XII ( Chương 551-600 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 374-2: Vẹn cả đôi đường (Hạ)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Thế nhưng mấy con chuột tìm suốt dọc bờ biển một dãy cũng không có phát hiện cái gì dị thường, không thể nghi ngờ chứng minh bọn Miêu Nghị cũng không lên bờ, đúng là chui xuống biển thoát đi.

Lúc này trải qua một đêm chơi đùa, chân trời đã lộ ra tia nắng ban mai, Đàm Lạc nheo mắt nói:

- Thật may là đã trời đã sáng, ta cũng không tin bọn họ có thể nấp mãi dưới biển không ra.

Y thuận tay lộn một cái, một ống địch màu cổ đồng xuất hiện nơi tay, để ngang bên mép thi pháp thổi vang, tiếng địch du dương vang ra xa xa.

Chỉ chốc lát sau, một bầy phi cầm chim biển lục tục bay tới, đáp xuống bên cạnh hai người.

Đàm Lạc lấy ra một nắm ngân châm, nhanh chóng cắm vào đầu mấy ngàn con chim. Sau đó đưa ống địch lên miệng đột ngột thổi ra một thanh âm sắc bén chói tai. Bầy chim nằm la liệt xung quanh như vừa được đánh thức vỗ cánh bay lên, theo tiếng địch nhanh chóng bay về bốn phương tám hướng.

Cổ Tam Chính hiểu dụng ý của y, âm thầm khen ngợi tên này thật sự là nhiều thủ đoạn, không hổ là Ngự Thú môn, bất quá hơi có vẻ trầm ngâm nói:

- Nếu là loài chim có tốc độ phi hành bình thường này, chờ chúng tìm được người trở về đã không biết là lúc nào.

Đàm Lạc nói:

- Ít nhất có thể xác nhận phương hướng tên kia chạy trốn, còn đỡ hơn chúng ta tìm loạn không mục đích trên biển cả mênh mông. Nếu như tìm lệch phương vị, Tây Tinh hải lớn như vậy, muốn tìm được bọn họ là rất khó khăn. Huống chi chúng ta còn có thể nhân cơ hội này khôi phục một chút pháp lực tiêu hao, sau đó thu thập một chút chiến lợi phẩm. Tính ra thu hoạch lần này cũng không ít, cũng phải nói chúng ta đi theo tên kia cũng không uổng phí, bây giờ rất khó một lần tìm được nhiều người như vậy tụ tập chung một chỗ mà động thủ!

Cổ Tam Chính gật đầu công nhận, hai người xoay người thả ra Bích Giáp Truy Phong Thú, chạy lên một ngọn núi nhìn. Chỉ thấy cả hải đảo bị cháy một vòng tròn thật to, trong đó ngoại trừ Diễm Chi tinh thạch còn đang cháy, những địa phương khác cây cối đã cháy thành tro bụi, lửa đã tắt, thế lửa đang tiếp tục khuếch tán ra bốn phía trên đảo...

-----------

Tây Tú Tinh cung.

Hắc Vân đứng trước tinh bàn chỉ một điểm, cười khành khạch nói:

- Thật lâu không nhìn thấy một lần chết nhiều người như vậy rồi, một lần chết bảy tám trăm, nhóm nhân mã đông nhất này đã tổn thất gần nửa, thật là hiếm thấy.

Vân Quảng cũng gật đầu nói:

- Chỉ còn lại có năm trăm nhân mã, xem ra là tao ngộ cường địch!

Phía sau y Tả Nam Xuân không nói tiếng nào, ánh mắt lóe lên.

Trong con ngươi Hồng Trần Tiên Tử thoáng qua vẻ buồn rầu, đoán chừng người nọ có lẽ là dữ nhiều lành ít. Nếu quả thật là người nọ, có lẽ biến mất như vậy đối với chính hắn hoặc đối với sư muội chưa chắc không phải là chuyện tốt...

-----------

Trên biển cả mênh mông, sắc trời đã sáng, bọn Miêu Nghị lặn dưới biển đã lâu rốt cục nổi lên, đạp sóng đi vội, đã chạy cách xa hòn đảo kia.

- Cứ chạy mãi như vậy cũng không phải là cách, hai ngày nay chúng ta cơ hồ không có dừng lại, phải khôi phục một chút pháp lực, nếu không gặp gỡ cường địch sẽ rất phiền phức.

Triệu Phi đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Mọi người nhìn theo hướng y giơ tay chỉ, thấy một hòn đảo không lớn không nhỏ, biết đối phương muốn nói phải lên đảo nghỉ ngơi một chút.

Tư Không Vô Úy cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ai ngờ Miêu Nghị lại vẫy vẫy tay với lão nhân tóc bạc, ý bảo tới đây.

Lão nhân tóc bạc sợ hết hồn hết vía, không biết người này lại muốn làm gì mình, từ từ lại gần Miêu Nghị.

Chỉ thấy Miêu Nghị cười híp mắt hỏi:

- Xin hỏi tôn tính đại danh tu vi bao nhiêu?

- Thuộc hạ Đào Vĩnh Xuân, nói ra thật xấu hổ, tu hành hơn tám ngàn năm, tu vi bất quá Thanh Liên thất phẩm.

Lão nhân cẩn thận trả lời.

Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn Bì Quân Tử, thấy Bì Quân Tử khẽ gật đầu, biết lão nhân này không có nói láo, lại hỏi:

- Nếu như ta nhớ không lầm, hẳn lão là Đào Thụ Yêu (cây đào yêu)?

- Đúng vậy.

Đào Vĩnh Xuân gật đầu một cái.

Miêu Nghị cười ha hả nói:

- Lão cũng nhìn thấy chuyện tối ngày hôm qua, nhóm người kia thật sự là lợi hại, dĩ nhiên là chúng ta chạy càng xa càng an toàn, không biết Đào huynh chuẩn bị đi một mình, hay chuẩn bị đi cùng chúng ta?

Đào Vĩnh Xuân cẩn thận nói:

- Mặc dù thực lực thuộc hạ không đủ, nhưng ít nhiều vẫn có thể ra sức, mọi người đí chung với nhau có chỗ dựa lẫn nhau sẽ tốt hơn nhiều.

Nói trắng ra là vẫn cảm thấy nhiều người đi chung một chỗ an toàn hơn, suy đoán phần lớn người tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đều có suy nghĩ này.

- Ta cũng cho rằng như thế.

Miêu Nghị đột nhiên than thở:

- Thế nhưng huynh đệ ta vừa trải qua một trường đại chiến, pháp lực đã tiêu hao rất nhiều, nếu còn tiêu hao như vậy nữa, gặp cường địch sẽ rất phiền phức. Cho nên muốn tìm một địa phương nghỉ chân, khôi phục một chút pháp lực.

Ngươi muốn nghỉ chân thì nghỉ chân, cần phải nói với ta sao? Đào Vĩnh Xuân lộ vẻ nghi ngờ cười bồi nói:

- Đó là tự nhiên.

Triệu Phi và Tư Không Vô Úy cũng có chút không hiểu rốt cuộc Miêu Nghị muốn nói gì, phải trưng cầu ý kiến yêu quái này sao?

Đào Thụ Yêu kia vừa đồng ý, Miêu Nghị lập tức lại nói:

- Không phải lão là Đào Thụ Yêu sao, cây cối trôi trên mặt biển rất dễ dàng, lão mau hiện ra nguyên hình để cho chúng ta nghỉ chân trên người lão một chút. Như vậy lão còn có thể tiếp tục mang theo chúng ta lên đường, vẹn cả đôi đường.

Đào Vĩnh Xuân nhất thời trợn mắt há mồm.

Bì Quân Tử trong lòng cảm khái. Triệu Phi ngẩng đầu nhìn trời, dáng vẻ chuyện không liên quan tới ta, không phát biểu ý kiến.

Tư Không Vô Úy vỗ tay cười to nói:

- Biện pháp tuyệt diệu! Lão yêu quái, không phải là lão nói mình cũng có thể ra sức sao, hiện tại chính là thời điểm lão ra sức, lão còn do dự gì nữa?! Là địch hay bạn tất cả chỉ trong một niệm của lão mà thôi!

Y dứt lời lấy Trấn Sơn Chùy ra cầm trên tay, đây chính là uy hiếp bằng võ lực.

Đào Vĩnh Xuân cơ mặt giật giật, thế nhưng dưới mái nhà thấp phải cúi đầu, hiển nhiên đã không có đường từ chối.

Cuối cùng lão liếc nhìn Trấn Sơn Chùy trong tay Tư Không Vô Úy gật đầu cười, trên người chợt lóe thanh quang, hóa thành một gốc cây đào sinh trưởng gần vạn năm, ầm ầm ngã xuống nước, bất quá co rút lại lá cây và rễ cây.

Miêu Nghị là người thứ nhất nhảy lên, cả bọn lục tục đạp lên thân cây, sau đó Miêu Nghị chỉ phương hướng tiến tới cho Đào Vĩnh Xuân.

Tất cả cành lớn nhỏ của Đào Thụ Yêu kia lập tức khuấy động trong nước biển, giống như vô số chân vịt nhiều không đếm xuể. Nhiều lực đẩy như vậy cùng nhau phát lực, tốc độ cưỡi gió lướt sóng rất nhanh, không chậm hơn bao nhiêu so với tốc độ mọi người lăng ba phi độ trên biển.

Triệu Phi và Tư Không Vô Úy nhìn nhau, theo như phương hướng mà phán đoán, Miêu Nghị đang muốn đi tìm Thích Tú Hồng.

Không sai, chính là muốn đi tìm Thích Tú Hồng, thật ra thì Miêu Nghị muốn tìm một chỗ để chờ Hắc Thán, nhưng sợ Thích Tú Hồng một mình chờ quá lâu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
-----o0o-----Chương 375-1: Bạch Tử Lương (Thượng)
Chương 375-1: Bạch Tử Lương (Thượng)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Dù sao Thích Tú Hồng không biết tin tức bọn họ, mà Hắc Thán còn có thể dựa vào thiên phú tìm được hắn.

Cả bọn lục tục khoanh chân ngồi trên người của Đào Thụ Yêu, Miêu Nghị để cho Triệu Phi và Tư Không Vô Úy khôi phục pháp lực trước, dù sao nếu xảy ra chuyện còn phải nhờ vào hai người này. Cũng không tiện tất cả mọi người đều buông lỏng cảnh giác, Miêu Nghị lo việc canh gác, lại nói chuyện phiếm với Đào Vĩnh Xuân qua cái miệng trên thân cây, hỏi thăm một ít tình huống Tinh Tú Hải...

-----------

Ngoài mặt thoạt nhìn Tinh Tú Hải Kham Loạn hội lần này giống như những lần trước, nhưng đã âm thầm lặng lẽ sinh ra kịch biến.

Tinh Tú Hải Kham Loạn hội nhìn như công bình, cũng hết sức làm cho công bình, nhưng trên đời không có chuyện nào hoàn toàn công bình này. Đệ tử mới của Lục Thánh tham dự, đây chính là chỗ không công bình. Mà nơi cử hành Kham Loạn hội đặt ở Tinh Tú Hải, nếu nói là nhân mã Yêu Quốc cũng không chiếm một chút địa lợi tiện nghi nào, có quỷ mới tin được.

Một ít chuyện trên bề mặt không thấy được, nhưng đối với hải tộc ở biển cả mênh mông trong tối, nhất là những hải tộc đã manh sinh linh trí, vẫn còn chưa bước vào ngưỡng cửa tu hành, bọn họ không bị đuổi ra phạm vi Kham Loạn hội, lúc này đã bôn tẩu khắp nơi cho biết.

Hung thủ huyết án năm xưa ở Tây Tinh hải Đồng La trại Ngưu Hữu Đức đã hiện thân, cũng là một trong thành viên tham dự Kham Loạn hội, tên thật là Cổ Tam Chính. Trước đó giao thủ với yêu tu ở một địa phương nào đó, tàn sát thật nhiều yêu tu, bị Bích Du thủy phủ Hắc Lang Quân khám phá thân phận, Hắc Lang Quân mời tất cả yêu tu Tây Tinh hải cùng giết tên giặc này.

Tin tức trải qua các loại hải tộc nhanh chóng khuếch tán ra, phần lớn yêu tu Tinh Tú Hải cùng nghe thấy tin này đều động.

Tên Ngưu Hữu Đức kia là người chọc cho Tinh Tú Hải Tây Phương Tú Chủ Phục Thanh nổi giận. Phục Thanh đã có nói trước, người có thể bắt, giết tên giặc này, sẽ có trọng thưởng.

Phục Thanh là ai??? Đó là một trong bốn vị yêu đạo cự phách đứng đầu, ngay cả Lục Thánh cũng không dám tỏ ra chậm trễ. Nếu người nào có thể làm được chuyện Phục Thanh giao phó, được y thưởng thức, sau này ở trong Yêu tộc thật có thể nói là là tiền đồ vô lượng.

Không nói chuyện khác, nếu người nào có thể mang công lao này báo lên Tây Tú Tinh cung, muốn thoát khỏi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đau khổ chẳng qua là chuyện một câu nói của Phục Thanh. Lục Thánh không tới nỗi không cho Phục Thanh chút thể diện này, dù sao chuyện này cũng có nguyên nhân.

Phần lớn yêu tu dự hội nhất thời náo động, rối rít chạy tới địa điểm gặp chuyện không may.

Bờ cát trắng nõn, bọt sóng cuồn cuộn, một nam một nữ lướt sóng ra, đáp xuống trên bờ.

Nữ tử mặc áo lam lụa mỏng, đầu tóc bới cao, mày như tranh vẽ, thân hình thướt tha, khí chất lộ ra vẻ tinh minh lão luyện, lúc phi hành áo lụa phất phơ như tiên.

Mà nam tử bào đen đi theo sau lưng nàng không ai xa lạ, chính là Hắc Lang Quân may mắn tránh được một kiếp, lúc này lộ ra vẻ hơi nơm nớp lo sợ.

Hai người dừng lại bóng người một động phủ bỏ trống, nữ tử áo lam quay đầu lại nói:

- Chờ ở chỗ này, ta thông báo một tiếng với Thiếu chủ.

Hắc Lang Quân gật đầu cúi người nói:

- Tiểu nhân hiểu.

Nữ tử áo lam bước nhanh vào động phủ, mà hai bên cửa động phủ có hai người đứng không nhúc nhích, bên trên cửa một con quái thú đang nằm. Bề ngoài quái thú này giống như kỳ lân, miệng rồng, đầu sư tử, vảy cá, đuôi trâu, tay hổ, sừng hươu, toàn thân đỏ sẫm.

Quái thú kia hơi mở mắt liếc nhìn Hắc Lang Quân, làm Hắc Lang Quân kinh hãi run sợ.

Có thể nói Hắc Lang Quân khiếp sợ không thôi, nếu y đoán không sai, đây là bề ngoài của Phiên Vân Phúc Vũ Thú, nhưng Phiên Vân Phúc Vũ Thú không phải là vật cỡi của Yêu Thánh Cơ Hoan sao, vì sao lại xuất hiện ở nơi này!? Chẳng lẽ Cơ Hoan cũng đưa vật cỡi mình cho vị Thiếu chủ kia tới tham dự Tinh Tú Hải Kham Loạn hội?

Theo bản năng Hắc Lang Quân cho là chuyện này không thể nào. Phiên Vân Phúc Vũ Thú có thể đằng vân giá vũ, bao trùm mặt đất, lướt trên biển cả, là linh thú cao cấp của giới tu hành. Thao túng con thú này tham dự Kham Loạn hội, vậy quả thật là quá mức phạm quy.

Trước đây không lâu Hắc Lang Quân bị nữ tử áo lam tìm được mới biết chuyện này, ngay cả Lục Thánh cũng phái người đến tham dự, đây không phải là bẫy người sao...

-----------

Bên trong động phủ, một người tuổi trẻ ngọc diện cẩm bào đầu đội kim quan ngồi ở trên cao, tướng mạo anh tuấn bất phàm có một cỗ khí tức văn nhã, thần thái khiêm tốn, bên hông ngọc đái đeo một cái hồ lô màu đen.

Phía dưới chừng đứng hai tên nam tử khôi ngô, cũng giống như hai vị ngoài cửa kia làm cho Hắc Lang Quân câm như hến, cũng tỏ vẻ bình thản không nhúc nhích.

Nữ tử áo lam đi tới bên dưới chắp tay hành lễ nói:

- Ra mắt Thiếu chủ!

Người tuổi trẻ ngồi trên cười nhạt hỏi:

- Lam Tố Tố, hỏi thăm chuyện rõ ràng chưa?

Người trẻ tuổi này không ai xa lạ, chính là con trai Cơ Mỹ Mi tự mình đến Tây Tú Tinh cung áp trận, cũng là cháu ngoại Yêu Thánh Cơ Hoan, tên là Bạch Tử Lương.

Mà vị nữ tử này tên là Lam Tố Tố, là thị nữ Bạch Tử Lương.

- Tỳ tử đã cho gọi người trong cuộc hải tộc tới, người đang ở bên ngoài, chờ thiếu chủ triệu kiến.

Lam Tố Tố cung kính trả lời.

Bạch Tử Lương gật đầu nói:

- Nếu như đã tới, vậy cho y vào đi.

- Dạ!

Lam Tố Tố quay đầu lại kêu lên:

- Hắc Lang Quân, Thiếu chủ triệu kiến, còn không mau mau đi vào!

Hắc Lang Quân chờ bên ngoài nghe vậy vội vàng cúi đầu tiến vào, đi tới bên dưới, ngay cả ngẩng đầu nhìn một cái cũng không dám. Thật sự là thân phận của hai bên hoàn toàn khác nhau như trời với vực, người ta chỉ cần nói một câu cũng có thể làm cho mình chết không có chỗ chôn, không được cho phép không dám thất lễ, cúi đầu chắp tay nói:

- Hắc Lang Quân tham kiến Thiếu chủ!

Bạch Tử Lương hỏi:

- Nghe nói ngươi là người của Bích Du thủy phủ?

Hắc Lang Quân cung kính đáp lại:

- Đúng vậy.

- Ta cùng Bích Du Ba cũng từng gặp qua mấy lần, cũng coi là người quen.

Bạch Tử Lương mỉm cười nói một câu, lại hỏi:

- Nghe nói tên Ngưu Hữu Đức đã từng quậy phá ở Tây Tinh hải khiến cho Phục Thanh Đại nhân nổi trận lôi đình đã xuất hiện, ngươi còn giao thủ với y?

- Đúng vậy, tên thật y gọi là Cổ Tam Chính.

- Cổ Tam Chính... tên này có lai lịch thế nào?

- Cái này... Tiểu nhân không rõ lắm, lúc ấy cũng không có cơ hội hỏi thăm đã phải giao thủ.

- Ngươi không biết lai lịch đối phương thế nào, vì sao có thể xác nhận tên Cổ Tam Chính này chính là tên Ngưu Hữu Đức chọc cho Phục Thanh Đại nhân nổi trận lôi đình?

- Trong số thuộc hạ tiểu nhân có một người năm xưa là thủ hạ của Ngũ Hoa phu nhân tiểu thiếp của Bích Du Ba Đại nhân, lúc Ngũ Hoa phu nhân gặp độc thủ của Ngưu Hữu Đức, tên thủ hạ này từng thấy qua Ngưu Hữu Đức. Y phát hiện Cổ Tam Chính và Ngưu Hữu Đức này rất giống nhau, vì vậy tiểu nhân chất vấn ngay mặt Cổ Tam Chính.
-----o0o-----Chương 375-2: Bạch Tử Lương (Hạ)
Chương 375-2: Bạch Tử Lương (Hạ)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Tên này vô cùng phách lối, ngang nhiên chính miệng thừa nhận huyết án Đồng La trại năm xưa chính là y làm!

- Y chính miệng thừa nhận ư?

Bạch Tử Lương cau mày, trầm ngâm nói:

- Chẳng lẽ y không biết hậu quả thừa nhận chuyện này?

- Tiểu nhân dám lấy tính mạng mình bảo đảm, xác thật là y chính miệng thừa nhận, hơn nữa còn là chính miệng thừa nhận dưới mắt mọi người, người nghe thấy không chỉ có mình tiểu nhân.

Hắc Lang Quân chắp tay ôm quyền nói:

- Cho dù là tiểu nhân có một trăm lá gan, cũng không dám lừa gạt Thiếu chủ! Huống chi loại chuyện như vậy nếu tiểu nhân nói láo, một khi chọc cho Phục Thanh Đại nhân tức giận, tiểu nhân không gánh vác nổi!

Bạch Tử Lương khẽ vuốt cằm, y tin tưởng điểm này, lại nói:

- Ngươi kể lại tỉ mỉ tình huống lúc ấycho bản tọa.

- Dạ!

Lúc này Hắc Lang Quân kể lại một lượt chuyện xảy ra, có dặm mắm thêm muối gia giảm trong đó.

Chỗ gia tăng dĩ nhiên là mình anh minh thần vũ như thế nào, vạch trần hung thủ huyết án Đồng La trại ra sao, công lao này y phải nắm chắc trong tay mình. Bì Quân Tử quá thấp kém không đáng để Hắc Lang Quân nhắc tới, y không có năng lực giết chết Cổ Tam Chính được, chỉ có thể cướp công lao này. Chỗ giảm bớt đương nhiên là không nói lúc ấy y bị đánh cho tơi bời hoa lá, chật vật tới mức nào. Tỷ như chuyện y đẩy hai nữ nhân của mình ra làm bia đỡ đạn, chắc chắn không hề nhắc tới.

Sau khi kể lại mọi chuyện rõ ràng, Lam Tố Tố cho Hắc Lang Quân lui xuống.

- Thiếu chủ, việc này không nên chậm trễ. Chúng ta nên lập tức chạy tới, tranh trước người khác bắt tên Cổ Tam Chính đó!

Mắt Lam Tố Tố rực sáng.

Bạch Tử Lương trầm ngâm nói:

- Chúng ta đi tranh cướp công lao này với bọn họ, có phải là hơi mất mặt hay không?

Lam Tố Tố muốn nói lại thôi, liếc nhìn hai người hai bên Bạch Tử Lương, bình tĩnh phất tay nói:

- Hai người các ngươi lui xuống trước đi.

Hai người kia quay đầu lại liếc nhìn Bạch Tử Lương, thấy y không có phản đối, tức thì xoay người rời đi.

Lúc này Lam Tố Tố mới lộ vẻ hưng phấn nói:

- Không phải là chúng ta cướp công lao, cho dù là Phục Thanh Đại nhân có thưởng, chúng ta cũng không thể nhận, mà là muốn mượn chuyện này tạo quan hệ tốt với Phục Thanh Đại nhân.

Bạch Tử Lương khoát tay nói:

- Hay là bỏ đi, vốn ta không muốn tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội này. Nếu không phải mẫu thân ép ta tới... Hôm nay ta đã tuân lời các ngươi mà làm, cũng đã ra sức tranh hạng đầu Kham Loạn hội, về phần lôi kéo quan hệ kiểu này hay là miễn đi, ta không có hứng thú.

Vừa nói ra lời này, Lam Tố Tố đang hưng phấn cuồng nhiệt như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, sắc mặt trầm xuống, nói:

- Thiếu chủ, hứng thú của ngươi không có gì khác không cầu tiến cả, ta tin tưởng nếu chủ mẫu biết chuyện này, cũng nhất định sẽ tán thành ý kiến của ta.

Bạch Tử Lương thình lình nhìn thẳng Lam Tố Tố, trầm giọng nói:

- Lam Tố Tố, rốt cục ngươi là chủ hay ta là chủ!

Lam Tố Tố hít sâu một hơi, không khách sáo chút nào nói:

- Ngươi không đi cũng phải đi, cơ hội này không thể bỏ qua! Tinh Tú Hải chính là đất Thánh Chủ long hưng, quan hệ giữa tứ phương Tú Chủ Tinh Tú Hải chính là một người vinh tất cả cùng vinh, bốn người liên thủ cho dù là Thánh Chủ cũng phải nể mặt. Chỉ cần có thể lôi kéo được quan hệ với Phục Thanh, vậy đồng nghĩa với với lôi kéo được quan hệ với cả tứ phương Tú Chủ, đứng sau lưng sẽ là cả bầy yêu Tinh Tú Hải cao thủ như mây.

- Nếu có thể làm cho tứ phương Tú Chủ ủng hộ ngài, Thánh Chủ cũng sẽ coi trọng ngài hơn trước. Đến lúc đó địa vị ngài ở Vạn Yêu Thiên có thể tưởng tượng được, không cần phải hành sự theo ánh mắt của người khác. Chủ mẫu bảo ta tới trông chừng ngài, ta không thể không làm, trơ mắt bỏ qua cơ hội lần này!

Bạch Tử Lương chậm rãi lên tiếng nói:

- Lam Tố Tố, ngươi không nên quá đáng!

- Ta quá đáng ư?

Lam Tố Tố bật cười, nói:

- Thiếu chủ, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, rốt cục là ai quá đáng? Cơ hội tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội lần này vốn không tới phiên ngươi, ngươi chẳng qua là ngoại tôn Thánh Chủ, hơn nữa còn là đứa ngoại tôn không được coi trọng. Có đám nội tôn của Thánh Chủ, Vạn Yêu Thiên còn chưa tới phiên ngoại tôn như ngươi làm đại biểu.

- Là chủ mẫu tranh thủ cho ngươi, là chủ mẫu chạy đi cầu xin những huynh trưởng của nàng cho ngươi một cơ hội, là chủ mẫu gõ cửa từng nhà một cầu khẩn nhiều lần mới được, nếu không ngươi cho rằng thật sự không ai tranh với ngươi? Nếu không bằng vào địa vị thấp kém của ngươi ở Vạn Yêu Thiên, ngươi tranh hơn được người nào?

Nàng lại phất tay chỉ về phía ngoài động:

- Ngươi có biết vì sao ấu thú Phiên Vân Phúc Vũ Thú có thể tới được Tinh Tú Hải này không? Vốn Thánh Chủ không chịu cho bên ngoài mượn, là chủ mẫu vì muốn gia tăng phần thắng Kham Loạn hội cho ngươi, chạy đi quỳ gối trước mặt Thánh Chủ khóc kể khổ cầu xin mà được.

Lại phất tay chỉ về phía hồ lô ngang hông Bạch Tử Lương:

- Luyện Yêu Hồ của ngươi cũng là do chủ mẫu chạy đến Vô Lượng quốc cầu chưởng môn Linh Lung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net