Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật đau, thật lạnh, xung quanh thật tối.

Đây là tất cả những gì Lý Liên Hoa có thể cảm nhận được khi cơ thể đang dần chìm xuống đáy hải. Y ngẫm lại cuộc đời mình, càng ngẫm y lại càng cảm thấy nó giống như một vở kịch bi hài. Đúng vậy, đời y chính là một vở kịch vừa buồn cười vừa bi thương. Dường như mọi thống khổ trên thế gian này Lý Liên Hoa đều trải qua từng cái từng cái một.

Y đã từng đứng trên đỉnh cao nhất, cũng đã từng sẩy chân ngã xuống vực sâu nhất.

Y đã từng là người mà người ta phải dõi mắt nhìn theo, cũng đã từng dõi mắt nhìn theo người khác.

Y đã từng tin tưởng nhiều người, cũng đã từng bị rất nhiều người phản bội.

Y đã từng có sư huynh, cũng đã từng không còn sư huynh.

Suy đi tính lại, Lý Liên Hoa gần như chẳng còn gì, cũng gần như chẳng nợ gì.

Y chỉ còn lại Liên Hoa Lâu, Hồ Ly Tinh, còn có hai tri kỉ. Một người là Phương Đa Bệnh Phương Tiểu Bảo, người còn lại chính là địch thủ cả đời Địch Phi Thanh Địch Minh Chủ.

Có thể nói ngoài Thiếu Sư, đây là những người mà y nợ nhiều nhất.

Nhưng mà y có thể làm gì đây, dù có muốn y cũng chẳng thể báo đáp được. Cũng không muốn ở lại để họ nhìn bản thân không còn chút tôn nghiêm nào thoi thóp chờ chết. Cho nên y chọn cho mình một nơi táng thân thật rộng lớn, thật đẹp đẽ. Nơi mà y cảm thấy mình nên ở đó, ở tận cùng sâu thẳm kia.

"Thật xin lỗi Hồ Ly Tinh, ta không thể tiếp tục chăm sóc ngươi thật hảo."

"Thật xin lỗi Phương Tiểu Bảo, ta không thể tiếp tục thực hiện lời hứa không bỏ ngươi lại."

"Thật xin lỗi Địch Phi Thanh, ta không thể đường đường chính chính đấu với ngươi một trận sảng khoái."

"Thật xin lỗi. Coi như ta nợ các ngươi. Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ báo đáp lại các ngươi thật hảo."

Lý Liên Hoa dần mất đi ý thức, nhưng không hiểu sao lúc này trong đầu y lại xuất hiện một thân ảnh, người này chính là người mà y hiểu rõ nhất, cũng chính người này hiểu rõ y nhất.

"A Phi..."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net