LXXVI ( Chương 3751-3800 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
quân sơ bộ Ngưu Hữu Đức đang bắt đầu tụ tập trấn giữ yếu đạo, phản quan thì đuổi giết bộ phận nhân mã bị đánh tan của ta! Cứ tiếp tục thế này, quân ta tại thông hành quan ải nơi nơi gặp trở ngại, phản quân lại có thể một đường thoải mái mà đi, sẽ tùy ý đuổi giết nhân mã chúng ta!

-----o0o-----

Chương 3761: Ngự giá thân chinh (2)


Chương 3761: Ngự giá thân chinh (2)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Thanh Chủ mặt mày xanh đen, có thể tưởng tượng được hậu quả khi đó sẽ thế nào, năm đó hắn triệu tập nhân mã cấp cho Thanh Nguyên Tôn vốn đều là tinh nhuệ trong cận vệ quân, sau khi trở thành U Minh đại quân, lại có thể an tâm nhiều năm đề cao thực lực, mấy ngàn vạn nhân mã này nếu tụ tập cùng một chỗ gây họa, mấy ngàn vận cận vệ quân phân tán tại các nơi trong Nam quân làm sao có thể ngăn nổi.

Chi nhân mã tinh nhuệ này vốn là thanh đao nhọn hắn chuẩn bị súc nuôi đi đâm Ngưu Hữu Đức, bây giờ ngược lại thành bị Ngưu Hữu Đức cầm tới đâm hắn.

Hiện tại lửa giận trong lòng khó mà hình dung, hận không thể cầm mẹ con Hạ Hầu Thừa Vũ ra đây băm thây vạn đoạn.

Cũng bởi vì U Minh phản quân đột nhiên đảo hướng Ngưu Hữu Đức khiến hắn hoài nghi đến một chuyện, mấy phương liên thủ ủng hộ Đằng Phi chiếm lĩnh địa bàn Đông quân, chứ vì sao không chống lưng cho Thành Thái Trạch? Bước cờ Ngưu Hữu Đức bức Thành Thái Trạch nương nhờ đã rất rõ nét, lại liên tưởng đến chuyện Đằng Phi gây sự tại hậu cung, hiện tại hắn hoàn toàn có lý do để hoài nghi sau lưng chuyện Đồng Phi gây ra ở lãnh cung có bóng dáng của Ngưu Hữu Đức, tám chín phần mười là Đằng Phi cũng bị Ngưu Hữu Đức lợi dụng.

Chuyện ở lãnh cung khiến mẹ con Hạ Hầu Thừa Vũ phát động U Minh phản quân binh biến, bây giờ U Minh phản quân lại dễ dàng đảo hướng Ngưu Hữu Đức, lại nghĩ đến chuyện Ngưu Hữu Đức vừa quyết định bình định, liền dễ dàng đánh chết con trai hắn là Thanh Nguyên Tôn, bên trong này không có quỷ mới là lạ.

Cứ thế mà suy diễn, hoàn toàn có thể khẳng định, chuyện ở lãnh cung là do Ngưu Hữu Đức đứng sau lưng chọc ra, cố ý muốn khiến cho phụ tử bọn họ trở mặt thành thù, để tiện nắm lấy U Minh đại quân, lại tiếp tục dùng một hệ liệt thủ đoạn nhắm vào Đông quân bên kia, bắt lại sơ bộ nhân mã của Thành Thái Trạch, thẳng cho đến khi hắn mắc câu rơi vào bẫy rập.

Toàn bộ quá trình trong nháy mắt dần hiện ra trong đầu hắn, vừa nghĩ tới hình ảnh thủ cấp trong tráp của con trai, ngực Thanh Chủ không khỏi co rút phập phồng, lửa giận công tâm thiếu chút tức đến thổ huyết.

Hắn không thừa nhận cũng không được, thủ đoạn từng vòng từng vòng móc ngoặc vào nhau như thế, thật sự là quá cao minh, cao minh đến khiến người cảm thấy khủng bố!

Đương sơ Ngưu Hữu Đức vặn ngã Hạo Đức Phương, hắn gấp ở san trừ đối phương, kỳ thực cũng chính bởi cảm thấy thủ đoạn Ngưu Hữu Đức dùng để đối phó Hạo Đức Phương thái quá cao minh, trong lòng đã sinh ý kiêng sợ, chứ không hoàn toàn là bởi nguyên nhân Hạ Hầu gia, hiện nay chuyện khiến hắn kiêng sợ nhất cuối cùng đã phát sinh trên người mình.

Hắn thực không nghĩ thông, đến cùng là Hạ Hầu gia nghĩ thế nào, hợp tác với người có thủ đoạn phiên vẫn phúc vũ như thế liệu sẽ an toàn ư? Năm đó vì sao phải giúp hắn trừ sạch Bạch lão tam? Không phải là bởi Hạ Hầu gia các ngươi cũng kiêng sợ Bạch lão tam ư?

Có một điểm hắn cũng phải thừa nhận, từ các phương diện hắn đều không bằng Bạch lão tam!

Lần nữa hắn lại cảm khái Hạ Hầu Thác chết quá sớm, Tào Mãn này quá hồ đồ a, thực không khác khiêu vũ với sói, rồi có ngày Hạ Hầu gia người phải hối hận thôi!

Đương nhiên, hắn cũng hoài nghi liệu có phải manh động phục binh tại Thái cổ của mình đã chọc giận Ngưu Hữu Đức, đến nỗi Ngưu Hữu Đức không tiếc ngọc thạch câu phần (ngọc đá cũng nát).

Nghĩ đến đây, hắn có phần hối hận, đây là hậu quả khi động tới quyền thần.

Nghe Vũ Khúc bẩm báo, Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên rất chấn kinh, đều nghe qua Ngưu Hữu Đức năng chinh thiện chiến, hôm nay tính là được lĩnh giáo lợi hại, hóa bị động làm chủ động, quả thực bóp lên bay tấc Thiên cung hung hăng đâm dao a!

- Bệ hạ, thần mong bệ hạ lập tức hạ lệnh rút bốn trăm triệu nhân mã lập tức thu binh về sau, trước tập kết binh lực lại, nếu không cứ tiếp tục phân tán chi viện thế này sẽ lần lượt bị kích phá, phải chịu tổn thất không đáng có!

Vũ Khúc lớn tiếng thịnh tấu.

- Chuẩn tấu!

Thanh Chủ quát một tiếng, tức thì lại lấy ra tinh linh liên hệ Phật chủ, thông báo tình hình chiến trường bất lợi, để Phật chủ làm tốt chuẩn bị. Sau khi thu lại tinh linh, cả người Thanh Chu lập tức trở nên sát khí đằng đằng, trầm giọng nói:

- Tập kết tất cả nhân mã bao quanh Thiên cung, trẫm muốn ngự giá thân chinh!

Mấy người đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, Thượng Quan Thanh nói:

- Bệ hạ, tất cả nhân mã đều rút đi, Thiên cung này rất dễ bị người giày vò!

Thanh Chủ coi chừng hắn lành lạnh nói:

- Nếu ném mất thiên hạ, Thiên cung này có lưu lại cũng là làm đồ cưới cho kẻ khác.

Thượng Quan Thanh trầm mặc, nghĩ nghĩ thì cũng phải, lại hỏi:

- Vậy các quý nhân trong hậu cung?

Thanh Chủ hừ lạnh một tiếng:

- Đám tiện nhân kia trong lòng có trẫm hay không? Sau lưng đều có chủ tử, cho các nàng tự do không phải chính như ý nguyện? Các nàng nguyện đi thì đi, nguyện ở lại thì ở lại, trẫm không ngăn trở, trừ Thiên phi, không cần để ý những người khác!

Thượng Quan Thanh nhắc nhở một tiếng:

- Đều là tuyệt sắc giai nhân, nếu là rơi vào trong tay người khác, bị đối phương cầm ra uy hiếp đùa bỡn, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của bệ hạ.

Thanh Chủ lại hừ một tiếng:

- Vậy lại giết sạch toàn bộ, không lưu một ai!

Nói rồi bước nhanh hướng ra ngoài điện...

Ngưu vương phủ, Miêu Nghị về đến trong đại điện nghi sự.

Dương Triệu Thanh theo đuổi mà vào, trên tay nắm chặt tinh linh, đứng bên bẩm báo nói:

- Vương gia, Diêm Tu nói, Hạ Hầu gia bên kia nói, những gia quyến kia rút đi không thanh vấn đề, rất nhanh sẽ làm thỏa.

- Tốt!

Miêu Nghị gật đầu, thầm thở phào một hơi.

Những bộ hạ cũ trong cận vệ quân kia, lần này, dự tính không cách nào bảo toàn quá nhiều người, nhưng hắn không thể bỏ xuống gia quyến bọn họ mà không quản. Qua nhiều năm như vậy, những bộ hạ cũ kia không ít người đều có gia quyến, mà gia quyến cận vệ quân đa phần đều tập trung trông giữ quanh vùng Thiên cung, không quản những bộ hạ cũ kia có bao nhiêu người còn có thể còn sống sót, chí ít gia quyến của tất cả bọn họ đều được hắn tận lượng bảo toàn, cho những người chết đi một lời giải thích, cũng là một lời giải thích cho thủ hạ sau này.

Nhưng hắn không cách nào đưa người ra khỏi vùng trọng binh Thiên cung canh giữ, chỉ có thể xin nhờ Hạ Hầu gia. Hạ Hầu gia lên chiến trường chinh chiến thì có lẽ không được, nhưng làm loại chuyện trong bóng tối này lại có rất nhiều thủ đoạn, kết quả đúng là không khiến hắn thất vọng.

-----o0o-----

Chương 3762: Sứt đầu mẻ trán (1)


Chương 3762: Sứt đầu mẻ trán (1)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Có thể an trí được những người này, cũng tính là giải quyết một tâm sự trong lòng hắn.

Quay đầu lôi ra một chiếc tinh linh, cười nói với hai Dương:

- Khấu Lăng Hư tới tin.

Hai Dương nhìn nhau, vừa nay mới cùng Quảng Lệnh Công liên hệ qua.

Bắt được liên hệ, Khấu Lăng Hư lập tức hỏi:

- Nghe nói Thanh Chủ phái một tỷ rưỡi nhân mã tấn công người?

Miêu Nghị:

- Một tỷ rưỡi thì không có, đó toàn là lời đồn, trước mắt bên ngoài Ngưu Vương Tinh có năm trăm triệu cận vệ quân đang cường công, ba trăm triệu cận vệ quân do Hoa Nghĩa Thiên cầm đầu cũng đang chạy tới chi viện, trong cảnh nội của ta còn có bốn trăm triệu tàn binh cận vệ quân quấy rối.

Nói rõ ràng như vậy, là muốn để đối phương biết tình hình tập kết binh lực đại khái của cận vệ quân, nơi này hắn đang cùng Thanh Chủ chiến đấu, ngươi đột tập ta, ta cũng đột tập ngươi, ngươi thiết bẫy rập, ta cũng thiết bẫy rập, đều đang dùng mọi thủ đoạn có thể, bề ngoài nương theo chuyện bình định làm ngụy trang, âm thầm triệu tập nhân mã, ngươi ngoài căn bản không làm rõ được tình hình. Đối với loại người như Khấu Lăng Hư cùng Quảng Lệnh Công mà nói, không rõ ràng tình hình binh lực của đối thủ, không biết bản thân mình có thể ứng phó được hay không, là tuyệt không quá khả năng sẽ khinh cử vọng động.

Khấu Lăng Hư hơi nhẩm tính một chút, không có một tỷ rưỡi thì cũng phải một tỷ hai, trong đó có năm trăm triệu đã giết đến hang ổ Ngưu Hữu Đức, hiển nhiên là Thanh Chủ đột tập mà tới, nếu không đã không chút động tĩnh bố trí năm trăm triệu nhân mã tiến vào hang ổ Ngưu Hữu Đức, đây là muốn dồn Ngưu Hữu Đức vào chỗ chết a, hắn không khỏi chảy mồ hôi lạnh giùm Miêu Nghị, hỏi:

- Ngươi có thể gánh được bao lâu?

Hắn đang thiết tưởng tới khả năng liên thủ chi viện, nhưng bên này của hắn lại toát ra năm trăm triệu nhân mã Cực lạc giới, khiến hắn rất là đau đầu.

Miêu Nghị:

- Gánh? Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất trả cả vốn lẫn lời, nếu đã tới, ta há có thể tha bọn họ an nhiên rời đi. Năm trăm triệu nhân mã Khúc Trường Thiên tự mình dẫn tới đã bị hai tỷ đại quân của ta bao vây, ba trăm triệu nhân mã Hoa Nghĩa Thiên bị một tỷ rưỡi đại quân Thành Thái Trạch bao vây, tám trăm triệu nhân mã cận vệ này ta tất diệt đi, bốn trăm triệu nhân mã thừa lại thì làm gì được ta?

Khấu Lăng Hư kinh hãi, hai tỷ đại quân? Đây rõ ràng là sớm có dự mưu! Một tỷ rưỡi đại quân? Thành Thái Trạch làm sao chạy ra gom náo nhiệt? Với hỏi:

- Ngươi sớm biết Thanh Chủ muốn đánh lén ngươi?

Miêu Nghị:

- Trước đây có Ảnh vệ ám sát, sau này lại có chuyện phục binh trong Thái cổ, ta đâu thể không phòng? Thanh Chủ không động thủ thì thôi, dám động thủ ta tất phế hắn!

Khấu Lăng Hư tựa hồ có vẻ hơi tức giận mắng:

- Vì sao ngươi không sớm báo trước cho chúng ta một tiếng, cớ gì tự mình làm bừa?

Miêu Nghị:

- Cần phải thông báo ư? Hiện nay số lượng cận vệ quân trong cảnh nội của người cùng Quảng Lệnh Công mới khư khư năm trăm triệu nhân mã, nếu sau tỷ đại quân của các ngươi còn ăn không vô năm trăm triệu cận vệ quân này, thì theo ta thấy, hai người đang làm vương gia nữa cho mất mặt.

Khấu Lăng Hư:

- Ngươi đừng quên, trên tay Thanh Chủ còn có tám trăm triệu cận vệ quân, số đó không phải để trưng bày đâu!

Miêu Nghị:

- Riêng một nhà ta đã ấn chặt một ty hai nhân mã Thanh Chủ, đại quân Thanh Chủ tất không dám phân ở tâm, tất phải tập trung lực lượng sang bên này, các ngươi cần tranh thủ thời gian cho ta, vững vàng ấn chết cận vệ quân trong cảnh nội các ngươi, đừng để chung loạn động, đợi ta giải quyết hết một tỷ hai cận vệ quân ở đây, lập tức tập trung binh lực nghênh chiến tạm trăm triệu nhân mã sau cùng trên tay Thanh Chủ! Nếu hắn đã muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta tuyệt không chịu để yên, thà làm ngọc vỡ không làm ngôi lành, nhất định quyết một trận tử chiến sau cùng với hắn, tuyệt không lùi bước, cũng không đường để lui!

Khấu Lăng Hư:

- Năm trăm triệu đại quân Cực lạc giới đã xuất hiện trong cảnh nội của ta.

Miêu Nghị:

- Đằng Phi lại đang làm gì? Lập tức tạo áp lực cho hắn, để hắn xuất binh tương trợ! Chỉ cần thế lực Thanh Chủ vừa sụp, một tỷ rưỡi nhân mã trên tay Phật chủ sẽ là đối thủ khi các ngươi liên thu? Đạo lý này chắc ta cần nói nhiều, hiện thời nếu các ngươi buông tay không quản, ta mà bị Thanh Chủ đánh bại, Thanh Chủ liền lập tức quay đầu đối phó các ngươi, ai cũng đừng nghĩ được yên thân. Lời nói đến đây thôi, còn các ngươi muốn xuất binh hay là ngồi yên không quản, thì mặc kệ các ngươi, ta không miễn cưỡng!

Khấu Lăng Hư:

- Ngưu Hữu Đức nha Ngưu Hữu Đức, chúng ta lần này tính là bị người kéo xuống nước.

Có thể nói ra lời này, liền biết trong lòng hắn đã hiểu, đã không cách nào khoanh tay đứng nhìn nữa rồi.

Miêu Nghị:

- Sao lại nói là bị ta kéo xuống nước, nói đến cung, các ngươi còn phải cảm tạ ta, may nhờ ta kháng cự được, bằng không hậu quả đổ trên đầu các ngươi là không thể tưởng tượng, rõ ràng là ta đang giúp các ngươi mới đúng, không cảm tạ thì thôi, sao còn oán trách?

Song phương kết thúc liên hệ, Dương Triệu Thanh đang một bên bẩm báo nói:

- Vương gia, Thành Thái Trạch mang theo một đám gia quyến tới.

Miêu Nghị nói:

- Mời vào! Thuận tiện gọi vương phi đi ra cùng chiêu đãi khách nhân.

Hắn tự thân ra đại điện, đứng trên bậc thang ngoài điện đón chào.

Lát sau, chỉ thấy sau người Thành Thái Trạch đi theo một đám nam nữ oanh oanh yến yến, đều là thê thiếp cung tử nữ của hắn, còn có vài tên tướng lĩnh đi theo hai bên.

Miêu Nghị đi xuống bậc thềm, Thành Thái Trạch lập tức bước nhanh thoát ly đám đông sau lưng, bước lên trước, hai người tự thật xa chắp tay bật cười ha hả gọi nhau:

- Vương gia!

Gặp mặt lập tức đưa tay vui vẻ chuyện trò, Thành Thái Trạch làm bộ vạn phần xin lỗi, nói:

- Bị chiến sự phía Hoa Nghĩa Thiên bên kia dây dưa, đã đến chậm, mong vương gia tha thứ.

Miêu Nghị cười nói:

- Thành vương có thể yên tâm đến đây, chứng minh chiến sự tiền tuyến diễn biến thuận lợi, bản vương hẳn nên cao hứng mới đúng.

- Lại đây, tới gặp qua Ngưu vương gia cùng vương phi.

Thành Thái Trạch xoay người phân phó đám gia quyến đi qua bái kiến.

-----o0o-----

Chương 3763: Sứt đầu mẻ trán (2)


Chương 3763: Sứt đầu mẻ trán (2)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Một đám nam nữ dồn dập khom lưng bái kiến:

- Gặp qua vương gia, gặp qua vương phi nương nương.

Miêu Nghị đưa tay đỡ nhẹ, nghiêng đầu ra hiệu cho Vân Tri Thu.

Vân Tri Thu hiểu ý, lập tức mỉm cười bước lên, cùng đàm tiếu cùng đám thiếp thất của Thành Thái Trạch, gọi nhau tỷ tỷ muội muội thân nhiệt vô cùng, rồi mời đám gia quyến kia đi tới hoa viên uống trà.

Đưa mắt nhìn gia quyến đi theo Vân Tri Thu, trong lòng Thành Thái Trạch cảm khái vạn phần, đại quân của hắn trên cơ bản đã toàn bộ bị điều, về thực chất bản thân cùng gia quyến đã thành con tin trên tay Miêu Nghị, lần này càng là tự thân mang gia quyến đưa lên cửa, đủ thấy thành ý.

Đám người náo nhiệt vừa đi, thừa lại chỉ con người làm chính sự, Miêu Nghị nói:

- Mặt ngoài đại chiến căng thẳng không biết Thành vương có nguyện hộ tống bản vương cùng đi lên quan chiến trợ uy?

Thành Thái Trạch nghiêm mặt nói:

- Chính có ý đó!

Thế là một đám đàn ông bước nhanh mà đi, ra khỏi vương phủ liền khoái tốc bay hướng tinh không...

Thiên cung, khắp nơi trong hậu cung đều là quang cảnh kinh hoảng rối loạn, cận vệ quân chính đang dồn tất cả phi tử trong hậu cung tập trung lại.

Ly cung, trên không, long phượng chao liệng thành quần, mặt ngoài đại quân tập kết động chi chi chít chít.

Trong đại điện, Thanh Chủ tay cầm tinh linh, sắc mặt hơi đen lại, Quảng Lệnh Công cùng Khấu Lăng Hư song song trực tiếp liên hệ với hắn,

- Trực tiếp liên hệ đã tính là ít thấy, cùng lúc liên hệ lại càng chưa thấy bao giờ.

Khấu Lăng Hư cùng Quảng Lệnh Công nào có lời hay gì để nói, cận vệ quân đang tấn công địa bàn bọn họ, có thể nói lời hay mới là lạ, là tới hỏi tội đại giải thích thôi.

Thanh Chủ không giải thích được, tự nhiên là mở miệng phủ nhận, thu lại tinh linh, quay sang Vũ Khúc đứng bên dưới nổi giận nói:

- Cận vệ quân trong cảnh nội Tây quân cùng Bắc quân lại tự tiện tấn công địa bàn Tây quân cùng Bắc quân? Là ai hạ lệnh này?

Không giận mới là lạ, bên này Ngưu Hữu Đức bóp lên bay tấc của hắn hạ ngoạn thủ, đã đánh cho sứt đầu mẻ trán, hắn có thể tưởng tượng được, một khi một tỷ hai cận vệ quân của mình bị Ngưu Hữu Đức ấn chặt, thấy thế lực trên tay hắn giảm mạnh, rất có khả năng sẽ kích lên dã tâm của mấy nhà khác, lúc này đi chọc mấy nhà kia không phải tìm chết thì là cái gì? Quả thực là đưa cơ động thủ dâng tận tay đối phương!

Đám người Thượng Quan Thanh cả kinh không nhỏ, đây đúng thật là thêm dầu vào lửa a!

Vũ Khúc cũng cả kinh nói:

- Điều này không khả năng, tuyệt không khả năng hạ mệnh lệnh này! Chẳng lẽ là hai nhà kia muốn cố ý tìm cớ xuất binh?

Thanh Chủ chỉ vào hắn mắng:

- Vậy ngươi còn không mau mau xác minh xem là chuyện gì!

Vũ Khúc tấn tốc truyền lệnh xác minh, kỳ thực không cần cho hắn xác minh, Tây quân cùng Bắc quân không khả năng ngồi chờ bị đánh mà không hoàn thủ, đã điều động nhân mã áp chế cận vệ quân gây sự, động tĩnh lớn như vậy tưởng không kinh động quan trên cận vệ quân đều khó, tự nhiên phải muốn làm rõ ràng là chuyện gì.

Kết quả phát hiện trong cảnh nội Tây quân cùng Bắc quân có mười mấy chị nhân mã đang làm loạn gây sự, mặt trên vừa hỏi chuyện gì, mười mấy chị nhân mã gây sự kia trên cơ bản đều là phó tướng đáp lời, nói là Đô thống đại nhân nhận được mệnh lệnh tấn công từ mặt trên.

Mặt trên tự nhiên là tức giận, làm gì hạ qua mệnh lệnh như thế, lập tức muốn tìm chủ tướng hạ lệnh, kết quả toàn bộ chủ tướng đều không liên hệ được, đã tan biến, không biết đi đâu.

Một góc trong đại điện, Chiến Như Ý được Ngân Sương, Bạch Tuyết tùy tùng an tỉnh đứng im trong ngóc ngách.

Ba người đã được đưa ra khỏi lãnh cung, mắt thấy bộ dạng tức tối mất kiểm soát của Thanh Chủ, Ngân Sương, Bạch Tuyết ngấm ngầm tâm kinh, hiện giờ Ngưu Hữu Đức đã đi đến bước này rồi ư? Đã đến mức có thể bức cho Thiên đế giận dữ đến như vậy?

Chiến huống cụ thể ba người không rõ ràng, nhưng sau khi bị đưa tới, bên này nói cho biết rằng, Thiên vương chưởng lệnh Nam quân Ngưu Hữu Đức tạo phản!

Trong đôi mắt đẹp của Chiến Như Ý lộ ra thần sắc không nói nên lời, nhân vật năm đó không khác nàng là bao, từng bước trưởng thành cho tới bây giờ, đã có tư cách binh phong trực chi Thiên đế, vung tay liền chỉ huy trên trăm triệu nhân mã tác chiến, khí nuốt thiên hạ, còn nàng, dỡ xuống chiến giáp vào cung hầu hạ tới nay, một mực là nhân vật cởi quần coi áo cho người khác...

Vũ Khúc làm rõ tình hình lập tức bẩm báo nói:

- Bệ hạ, thật có việc này, có mười mấy chi nhân mã thất không...

Liền tỉ mỉ bẩm báo lại tình hình.

Thanh Chủ tức giận, chỉ vào hắn nổi giận nói:

- Các ngươi làm ăn kiểu gì thế ha? Chẳng lẽ bổ nhiệm tướng lĩnh thống quân đều là nhắm mắt mà chọn?

Vũ Khúc đầy mặt đắng chát nói:

- Bệ hạ, hẳn là do Ngưu Hữu Đức giở trò, mặt dưới tra xét lý lịch những người này, phát hiện đều có một điểm chung, những người này đều từng là bộ hạ của Ngưu Hữu Đức khi cỏn ở cận vệ quân, đều là những kẻ sống sót trong trận Ngưu Hưu Đức đánh vỡ trăm vạn tinh nhuệ tại Dậu định vực.

Thanh Chủ càng trở nên kinh nộ:

- Trẫm nhớ những bộ hạ cũ của Ngưu Hữu Đức không chỉ là chừng ấy người a? Lập tức truyền lệnh các bộ, lập tức khống chế toàn bộ nhân viên tướng quan cho trẫm!

Vu Khúc gật đầu:

- Đã sai người đi chấp hành.

Mặt ngoài các bộ nhân mã còn đang tập kết, bên này đợi không bao lâu, Vũ Khúc lại nhận được tinh linh truyền tấn, sắc mặt khẽ biến, hắn không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng không thể không cắn răng bẩm báo:

- Bệ hạ, chỉ bắt được mấy ngàn người, còn có mấy ngàn người đã chạy, gia quyến những người này không lâu trước đây đều tập thể tan biến.

- Chạy? Tan biến?

Thanh Chủ giận quá hóa cười:

- Được lắm! Đây là cận vệ quân trẫm giao cho các ngươi trị lý sao, để người ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi như vậy?

Đúng lúc này, Thượng Quan Thanh bước nhanh từ ngoài điện đi vào, đến bên người Thanh Chủ bẩm báo nói:

- Bệ hạ, Lục tỷ tỷ không chịu dời đi, nàng nói nàng không đi đâu cả.

Thanh Chủ giận nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net