XIII ( Chươg 601-650 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 403-1: Lưu Vân Sát (Thượng)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Cả bọn lại lục tục chui vào trong núi rừng ẩn nấp, Yến Bắc Hồng thu đại đao lại nháy mắt với Miêu Nghị, lớn tiếng nói:

- Miêu huynh đệ, chúng ta đã lâu không gặp, hôm nay đến phiên ta canh gác, đi theo ta chuyện trò một chút.

- Được!

Miêu Nghị hội ý đáp ứng, chẳng qua là cảm thấy Yến Bắc Hồng có vẻ cổ quái, giục long câu quay đầu đi theo y cùng nhau tuần sơn.

Hai người trước sau đi tới đỉnh núi cao nhất gần đó, nơi này nói chuyện riêng tư kín đáo vô cùng thích hợp, nếu có người tới gần sẽ thấy ngay tức khắc.

Dưới một cây tùng cổ kính, Yến Bắc Hồng thu một thân chiến giáp lại, lộ ra trường bào màu đỏ sẫm, nhảy xuống long câu, đứng dưới gốc tùng không nhúc nhích. Mái tóc dài của y xõa xuống tận vai phất phơ theo gió, mặt đầy râu quai nón hết sức phong trần, âm trầm đưa mắt nhìn ra biển cả ngoài xa.

- Lão đệ quả nhiên là chân bản lãnh! Trước đó thấy ngươi, ta còn tưởng rằng đã nhìn lầm người, đầu tiên tu sĩ cảnh giới Bạch Liên có khả năng tham dự rất nhỏ, tiếp theo một tu sĩ cảnh giới Bạch Liên làm sao có thể đơn thương độc mã sống đến bây giờ ở Tinh Tú Hải, thử qua thân thủ một lần mới phát hiện bản lãnh lão đệ còn hơn Yến mỗ.

Yến Bắc Hồng quay đầu lại cười hỏi:

- Không nghĩ tới ngắn ngủi mấy chục năm công phu, tu vi lão đệ cũng đột phá đến cảnh giới Thanh Liên, thật là đáng mừng!

- Yến Đại ca, sợ là tu vi huynh cũng không chỉ Thanh Liên nhị phẩm...

Miêu Nghị cũng nhảy xuống long câu, đi tới bên cạnh y hỏi.

Hắn hỏi câu này là vì trong lòng hết sức nghi ngờ, lúc trước Hồng Tụ, Hồng Phất tới đầu dựa vào hắn, Yến Bắc Hồng đã viết rõ trong thư tu vi của y lúc ấy là Thanh Liên nhị phẩm. Nhưng mới vừa rồi giao thủ có thể rõ ràng cảm giác được tu vi Yến Bắc Hồng hơn xa Thanh Liên nhị phẩm, nếu không phải là Nghịch Lân thương hắn có tác dụng đặc biệt, bằng vào đao pháp của Yến Bắc Hồng sẽ đánh cho hắn cực kỳ chật vật.

- Không dối gạt lão đệ, tu vi mỗ đã đột phá Thanh Liên ngũ phẩm.

Yến Bắc Hồng lạnh nhạt nói.

Miêu Nghị kinh ngạc nói:

- Trước khi huynh tới Tinh Tú Hải không phải tu vi mới Thanh Liên nhị phẩm sao?

Yến Bắc Hồng gật đầu một cái nói:

- Ta hiểu rõ tính tình lão đệ, có thể giao Hồng Tụ, Hồng Phất cho ngươi cũng không xem ngươi như người ngoài. Quả thật trước khi tới đây ta chỉ mới Thanh Liên nhị phẩm, kính xin lão đệ giữ bí mật chuyện này giúp ta.

Miêu Nghị nghe vậy kinh hãi, nếu như trước khi Yến Bắc Hồng tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội có tu vi Thanh Liên ngũ phẩm, vậy hắn cũng sẽ không kỳ quái, dù sao còn nhiều công pháp tu hành cao minh trên đời. Thế nhưng hắn giật mình kinh hãi là vì trước khi Yến Bắc Hồng tới Tinh Tú Hải mới chỉ Thanh Liên nhị phẩm, nói cách khác không tới chín năm, tu vi Yến Bắc Hồng đã thăng liền ba cấp, tiến độ tu hành như vậy cũng không khỏi quá kinh khủng.

Cần phải biết tu hành càng về sau lại càng khó, dựa theo lẽ thường mà nói, thăng ba cấp như vậy còn khó khăn hơn nhiều so với thời gian y tu hành mấy chục năm trước đó.

- Vì sao tiến độ tu hành của huynh nhanh như vậy?

Miêu Nghị thật sự không nhịn được hỏi.

Yến Bắc Hồng lắc đầu nói:

- Lão đệ, đây là bí mật cá nhân ta, tiến độ tu hành của đệ cũng không chậm, ta cũng không dò hỏi ngươi.

Ý nói rất đơn giản, chính là ta không dò hỏi bí mật của ngươi, ngươi cũng đừng dò hỏi ta.

Nói tới nước này, Miêu Nghị cũng không tiện hỏi nhiều, cũng đúng là chính hắn sẽ không tiết lộ ra ngoài bí mật Tinh Hỏa Quyết của mình.

Yến Bắc Hồng lại cau mày hỏi:

- Vì sao đệ cũng tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội?

- Đệ bị ép bất đắc dĩ, điện chủ đích thân chỉ định, không muốn đến cũng không được...

Miêu Nghị cũng không giấu y, người ta có thể tiết lộ cho hắn biết bí mật trong chín năm thăng liền ba cấp, chút chuyện này của hắn không đáng kể gì, bèn kể lại một lượt quan hệ dây mơ rễ má giữa mình và Hoắc Lăng Tiêu.

Yến Bắc Hồng sau khi nghe xong thình lình quay đầu lại đón gió, tóc dài phất phơ nói:

- Lão đệ, hiện tại đệ đã hiểu chưa, thế giới này mạnh sống yếu chết, không có đạo lý nào có thể nói được. Tính mạng kẻ yếu trong mắt kXX chỉ như cỏ rác mà thôi, nếu chúng ta đã bước lên con đường này, vậy chỉ có thể phấn đấu tiến về phía trước.

Miêu Nghị quan sát trên dưới y một lượt, phát hiện một thân trang phục của y hoàn toàn khác với trang phục đệ tử Vân Hoa tông, thế nhưng lại đi chung với đệ tử Vân Hoa tông, không khỏi kỳ quái hỏi:

- Lúc huynh báo tin cho đệ không phải đã nói là trở mặt với Vân Hoa tông rồi sao, vì sao còn ở chung với bọn họ cho tới bây giờ?

Yến Bắc Hồng lắc đầu nói:

- Vốn là không có khả năng đi chung với nhau, nhưng sau khi nhân mã Tý lộ lên bờ, ngươi có biết chúng ta gặp người nào hay không?

Miêu Nghị tò mò hỏi:

- Ai vậy?

Yến Bắc Hồng trầm giọng nói:

- Đại Ma Thiên!

Thì ra là đại biểu Ma Thánh Vân Ngạo Thiên phái tới, Miêu Nghị còn tưởng là ai đáng để kinh ngạc...

Thấy hắn không tỏ ra kinh ngạc chút nào, Yến Bắc Hồng lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Dường như đệ không hề kinh ngạc chuyện Lục Thánh phái người tới tham dự, vì sao vậy?

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Có gì mà giật mình, người Lục Thánh phái tới, đệ đã gặp ba nhà rồi, thiếu chút nữa đã mất cái mạng này dưới tay bọn họ.

Khó trách! Yến Bắc Hồng chợt hiểu ra, vẻ mặt cổ quái nói:

- Vậy ngươi có biết Thiên Ngoại Thiên phái người nào tới hay không?

Miêu Nghị trong nháy mắt trở nên buồn bã, khẽ gật đầu:

- Hay là nói chuyện của huynh đi.

Ánh mắt Yến Bắc Hồng chợt lóe, vừa nhìn liền biết hắn đã gặp mặt Nguyệt Dao Tiên Tử, nhìn dáng vẻ của hắn sợ là hai người đã không nhận nhau, nếu không cũng sẽ không một mình lưu lạc đến chỗ này. Hoặc giả là Nguyệt Dao Tiên Tử không có nhận hắn, tóm lại không phải là chuyện vui vẻ gì, nên cũng không hỏi nhiều nữa, nói tiếp chuyện của mình.

Vốn là bởi vì thân phận quan phương của Yến Bắc Hồng, Vân Hoa tông cũng không thể làm gì chuyện y không vâng lời sư môn. Bởi vì y không bị công pháp tu hành của Vân Hoa tông uy hiếp, sau này Vân Hoa tông thích cho y công pháp tu hành hay không cũng không sao cả. Thế nhưng nếu tới Tinh Tú Hải, tự nhiên Vân Hoa tông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y, thanh lý môn hộ là chuyện hợp tình hợp lý.

Thế nhưng ai ngờ người của Đại Ma Thiên đột nhiên tới quấy phá, dường như là cháu trai Ma Thánh Vân Ngạo Thiên tên là Vân Phi Dương. Cũng không biết có phải đầu óc tên này có bệnh hay không, chuyên tìm tu sĩ Tiên Quốc gây sự, Vân Hoa tông thiệt thòi không nhỏ. Dưới tình huống như vậy dĩ nhiên là trợ lực càng nhiều càng tốt, cộng thêm Yến Bắc Hồng thế đơn lực bạc cũng cần chỗ dựa, bọn Tống Trạch Minh thấy Yến Bắc Hồng có mấy phần bản lãnh nên đón nhận y, cũng tạm thời không trở mặt.

Thế nhưng Vân Hoa tông cũng xui xẻo, lại ba lần gặp Vân Phi Dương dẫn người chạy khắp nơi. Hai bên giao phong ba lần, hơn một trăm nhân mã Vân Hoa tông phần lớn bỏ mạng trên tay Vân Phi Dương.
-----o0o-----Chương 403-2: Lưu Vân Sát (Hạ)
Chương 403-2: Lưu Vân Sát (Hạ)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Nhưng Vân Hoa tông cũng không phải kém cỏi bất tài, dù sao cũng là đại môn phái hàng đầu trên toàn Tiên Quốc, còn mạnh hơn Kiếm Ly cung Thìn lộ, tự nhiên có căn cơ vững mạnh, trong khi giao chiến lại giết một tên thủ hạ Vân Phi Dương. Lần này hoàn toàn chọc giận tiểu ma đầu Vân Phi Dương, lập tức đuổi giết không tha. Những năm qua có thể nói Tống Trạch Minh mang theo đám đồng môn chạy Đông chạy Tây khắp nơi, tránh né Vân Phi Dương đuổi giết, hơn một trăm đồng môn hiện tại chỉ còn lại có mười người.

Thật ra thì bọn Yến Bắc Hồng đến hòn đảo này cũng chỉ mới mấy ngày, cũng chỉ là tới sớm hơn Miêu Nghị hai ngày mà thôi, chẳng qua là không ngờ trùng hợp như thế, vừa lúc gặp phải Miêu Nghị.

Miêu Nghị ngạc nhiên nói:

- Tên Vân Phi Dương kia đuổi giết các ngươi nhiều năm như vậy, còn không chịu bỏ qua sao?

Yến Bắc Hồng cau mày nói:

- Thật sự là làm người ta đau đầu, bất kể chúng ta tránh tới chỗ nào, hàng năm đều bị y tìm được tới năm sáu lần, làm hại chúng ta cơ hồ phải không ngừng đổi chỗ trốn. Tống Trạch Minh cũng hối hận đã giết người của Vân Phi Dương, nếu không cũng không tới nỗi vất vả khổ sở như vậy. Ta nghi ngờ Ma Môn có bí pháp gì đó, chỉ cần y đến gần trong phạm vi nhất định là có thể tìm được chúng ta, nếu không làm sao có chuyện trốn đến chỗ nào cũng tìm được như vậy???

Miêu Nghị có thể tưởng tượng được bọn họ chạy trốn vất vả cực khổ tới mức nào, không nhịn được cười nói:

- Các ngươi cũng coi như lợi hại, có thể trốn lâu như vậy dưới sự đuổi giết của Đại Ma Thiên, đổi lại là người bình thường ắt sẽ không chịu nổi. Bất quá nói đi thì nói lại, chính vì vậy có thể người của Đại Ma Thiên sẽ cảm thấy mất thể diện, ngược lại càng có thể đuổi tận cùng không buông!

Yến Bắc Hồng lắc đầu nói:

- Không phải chúng ta lợi hại, chuyện này là nhờ có một món trọng bảo trên tay Tống Trạch Minh, được gọi là Lưu Vân Sát, nhiều lần dẫn chúng ta chui trốn dưới đáy biển, khiến cho Vân Phi Dương không thể làm gì được chúng ta.

- Lưu Vân Sát...

Miêu Nghị khẽ lẩm bẩm, cái tên này có vẻ kỳ quái, không biết là bảo bối thế nào...

- Ta muốn lấy trọng bảo này, lão đệ có muốn giúp ta một tay chăng?

Yến Bắc Hồng đột nhiên quay đầu lại hỏi. Nói nhiều như vậy, rốt cục cũng nói đến chính đề.

Miêu Nghị sửng sốt hỏi:

- Huynh muốn hạ thủ với đồng môn sao?

Hừ! Yến Bắc Hồng khinh thường nói:

- Đồng môn gì chứ, đã không còn tình đồng môn từ lâu, ta không hạ thủ, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ hạ thủ đối với ta, không bằng tiên hạ thủ vi cường! Ta đã sớm muốn lấy món Lưu Vân Sát đó, thế nhưng thế đơn lực bạc, không dám khinh cử vọng động, hôm nay lão đệ xuất hiện chính là cơ hội tốt trời ban. Huynh đệ chúng ta không ngại hãy liên thủ cùng nhau xông xáo Tinh Tú Hải này, giống như năm xưa ở Vạn Trượng Hồng Trần!

Miêu Nghị cười nói:

- Tu vi đệ bất quá Thanh Liên nhất phẩm, hẳn tu vi những người kia không thấp, vì sao Yến Đại ca lại tin tưởng đệ như vậy?

- Thanh Liên nhất phẩm ư, thứ cho ta nói thẳng, cho dù đệ có tu vi Thanh Liên cửu phẩm thì đã sao? Ở Tinh Tú Hải này, đâu đâu cũng thấy toàn là trọng bảo dốc hết toàn lực môn phái chế tạo, cho dù là thương pháp của đệ cao minh hơn nữa cũng khó ngăn được trọng bảo. Nếu như lão đệ không có điều ỷ lại, sao dám một mình xông xáo Tây Tinh hải!? Nếu như ta đoán không sai, trên tay lão đệ chắc chắn cũng có bảo bối phòng thân!

Yến Bắc Hồng cười tủm tỉm nói:

- Lão đệ, chẳng lẽ đệ khoanh tay đứng nhìn có một ngày ta chết dưới tay Vân Hoa tông sao?

Chẳng trách nào trước đó không chào hỏi đã đánh, sau đó lại mời mình gia nhập, thì ra y có ý định này... Miêu Nghị than thở:

- Đúng là trong tay đệ có món trọng bảo...

Hắn rất muốn nói mình không hề một mình xông xáo Tây Tinh hải, bất quá là trốn tránh trước đây không lâu mới ra ngoài mà thôi. Bất quá người ta đã nói đến nước này rồi, nói thêm gì nữa cũng vô ích, cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ:

- Yến Đại ca có ân cứu mạng với tiểu đệ, nếu chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong Yến Đại ca, tiểu đệ nào dám không theo!

Thấy hắn đã đáp ứng, Yến Bắc Hồng vung bàn tay to tướng vỗ mạnh vào vai hắn, sung sướng cười to nói:

- Quả nhiên huynh đệ ta không có nhìn lầm người, lúc trước không trải qua lão đệ đồng ý đã cưỡng ép kéo lão đệ vào nhóm, hy vọng lão đệ không để trong lòng. Hôm nay Yến Bắc Hồng ta trịnh trọng nói một câu, bắt đầu từ hôm nay, chuyện của lão đệ chính là chuyện của ta. Từ nay về sau ai dám động một đầu ngón tay lão đệ, chính là làm khó dễ Yến Bắc Hồng ta, có thiên địa chứng giám cho lời thề này!

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Yến Đại ca nói quá lời, Miêu Nghị ta cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa!

Ý nói là, ngươi không cần thề nặng như vậy ta cũng sẽ giúp ngươi.

- Ta biết!

Yến Bắc Hồng lại vỗ vỗ vai hắn, sau đó thả tay xuống nhìn ra xa nói:

- Nếu không tin tính tình lão đệ, huynh đệ ta đâu dám gửi gắm Hồng Tụ, Hồng Phất??? Nhớ năm xưa hai ta chạy thoát khỏi từ Vạn Trượng Hồng Trần, có thể đi từng bước một tới hôm nay thật sự là không dễ, ta cũng muốn xem thử rốt cục huynh đệ chúng ta có thể đi được bao xa!

- Tu vi của bọn Tống Trạch Minh thế nào, có trọng bảo gì lợi hại không?

Lời nói suông không thể no bụng, nếu muốn động thủ, dĩ nhiên Miêu Nghị cũng muốn tìm hiểu rõ ràng lai lịch đối phương.

Yến Bắc Hồng báo cho hắn biết, tu vi toàn bộ chín người Tống Trạch Minh đều là Thanh Liên cửu phẩm, nếu không cũng khó sống dưới sự đuổi giết của tiểu ma đầu Vân Phi Dương kia đến bây giờ. Trong đó có ba người tay cầm trọng bảo do Vân Hoa tông ban cho, lợi hại nhất đương nhiên là Lưu Vân Sát trên tay Tống Trạch Minh, tiếp theo là Tử Mẫu Phi Kiếm của Đoạn Hồng Phi, kém nhất là Thủy Vân Châu của Khổng Ngọc Liên.

Sau khi nghe Yến Bắc Hồng nói xong, Miêu Nghị khẽ gật đầu, ít nhiều gì trong lòng cũng có tự tin hơn, đồng thời cũng đánh giá Yến Bắc Hồng cao hơn trước. Tu vi y chỉ l Thanh Liên ngũ phẩm duy nhất trong đám người này, cũng có thể đi theo bọn họ sống sót đến bây giờ, có thể thấy được bản lãnh hết sức bất phàm.

Yến Bắc Hồng lại hỏi:

- Lão đệ, ngươi đã biết rõ tình huống, cảm thấy động thủ thế nào là thích hợp?

Miêu Nghị trầm ngâm nói:

- Biện pháp tốt nhất chính là đánh lén!

Hai người thương nghị một lúc, Yến Bắc Hồng gật đầu nói:

- Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay đệ vừa tới đầu nhập, chạy tới bái kiến cũng là chuyện đương nhiên, chúng ta bắt đầu nhất nhất hạ thủ có được chăng?

Miêu Nghị gật đầu đáp ứng, không nghĩ tới mình ẩn nấp nhiều năm đi ra ngoài, chuyện đầu tiên làm lại là giết người đoạt bảo, ai bảo số phận đẩy đưa...

Bọn Tống Trạch Minh ở tạm trong một sơn trại bỏ trống, mục tiêu đầu tiên hai người hạ thủ chính là Tống Trạch Minh. Cả hai trở lại sơn trại chiếm cứ hiểm địa, chạy thẳng tới động phủ Tống Trạch Minh, cũng là động phủ của nguyên trại chủ sơn trại này, Tống Trạch Minh là đệ tử thủ lĩnh Vân Hoa tông phái tới, ngồi trên chủ vị.
-----o0o-----Chương 404-1: Tống Trạch Minh (Thượng)
Chương 404-1: Tống Trạch Minh (Thượng)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Hiển nhiên người của Vân Hoa tông cũng tỏ ra cẩn thận, phái một lão đầu âm thầm coi chừng bên ngoài. Thấy hai người cùng nhau trở lại, lão đầu từ trong góc tối xông ra cau mày quát lớn:

- Yến Bắc Hồng, ngươi không tuần sơn canh gác lại chạy trở về làm gì? Vạn nhất ma đầu Vân Phi Dương kia lại đuổi tới, đến lúc đó chúng ta chạy cũng không kịp.

- Sẽ trở về nhanh thôi!

Yến Bắc Hồng chắp tay, chỉ về phía Miêu Nghị bên cạnh nói:

- Miêu lão đệ mới tới đây, không quen chỗ nơi, ta dẫn hắn bái kiến nhất nhất chư vị, an trí địa phương đặt chân xong xuôi sẽ lập tức đi canh chừng, sẽ không lầm lỡ. Tới đây, lão đệ, vị này là Vương Bác Vương sư thúc ta, có tu vi Thanh Liên cửu phẩm, thực lực phi phàm!

- Ra mắt Vương tiền bối!

Miêu Nghị cười chắp tay thi lễ lão đầu kia.

Lão đầu kia hơi lộ vẻ kiêu căng gật đầu một cái coi như là chào hỏi, có vẻ không nhịn được quát lên với Yến Bắc Hồng:

- Nhanh lên một chút, chớ làm hỏng chuyện, nói không chừng ma đầu kia sẽ tới bất cứ lúc nào.

Yến Bắc Hồng chắp tay vâng dạ, dẫn Miêu Nghị bước nhanh vào bên trong sơn trại.

Hiện tại coi như Miêu Nghị cảm nhận được tại sao Yến Bắc Hồng không lưu tình chút nào, muốn ra tay hạ thủ với những người này. Bởi vì từ thái độ của những người này là có thể nhìn ra, bọn họ không coi Yến Bắc Hồng ra gì, đúng là không hề xem Yến Bắc Hồng là đồng môn. Nếu không bằng thân phận phủ chủ tôn sư của Yến Bắc Hồng, lại thêm là đồng môn, không tới nỗi không nể mặt như thế.

Rất nhanh hai người đi tới bên ngoài động quật Tống Trạch Minh ở, Yến Bắc Hồng ở bên ngoài

- Tống sư thúc, Miêu Nghị mới tới, Yến Bắc Hồng dẫn hắn tới bái kiến!

- Vào đi!

Bên trong truyền ra thanh âm coi như khách sáo của Tống Trạch Minh. Dù sao trước đó Miêu Nghị cũng đã để lộ thực lực nhất định, lại thêm lại không biết rõ ràng lắm lá bài tẩy của Miêu Nghị, thân là người thủ lĩnh một đội nên nghĩ vì đại cục, coi như sáng suốt.

Hai người vào bên trong, chỉ thấy trên một cái giường đá treo màn trướng màu đen, thân hình Tống Trạch Minh ngồi ở trong đó như ẩn như hiện.

Vừa thấy người, Miêu Nghị chắp tay bái kiến liền muốn lấy ra Huyền Âm Bảo Kính động thủ, hắn cũng là một người quả quyết, nếu đã quyết định hạ thủ cũng không cần khách sáo, ai ngờ bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng Yến Bắc Hồng truyền âm:

- Không nên động thủ, y có đề phòng!

Miêu Nghị không biết Tống Trạch Minh đề phòng ở điểm nào, bất quá nếu Yến Bắc Hồng đã nói như vậy, hắn cũng lập tức kềm chế.

- Không biết Miêu huynh đệ ở Thìn lộ có thân phận bối cảnh gì, tu vi thế nào?

Tống Trạch Minh trong màn trướng cười hỏi.

Miêu Nghị xóa sạch Linh Ẩn Nê trên Mi Tâm, hiện ra Thanh Liên nhất phẩm, cười đáp:

- Sơn chủ Trấn Hải sơn Thìn lộ.

Thấy tu vi hắn mới Thanh Liên nhất phẩm, Tống Trạch Minh ít nhiều gì cũng có ngạc nhiên, cười nói:

- Tu vi Miêu huynh đệ chỉ mới Thanh Liên nhất phẩm lại có thể một mình hoành hành Tây Tinh hải, thật sự là làm Tống mỗ bội phục, nói vậy nhất định là Miêu huynh đệ có bảo bối tốt gì đó làm chỗ dựa!

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Thật không dám giấu giếm, trước đó Miêu mỗ từng ra sức cho một đội nhân mã, sau đó gặp phải cường địch bị đánh tan, vì vậy một mực ẩn nấp không ra, cũng không phải là Miêu mỗ có bảo bối gì làm chỗ dựa. Tới đây cũng là nhìn thấy chỗ này trên bản đồ thuận tiện ẩn thân, chẳng qua là không nghĩ tới sẽ ngẫu nhiên gặp Yến Đại ca. May nhờ Tống tiền bối không chê chứa chấp, vãn bối vô cùng cảm kích!

- Ha ha, thì ra là như vậy!

Tống Trạch Minh cười có hơi gượng gạo, mặc dù lời của Miêu Nghị nằm trong tình lý, nhưng Tống Trạch Minh không dám tin hết. Chỉ có tu vi Thanh Liên nhất phẩm lại có thể sống đến bây giờ, chắc chắn sẽ không đơn giản như Miêu Nghị nói vậy.

Sau khi hai bên đối đáp một phen, Yến Bắc Hồng cùng Miêu Nghị cáo lui ra ngoài.Ra khỏi động quật, Miêu Nghị âm thầm truyền âm hỏi:

- Cơ hội thật tốt, vì sao không cho đệ động thủ?

Yến Bắc Hồng truyền âm đáp:

- Ngươi không thấy y nấp trong màn trướng màu đen kia không ra sao? Hiển nhiên y không dám dễ dàng tin lão đệ, mà màn trướng màu đen kia chính là Lưu Vân Sát!

- Đó chính là Lưu Vân Sát ư?

Miêu Nghị ngạc nhiên nói:

- Món bảo vật này có thể có uy lực lớn như vậy sao?

- Lão đệ không nên xem thường, vật này linh xảo vô cùng, lúc ném ra mềm nhẹ như mây phiêu hốt không chừng, có thể chui vào bên trong thất khiếu địch nhân, đưa người vào chỗ chết. Lúc tụ lại có thể cứng rắn như đao thương, nước lửa bất xâm, tị hỏa tị thủy, có thể bao bọc người trốn xuống biển sâu nhanh chóng chạy thục mạng, đây cũng là nguyên nhân tại sao tiểu ma đầu Vân Phi Dương kia không đuổi kịp chúng ta. Nghe nói bảo này chính là Tử Dương tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh giới luyện bảo luyện chế, tinh diệu vô cùng, không thể khinh thường!

Yến Bắc Hồng trịnh trọng cho Miêu Nghị biết.

Tử Dương tiên sinh??? Miêu Nghị không biết nói gì, có phải thật vậy hay không, mình lại đối mặt bảo vật Yêu Nhược Tiên lão quỷ kia luyện chế!?

Miêu Nghị vừa bực mình vừa buồn cười, lão quỷ kia có thể luyện chế ra bảo vật như vậy cho người khác, suy nghĩ lại bảo vật luyện chế cho hắn không khỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net