Chap 1: Ký ức đẹp và linh hồn thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên tôi ngắm trăng cùng một người khác, cảm giác này thật khó diễn tả. Gió thổi lên từng khúc nhạc dịu dàng hoà lẫn với tiếng cỏ cây xì xào. Tôi nhặt lấy một cục đá, ném nó bay về phía con sông trước mặt. Khác với mọi lần, sao hôm nay tiếng bật nhảy của hòn đá kia lại nghe rất vừa tai. Tôi tự khẳng định bản thân hiện tại rất giống một người nghệ sĩ, với nhạc cụ là thiên nhiên.

Cuộc sống cứ yên bình như vậy có phải hay không? Nhưng con người không bao giờ muốn dừng lại, cố gắng với tôi cũng là một con dao hai lưỡi.

"Nè, Takachi, anh thấy bầu trời hôm nay đẹp không?"

Câu hỏi của Lucy chợt phá vỡ dòng suy nghĩ của tôi. Nếu bình thường tôi sẽ dễ dàng ném cho bất kì ai một câu "ừ" hoặc thêm kính ngữ thì riêng với cô gái ngồi bên cạnh, đó là điều cấm kỵ. Điều này có phần giống với việc một chú chó sẽ luôn cố hết sức xua đuổi người lạ nhưng lại uốn mình đợi chủ nhân khen.

Tuy nhiên, tôi không phải là chó và tôi cần một câu trả lời tương thích.

"Có, nhưng không đẹp bằng Lucy."

Tôi đã cố hết sức để trưng ra một bộ mặt đẹp nhất của bản thân, đi cùng với một cái gãi đầu.

Ấy thế mà câu trả lời của tôi làm Lucy đỏ mặt. Em ấy cúi đầu e thẹn, xoắn xoắn hai ngón tay lại một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, tròn mắt hỏi:

"Này, anh học ở đâu mấy câu đó, từ Accelerator-kun đúng không?"

"Hở... Tao chả rảnh bày mấy trò rẻ tiền đó đâu", Accelerator đáp trả, "Ba cái trò nhạt nhẽo nào chúng mày cũng gắn cho tao hết thế!"

"Vì mỗi mình Accelerator-kun ở bên mình Takachi mà!"

"Mà nè, Takachiii...", Lucy chợt nhìn thẳng vào mắt tôi, với một cái tên quen thuộc được kéo dài theo âm vang, "Anh có yêu em không?"

Yêu sao? Cảm giác tôi dành cho Lucy dĩ nhiên là tình yêu. Nhưng câu hỏi đó quả thật rất bất ngờ, tôi nén lại cảm xúc, đưa bản thân về trạng thái nguội lạnh:

"Anh nói không thì em có tin không?"

Dường như câu trả lời của tôi không ăn khớp với câu hỏi, Lucy quay đi, không quên lườm tôi:

"Đừng có đánh trống lảng!"

Chợt một thứ nào đó vừa lóe lên. Tôi cảm giác mình phải làm điều gì ấy trước khi quá muộn. Tôi đã từng thản nhiên chứng kiến những con người khác. Họ ngại, họ sợ, họ lo lắng cái rào cản vô hình mang tên tình bạn. Họ sợ ranh giới giữa hai con người. Và họ lại cúi đầu, cắn răng chịu đựng thay vì dám nói ra tình cảm của mình. Để rồi cuối cùng, người họ yêu đi theo một người khác, cảm giác đó rất đau. Như một con dao cắm chặt vào trái tim yếu đuối.

Nhớ lại câu chuyện trái ngang mình tình cờ nghe được của một học sinh tên Tomioka, tôi bắt đầu hành động.

"À thì... khung cảnh này lãng mạn nhỉ? Có trăng, có sao, gió thổi nhẹ nhàng...", tôi ấp úng nói, phụ hoạ bằng cách dùng tay chỉ tứ tung.

Rồi cánh tay dừng lại, tôi hít một hơi thật sâu, rồi ghé bên tai Lucy:

"Anh yêu em, nhưng chúng ta còn hơi nhỏ tuổi!"

"Mồ anh thật là, em đợi câu nói này lâu lắm rồi, anh cứ đơ như tượng ấy!", Lucy cũng ghé sát tai tôi, dù thao tác rất chuyên nghiệp nhưng vẫn không giấu được nét thoáng đỏ trên mặt, "Em đâu có ý định làm chuyện đó đâu mà nhỏ với chả lớn, hihi!"

Ủa, như tượng?

"Ừ, mày thì đúng là như tượng mà!" Accelerator cũng cười lớn, nhưng chỉ mình tôi nghe thấy.

Cùng câu nói kia, Lucy đã quay sang đặt lên tôi một nụ hôn. Môi chạm môi. Một cảm giác khó tả.

Ngỡ ngàng có.

Ấm áp, hạnh phúc có.

Cơ mà sao nó lại có vị dâu nhỉ?

Rồi môi cuối cùng cũng rời môi.

"Hôn chỉ cần chạm môi nhau trong vòng 5 giây thôi hả?" tôi ngây ngô hỏi khi nụ hôn vừa kết thúc. Thực chất tôi muốn hỏi mùi vị như thế nào hơn.

"Anh biết thân biết phận đi chứ, không phải ai cũng hôn em được đâu."

"Vậy em hôn bao nhiêu người rồi?"

Lucy chợt phồng má lên nhìn tôi với ánh mắt tức giận. Nhưng nhìn kiểu gì tôi cũng chỉ thấy rất dễ thương. Mái tóc vàng theo gió khẽ đung đưa. Làn da trắng mịn màng tôi vô tình cảm nhận được, đôi mắt xanh biếc long lanh chứa đầy sự hồn nhiên ngây thơ khiến nhiều cô gái Nhật luôn ao ước. Tựa như trong đôi mắt ấy là nơi dòng Ngân Hà dừng bước nghỉ chân. Cả đôi môi quyến rũ vừa hôn tôi cũng rất đẹp, dù son đã trôi đi phần nào.

"Sao anh cứ nhìn em hoài vậy! Em mới hôn có mỗi mình anh thôi! Đồ đáng ghét! Anh là tên ngốc thực sự!"

Ngẫm lại có vẻ rất đúng, trong mấy chuyện tình cảm này tôi đúng là một thằng ngốc. Nhưng là một thằng ngốc may mắn.

Với mỗi câu nói, Lucy đều vung tay đấm vào ngực tôi. Nhưng nó không đau mà lại rất thoải mái, chính xác thì đó là đánh yêu. Chợt, Lucy khựng lại, nhìn tôi với khuôn mặt như sắp bốc khói:

"A, em hôn anh như vậy, Accelerator-kun có thấy không?"

"Có chứ, rõ lắm luôn ấy, xem phim miễn phí mà khiến tao rất khó chịu!", Accelerator gắt gỏng đáp, đi kèm luôn là cái tặc lưỡi quen thuộc, "Tch... thằng Takachi lạnh lùng thờ ơ bình thường đâu rồi? Nay mày bị biến dạng à?"

"Ngươi không thích tình cảm thì kệ ngươi. TA CŨNG LÀ CON NGƯỜI ĐẤY!" tôi nhấn mạnh từng chữ.

"Thôi, thôi, hai người bình tĩnh đi nào. Đi ngủ thôi, em muốn ngủ!"

"Ờ!" tôi và Accelerator đồng thanh.

Trở lại với hiện tại. Một giọng nói gắt gỏng quen thuộc làm tôi thoát ra khỏi giấc mơ đẹp của mình. Nói mơ cũng không đúng, tôi vốn đã tỉnh giấc từ lâu. Một ký ức tươi đẹp, đó là đêm trước ngày tôi tiễn Lucy sang Mỹ du học. Mới đó thôi đã ba tuần trôi qua, thời gian thật phũ phàng.

"Tch... Mày mơ đủ chưa thằng kia, dậy đi học!"

"Bây giờ mới 6 giờ sáng, còn lâu mới đi nhận lớp. Gọi chi sớm vậy Accelerator?"

Tôi uể oải ngồi dậy, nhìn đồng hồ rồi buông câu phàn nàn.

"Tao thấy mày mơ đẹp quá nên... tao phá đấy!" Accelerator đáp, giọng chứa đầy sự gượng gạo.

Có lẽ tên điên này cũng vừa nhớ về quá khứ của mình.

"Đó là ký ức thôi. Mà sao tự nhiên hôm nay lại có hứng chui ra vậy?"

"Nay mày đến trường nhận lớp thì tao cũng nên xem chỗ ngủ mới của mày có gì hay ho không chứ? Tao đâu thể ở trong mày mãi được!"

"Haizzzz... Ngươi chưa khôi phục mà. Hai tuần trước vừa quá giới hạn đó!"

"Yên tâm, tao mạnh lên rồi, hai giờ một ngày là giới hạn hiện tại!"

"Ừ, đừng gây phiền là được!"

Một điều khiến cuộc sống của tôi khác thường chính là Accelerator. Accelerator không phải bạn cùng phòng hay hàng xóm gì của tôi. Để giải thích thì hắn ta có thể được gọi là một linh hồn. Từ đó thì tôi đã định nghĩa trong người mình có tới hai linh hồn. Một là linh hồn của tôi, Takachi Kamiki - một học sinh cao trung năm nhất nhưng tuổi thực ở năm hai. Tôi cũng không hiểu sao bản thân mình đi học muộn một năm. Linh hồn còn lại được Lucy gọi là Accelerator, một linh hồn thất lạc đúng nghĩa nhập vào tôi từ khi nào đó mà chính hắn ta cũng không biết. Do phần tính cách và cử chỉ khi nhập vào tôi khá tương đồng với nhân vật Accelerator nên Lucy lấy tên đó cho hắn. Nghĩ lại lúc đó mà ở chỗ đông người chắc tôi chỉ còn biết tìm một cái lỗ mà chui xuống cho đỡ nhục.

Một điều kì lạ nữa, Accelerator hoàn toàn có thể chiếm đoạt cơ thể của tôi. Và hai giờ như vừa nói là giới hạn đó.

"Sao hôm nay mày dễ tính thế?"

"Chả biết, chắc có chuyện vui!"

Nói được mấy câu, tên điên lại chui vô đâu đó mất tiêu nên tôi cũng chả quan tâm. Giờ tôi đang nghĩ về ngày đầu tiên đến trường. Mong sao không gặp nhiều rắc rối. Mặc dù tôi luôn muốn làm một anh hùng nhưng sao tôi luôn cầu mong một cuộc sống yên bình thế nhỉ? Thật thất vọng, tôi thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net