XLII ( Chương 2051-2100 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2055: Hạ Hầu bày yến (Thượng)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Dương Khánh:

- Hạ Hầu Long Thành tham tài, còn cần một số tài vật.

Miêu Nghị:

- Chi phí báo phu nhân!

- Vâng! Ty chức sẽ an bài.

Đãi Dương Khánh rời đi, Miêu Nghị đứng dậy đi về phía hoa viên, Diêm Tu và Dương Triệu Thanh đi theo.

Mặc dù hai người đến Đại Thế Giới không lâu, nhưng bọn họ cũng nghe thấy động tĩnh Miêu Nghị gây ra trong Đại Thế Giới, phát hiện đại nhân không hổ là đại nhân, không ngờ lại xông ra thanh danh to như vậy trong Đại Thế Giới, quả nhiên đi tới nơi nào cũng không sợ hãi, đơn thương độc mã giết ba ra ba vào trong trăm vạn đại quân!

Nhất là Diêm Tu, hắn tận mắt nhìn thấy tình hình lúc Miêu Nghị mới bước vào đời, thật sự không nghĩ tiểu tử vô tri năm đó lại có thể đi tới bước này.

Bước chậm một hồi, Miêu Nghị chắp tay sau lưng và nói:

- Hai người các ngươi theo ta nhiều năm, trung tâm không phụ, ta sẽ không bạc đãi, nếu muốn đuổi kịp bước chân của ta, bằng thực lực các ngươi sợ là quá sức, trên tay của ta có Vô Lượng Đại Pháp của Phong Bắc Trần và Cửu Trọng Thiên của Mục Phàm Quân, ta có thể trợ giúp các ngươi một tay, các ngươi nguyện tu luyện hay không?

Hắn dừng bước nhìn sang hai người.

Hai người cực kỳ mừng rỡ, vào trong Đại Thế Giới đã nghe nói về lục đại kỳ công, không nghĩ tới đại nhân lại ban thưởng cho bọn họ tu luyện.

Dương Triệu Thanh quay người nhìn sang Diêm Tu, muốn để Diêm Tu tuyển trước, dù sao đối phương là lão nhân chân chính đi theo đại nhân, luận tư lịch cao hơn hắn, xem như bày ra tôn kính.

Diêm Tu trầm mặc một lát, hắn muốn nói lại thôi.

Cuối cùng vẫn do Miêu Nghị hỏi:

- Như thế nào, ở trước mặt ta còn ấp a ấp úng, nói thẳng đi.

Diêm Tu chắp tay nói:

- Đại nhân, lúc trước ty chức có đi Âm Dương Thiên, từng nghe đồ đệ Tư Đồ Tiếu nói công pháp của lục thánh đều nằm trong tay của đại nhân, chẳng biết có đúng hay không?

Miêu Nghị híp mắt:

- Chẳng lẽ ngươi muốn tu hành Đại Ma Vô Song Quyết? Đây là tuyệt kỹ ẩn giấu của phu nhân, không dễ dàng truyền ra ngoài.

Hắn cho rằng Diêm Tu muốn tu luyện công pháp mạnh nhất trong lục thánh.

Diêm Tu nói:

- Đại nhân hiểu lầm, ty chức không có lòng tham như vậy, ty chức nghe đệ tử Tư Đồ Tiếu nói. Hắn nói một khi tu thành Âm Hồn Thông Dương Quyết đến cảnh giới đại thành có thể duyệt người kiếp trước kiếp nầy, có thể khống chế vong hồn luân hồi. Không biết là thật là giả?

Dương Triệu Thanh nghe xong liền khiếp sợ, không nghĩ tới công pháp Quỷ Thánh tu hành lại có thần thông như thế.

Miêu Nghị nhíu mày:

- Khúc dạo đầu của Âm Hồn Thông Dương Quyết đúng là có lời khoa trương như vậy. Có điều Quỷ đạo Chí Tôn của Đại Thế Giới năm đó cũng không đạt tới cảnh giới này, không ai biết là thật hay giả, cho dù thật thì thế nào, chẳng lẽ lại ngươi còn muốn tu luyện công pháp quỷ tu sao?

Diêm Tu trường khom người nói:

- Nếu đại nhân nguyện ý, ty chức thật muốn tu hành công pháp quỷ tu.

Miêu Nghị ngạc nhiên nói:

- Ngươi là người sống muốn tu hành công pháp quỷ tu, cũng biết hậu quả gì không? Hóa tận thân thể huyết nhục, tan hết dương khí trên người, đoạn sinh khí, đi vào tử cảnh, quá trình của nó nói muốn sống không được muốn chết không xong, thống khổ người thường không cách nào chịu nổi, có thể sống qua cửa ải này mới có thể bảo trụ chuyển đổi tu vi, không thừa nhận nổi thì thần diệt hồn vong, đây chính là tự tìm đường chết. Công pháp quỷ tu chỉ thích hợp âm hồn tu hành, ngay cả âm hồn không có biện pháp, có mấy người còn sống tu hành, cho dù ngươi thành công cũng từ người sống biến thành quỷ mị, ngươi nghĩ tới hậu quả hay không?

Diêm Tu cúi đầu:

- Thỉnh đại nhân thành toàn.

Dương Triệu Thanh trợn mắt há hốc mồm.

- Ngươi...

Sắc mặt Miêu Nghị còn mang theo vài phần giận dữ, hắn ban thưởng lục đại kỳ công là muốn thủ hạ tâm phúc của mình càng đắc lực. Mà không phải muốn thủ hạ đi chịu chết, hắn nói:

- Làm người sống không làm, vì sao muốn tu luyện Âm Hồn Thông Dương Quyết?

Trên mặt Diêm Tu dần dần xuất hiện vẻ sầu thảm, trong đó còn có một tia xấu hổ, nuối tiếc nói:

- Là ty chức hại nàng, là ty chức làm cho nàng lưng đeo khuất nhục mà chết, sau khi nàng gả cho ty chức, ty chức chưa bao giờ cho nàng một ngày có thể diện, ty chức muốn gặp mặt nàng một lần. Thực xin lỗi! Nói một tiếng, ta sai!

...

Miêu Nghị sửng sốt, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao hắn tu hành Âm Hồn Thông Dương Quyết, thở dài:

- Chuyện đã qua nhiều năm. Không nghĩ tới ngươi còn nhớ mãi không quên, ngươi tội gì! Ai! Ngươi thật sự muốn tu hành Âm Hồn Thông Dương Quyết, không hối hận?

Diêm Tu lại cúi đầu:

- Nếu như không có hi vọng cũng bỏ đi, nếu có một đường hi vọng, ty chức sẽ không bỏ qua, nếu không cho dù ty chức thành tựu cao cũng chỉ càng áy náy, kính xin đại nhân thành toàn!

Miêu Nghị im lặng nhíu mày nhìn hắn, dường như do dự.

Vẻ ăặt Dương Triệu Thanh mờ mịt, dường như nghe được gì đó nhưng hắn không hiểu.

- Cầm đi đi!

Đột nhiên Miêu ném một khối ngọc điệp cho Diêm Tu.

- Tạ đại nhân!

Xem đồ vật trong tay, Diêm Tu cảm động tạ ơn.

Miêu Nghị không đành lòng nhìn hắn, nghiêng đầu nhìn về phía Dương Triệu Thanh,

- Ngươi muốn học công pháp nào?

Dương Triệu Thanh suy nghĩ sau đó quyết định:

- Cửu Trọng Thiên!

Miêu Nghị lật tay ném khối ngọc điệp cho hắn, quay đầu liền đi, hắn vừa đi vừa nói:

- Không nên tiết lộ ra ngoài, các ngươi biết rõ hậu quả.

- Vâng!

Hai người song song đáp ứng.

Ngọc La tinh, thiên nhai Thủ Thành Cung, đại thống lĩnh Hạ Hầu Long Thành tự mình thiết yến khoản đãi bảy đạit thống lĩnh khác trong Đông Hoa tổng trấn phủ.

Tại sao là bảy người, chỉ vì Miêu Nghị và Chiến Như Ý không được mời. Nghiêm Tố Diêu Hưng Đinh Trạch Toàn Tang Như Nguyệt Cao Hữu Liên Phương Ngọc Nhuế Phàm Hạ Hầu Long Thành, tám người ngồi cùng bạn cạn chém, Nghiêm Tố Tang Như Nguyệt và Liên Phương Ngọc là nữ, nếu như tính cả Chiến Như Ý, mười đại thống lĩnh của Đông Hoa tổng trấn phủ có bốn người là nữ, tổng trấn cũng là nữ.

Tiệc rượu bày trong âầu các, xem mặt mũi Thiên Hậu cho nên bảy vị đại thống lĩnh cũng thổi phồng Hạ Hầu Long Thành, Hạ Hầu Long Thành vui vẻ quên trời đất, tăng thêm vừa thu được lễ cũ hàng năm trong thiên nhai, hắn ngồi ở vị trí đại thống lĩnh rất sảng khoái.

Nhất thời cao hứng cho nên uống rượu không tệ.

- Đã uống không ít, nên bàn chút chuyện...

Tang Như Nguyệt Tang đại thống lĩnh chưa nói xong, Hạ Hầu Long Thành chỉ vào mũi nàng và nói:

- Hôm nay không nói chuyện khác, chỉ nói uống hay vẫn là không uống!

-----o0o-----

Chương 2056: Hạ Hầu bày yến (Hạ)


Chương 2056: Hạ Hầu bày yến (Hạ)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Lúc này Dương Khánh đứng hầu ở cửa ra vào, hắn mang thêm đồ ăn vào trong, kết quả chờ cả buổi không thấy Hạ Hầu Long Thành làm chính sự, ngược lại hô hào chén nhỏ không thoải mái đổi chén lớn, lúc này uống thật thích thú, tâậm chí còn nói không nói chuyệ khác. Dương Khánh cau mày đi xuống lầu, bước nhanh đi phòng bếp, hắn tiến vào trù phòng và nói:

- Đại thống lĩnh muốn thêm một đĩa rau trộn.

Vài tên đầu bếp bận rộn thật nhanh, Dương Khánh bưng cái khay đi ra tiến vào lầu các, sau khi đưa rau trộn lên bàn, sau khu đặt xong thức ăn Dương Khánh cố ý đi qua sau lưng Hạ Hầu Long Thành, mộc góc khay lơ đãng chạm vào lưng Hạ Hầu Long Thành.

Ba! Bỗng nhiên Hạ Hầu Long Thành đập bàn đứng lên, quay đầu giội chén rượu vào mặt Dương Khánh, giận dữ mắng mỏ:

- Ngươi bị mù sao, đi đường không có mắt sao?

Dương Khánh mặt đầy rượu và im lặng, không nghĩ tới Hạ Hầu Long Thành lại có phản ứng như thế, thật sự làm hắn không xuống đài được.

Đám người Nghiêm Tố đang cầm đũa hoặc uống rượu đều sững sờ, đồng loạt nhìn sang bên này, không biết xảy ra chuyện gì.

Hạ Hầu Long Thành vừa thấy là hắn cũng sững sờ, rốt cục hiểu ý đối phương đụng mình, vung tay lên nói:

- Cút ra ngoài!

- Dạ dạ là!

Dương Khánh cúi đầu nhận sai, hắn lập tức chạy ra ngoài.

- Hạ Hầu huynh, không đáng tức giận vì tên sai vật, nên uống tiếp.

Cao Hữu nâng chén mời rượu.

Ba! Hạ Hầu Long Thành ngồi xuống lại đập vào bàn, lần này lực đạo hơi lớn nên rượu và thức ăn bay loạn, thuận miệng nói:

- Không uống, cứ nói chính sự trước.

Người trên bàn im lặng, vừa rồi ai còn nói không nói chuyện khác, tại sao bây giờ trở mặt?

Cao Hữu thu hồi chén rượu, hỏi:

- Không biết Hạ Hầu huynh muốn nói chuyện gì?

Hạ Hầu Long Thành ùuồn bực nâng chén rượu uống cạn, đôi mắt mở to nhìn người chung quanh, nói:

- Chư vị có cho ta mặt mũi hay không?

Một câu không đầu không đuôi, cho mặt mũi gì? Mấy người bọn họ khó hiểu, Nghiêm Tố nói:

- Hạ Hầu huynh có chuyện gì cứ nói đi.

Hạ Hầu Long Thành chắc chắn:

- Ta hỏi các ngươi có cho ta mặt mũi hay không, có nguyện ý giúp ta chút chuyện nhỏ không?

Đây rõ ràng không giảng đạo lý nha, vạn nhất ngươi bảo chúng ta tạo phản, chúng ta còn có thể giúp ngươi không? Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Nhuế Phàm thở dài:

- Khẳng định cho Hạ Hầu huynh mặt mũi, chỉ cần chúng ta đủ khả năng sẽ không từ chối, rốt cuộc là chuyện gì?

Hắn trước chừa chút đường lui.

Hạ Hầu Long Thành vịn mép bàn:

- Là như thế này, gia tộc có một ít nhân thủ không dùng tới cho nên phái nhân thủ tới chỗ ta, ta không muốn bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vào mình, cho nên muốn đuổi một ít tới địa bàn khác, các ngươi cảm thấy biện pháp của ta thế nào?

Biện pháp này không tốt chút nào! Đây là tiếng lòng của bọn họ nhưng không dễ dàng cự tuyệt, Nghiêm Tố hỏi:

- Bao nhiêu người?

Mấy người khác cũng có câu hỏi như vậy, nếu như người không nhiều lắm thì không sao, cũng tránh dây dưa với gia hỏa này.

Hạ Hầu Long Thành khoát tay nói:

- Không nhiều lắm, chừng trăm người, tám nhà chúng ta một phần, một nhà tầm mười người.

Tăng thêm mười người mà không nhiều? Cấp trên đã có quy chế phát lương trong thiên nhai, lúc này phải phát thêm lương cho mười người, lương của những người này thế nào, cũng không thể bảo bọn họ móc túi phát lương a.

Diêu Hưng thở dài:

- Hạ Hầu huynh, không phải chúng ta không muốn giúp, nhiều như vậy không được, quân số của chúng ta đã đủ rồi, lại gia tăng mười người là làm khó chúng ta.

Hạ Hầu Long Thành liếc mắt nói:

- Diêu huynh có ý không muốn cho ta mặt mũi, có chủ tâm muốn làm ta khó chịu đúng không?

- ...

Diêu Hưng muốn mắng chửi hắn, rốt cuộc là ai khó chịu ai? Hắn vẫn cười nói:

- Hạ Hầu huynh hiểu lầm, ta không phải ý này, ý ta là, như tại sao chỉ có tám nhà chúng ta, Chiến Như Ý và Ngưu Hữu Đức cũng có thể phân raít mà. Đúng rồi, theo ta được biết, năm đó tổng trấn đại nhân mang một nhóm người rời khỏi Thiên Nguyên tinh, thủ hạ của Ngưu Hữu Đức trống ra không ít vị trí, sao không nhờ hắn hỗ trợ một chút, nói không chừng một mình hắn có thể giải quyết đấy.

- Không sai!

- Đúng vậy!

Cả đám người phụ họa.

- Đúng cái rắm!

Hạ Hầu Long Thành trực lai trực vãng nói:

- Lão tử không thể trêu chọc Chiến Như Ý và Ngưu Hữu Đức, ta chỉ hỏi các ngươi giúp hay không giúp, cần gì từ chối nhiều như thế.

Sắc mặt bảy vị thống lĩnh nơi đây biến hóa, trong lòng mắng cưửi, có ý gì? Ngươi không thể trêu hai người kia, chúng ta dễ chọc hay sao?

Dương Khánh đứng bên ngoài cũng say rồi, hiện tại hắn biết mình đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Hạ Hậu, hắn hoài nghi tìm loại người như vậy làm việc có đáng tin cậy hay không?

Vừa rồi đã bị Hạ Hầu Long Thành vẽ mặt, Liên Phương Ngọc đại thống lĩnh nói chuyện còn mang theo nóng giận.

- Mỗi nhà chúng ta nhiều ra mười mấy người, tăng thêm hơn trăm người này, bổng lộc ai trả?

Hạ Hầu Long Thành rất thông minh:

- Việc này đơn giản, xem như tốt cho các ngươi, chúng ta phân cho các ngươi, bổng lộc của họ sẽ do ta lo, chỉ cần an bài bọn họ là đủ.

Lúc này bải đại thống lĩnh không ai phản đối, Hạ Hầu Long Thành còn bổ sung:

- Các ngươi không được bạc đãi bọn họ, tất cả gia tăng hai ba thiên tướng, không khó xử chứ?

Bắt đầu buổi tiệc mọi người uống rất cao hứng, khi Hạ Hầu Long Thành nói chính sự thì tâm tình rất không xong, thẳng đến khi giải tán sắc mặt bảy đại thống lĩnh âm trầm.

Bọn họ bị nghẹn rất nặng, con gấu chó này làm gì có giác ngộ nhờ người, hoàn toàn là xen vào việc của thiên nhai khác, làm như hắn chính là tổng trống của Đông Hoa tổng trấn phủ.

Tóm lạimọi người cực kỳ khó chịu Hạ Hầu Long Thành nhưng phải cho mặt mũi, mấu chốt là không cho không được, lăn lộn trong thiên nhai đến cấp bậc của bọn họ, ai còn dám đi tố cáo Hạ Hầu Long Thành. Cho dù tố cáo thì Hạ Hầu Long Thành chỉ bị trừng phạt, với lại chuyện này cũng không thể nói được gì, ngươi hoàn toàn có thể không đáp ứng, cho nên căn bản không làm gì được con gấu chó này.

Cách làm người của con gấu đen này đã lan truyền ra ngoài, hắn là người bất chấp hậu quả, bảy người muốn không đáp ứng cũng không được.

Chuyện này không có gì, chỉ tốn chút sức mà thôi bảy người lo lắng về sao gấu chó này lại tìm bọn họ thì phải làm thế nào? Đông Hoa tổng trấn có người như hắn, đoán chừng cho dù là tổng trấn đại nhân cũng không thể làm gì được người ta.

Thanh danh Hạ Hầu Long Thành không chỉ không tốt nhưng hắn làm chuyện này hợp tình hợp lý, bảy người không có đạo lý gì để nói, lần này xem như ăn thiệt thòi, nhiều lắm sau này vương bát đản gọi đi dự tiệc cứ tránh là được.

-----o0o-----

Chương 2057: Không được quấy rầy


Chương 2057: Không được quấy rầy

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Hạ Hầu Long Thành cũng không mất một ít lễ nghi tối thiểu, dù sao cũng đi ra từ đại gia tộc.

Sau khi tự mình tiễn đám đồng liêu đi. Hạ Hầu Long Thành quay vào trong âầu các ngồi xuống.

Dương Khánh nhìn đám người ngoài rời đi, vừa tiến vào đã nghe Hạ Hầu Long Thành nói:

- Ngưu huynh đệ muốn chiếm vị trí, ta đã bảo bọn chúng an bài hai ba người vào vị trí thiên tướng, ta làm thế nào? Việc này trở về nhớ nhắc với Ngưu huynh đệ đấy.

Dương Khánh không biết nên nói hắn cái gì mới tốt, chiếm nhiều vị trí đúng là tốt nhưng phải tiến hành theo chất lượng, bức người ta hung ác như vậy thì khó nói rồi.

Hắn vẫn biểu hiện ra vẻ nịnh nọt:

- Đây là việc đương nhiên! Đúng rồi, đại nhân bảo bọn họ nhét hơn trăm người vào, đại nhân giải quyết hơn trăm người bị thay thế như thế nào, đại nhân nghĩ biện pháp xử lý chưa?

Hạ Hầu Long Thành khoát tay, nói:

- Chuyện này đơn giản, cứ thiêu dệt tội danh cho bọn chúng, trực tiếp đá ra khỏi thiên nhai là được, các vị trí thổ địa, thành hoàng còn nhiều, còn sợ không an bài được sao?

Dương Khánh im lặng. Người ta thật vất vả lăn lộn tiến vào thiên nhai, ngươi cứ thế đá người ta đi?

Cứ mặc hắn, dù sao là tên này gánh, hiện tại Dương Khánh lo lắng chuyện khác, hỏi:

- Bọn họ đáp ứng không tình nguyện, không biết bọn họ có lật lọng hay không, sự đáo lâm đầu có khi hối hận.

- Ta nói tại sao Ngưu huynh đệ phái người dong dài tới đây chứ?

Hạ Hầu Long Thành nói:

- Còn không đơn giản sao, nếu quả thật bọn chúng không chịu thu, không phải còn có ta sao? Không phải chỉ trăm người sao, một mình ta bao hết là được.

Nếu biết ngươi có thể bao nhiều như vậy, ta còn phí công phu sao? Dương Khánh hoảng sợ, phát hiện gia hỏa này quá không đáng tin. Một khi cảm thấy phiền toái không kiên nhẫn, hoàn toàn có khả năng làm như vậy, hắn ngăn cản:

- Việc này không được, nếu không làm theo lời Ngưu đại thống lĩnh phân, sợ Nguu đại thống lĩnh không vui.

Đại khái mấy ngày qua hắn cũng có phát hiện, vị này có phần sợ Miêu Nghị, đành phải chuyển Miêu Nghị ra.

Quả nhiên nghe Ngưu đại thống lĩnh không vui, Hạ Hầu Long Thành im lặng hiếm có, hắn nói:

- Ngưu huynh đệ cái gì cũng tốt, tính tình lại không được, động một chút lại giết đầu người lăn xuống đất, ai! Tính toán, ta cũng không làm khó ngươi, miễn ngươi trở về không thể báo cáo công tác, yên tâm đi, ta sẽ đi bái phỏng bảy nhà kia, đáp ứng chuyện của ta còn dám đổi ý, gia gia không dễ đùa nghịch như vậy.

- Vẫn là đại thống lĩnh thông minh.

Dương Khánh chắp tay cảm tạ, lật tay lấy ra một vòng tay trữ vật đặt trước mặt hắn, nói:

- Đại thống lĩnh hỗ trợ như thế, trước kia đến Ngưuđaại thống lĩnh cố ý bảo ta mang chút lòng thành tới đây, mong không nên ghét bỏ.

- Thế à...

Hạ Hầu Long Thành nói thầm một tiếng, thuận tay lấy xem xét, thấy rõ đồ vật bên trong hai mắt sáng lên, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Đều là Ngưu huynh đưa cho ta?

Dương Khánh cười nói:

- Đúng vậy!

- Ai nha! Ngưu huynh quá khách khí, nếu hắn có tâm ý này ta cũng không khách khí.

Hạ Hầu Long Thành yêu thích không buông tay vuốt vòng tay, hắn nghĩ tới cái gì đó, nói:

- Ngưu huynh mượn tay ngươi giao cho ta? Ngươi không có tư tàng?

Dương Khánh dở khóc dở cười:

- Tuyệt không dám! Việc này đại thống lĩnh cứ hỏi Ngưu đại thống lĩnh sẽ rõ, ty chức nào dám gian lận.

Hạ Hầu Long Thành hừ hừ hai tiếng:

- Biết rõ là tốt rồi!

Dương Khánh thấp giọng nói:

- Đúng rồi, trước khi đến Ngưu đại thống lĩnh cố ý nhắc nhở đại thống lĩnh, đồ vật đưa cho đại thống lĩnh chính là đồ các cửa hàng tạm giam, một khi tiết lộ ra ngoài, chỉ sẽ có người tới bảo đại thống lĩnh nhổ ra. Cho nên Ngưu đại thống lĩnh nói đại thống lĩnh nên thủ khẩu như bình, nếu như có người biết rõ quan hệ giữa đại thống lĩh và Ngưu đại thống lĩnh... Đại thống lĩnh cũng biết Ngưu đại thống lĩnh đắc tội quá nhiều người, khẳng định có người sẽ thừa cơ sinh sự, nếu tra lên người Ngưu đại thống lĩnh, vậy phải giao tang vật ra ngoài.

Hạ Hầu Long Thành xiết chặc vòng tay trữ vật, ánh mắt kiên định nói:

- Đám người Phiền Ngọc Phỉ là bộ hạ cũ của đệ đệ ta, ta điều chút nhân thủ tới chỗ bộ hạ cũ của đệ đệ thì liên quan gì tới Ngưu huynh đệ? Ngươi dong dài lẻo nhẻo như thế, vừa nhìn là người không đáng tin, ta cảnh cáo ngươi, việc này nếu ngươi tiết lộ nửa chữ, đừng trách gia gia không khách khí!

Dương Khánh im lặng, hiện tại liên quan tới tài vật thì gia hỏa này khác hẳn...

Thời gian tu luyện như nước qua cầu, gần hai trăm năm đã qua. Mọi việc chớ quấy rầy, đối với Miêu Nghị mà nói đây là đoạn thời gian bình tĩnh.

Trong mật thất tu luyện, Kim Liên ngũ phẩm trên mi tâm phát ra hào quang đủ màu sắc, lại gia tăng thêm một cánh, tu vi tiến lên một cấp, Kim Liên lục phẩm!

Đống Tiên Nguyên đan bên cạnh nổ tung, linh khí bộc phát gia tăng tốc độ tu luyện.

Từ khi sử dụng xong huyết đan của Huyết Yêu, hiện tại đã tiêu hao đến Tiên Nguyên đan.

Một ngày sau, Miêu Nghị hấp thu hết linh khí chung quanh, hắn mở mắt ra bấm chỉ tính toán.

Mỗi ngày luyện hóa Tiên Nguyên đan tăng lên mười viên, đạt tới ba trăm ba mươi viên. Muốn đột phá đến Kim Liên thất phẩm chỉ sợ cần năm ngàn vạn viên Tiên Nguyên đan, dự tính phải mất bốn trăm năm mươi năm mới được.

- Ai...

Miêu Nghị thở dài, thời gian vô hạn, hắn không muốn đi ra ngoài, lại nhắm mắt tu luyện.

Lại hai năm yên tĩnh trôi qua, khảo hạch Luyện Ngục chi địa hai trăm năm sắp chấm dứt, bên địa ngục có tin tức truyền tới.

- Ha ha...

Một nữ tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net