Chương 10: Bóng dáng người xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Bóng dáng người xưa  

Mùa hè lại đến khiến cho thời tiết càng lúc càng nóng nực, bực bội hơn. May là ở trong lâu đài đá này, nhiệt độ bên trong những căn phòng không nóng lắm. Patrick phát hiện nếu thường xuyên bực bội thì sẽ khó chịu trong người hơn, nên không thèm nhìn tới Alex nữa.

Cô vẫn luôn quanh quẩn xung quanh chỗ anh, hết dọn dẹp cái này rồi tới lau chùi cái kia. Bác sĩ Robert tuyên bố Patrick đã hoàn toàn bình phục rồi, vì vậy ông ấy không còn ở lại lâu đài nữa. Tuy vị bác sĩ rất đáng kính, nhưng Alex không thể tin tưởng hoàn toàn ông ta được. Vì vậy cô thường xuyên kiếm cớ lượn qua lượn lại để trông nom Patrick.

-       Con trai à, con có thể cho bà già này nghỉ hưu được không? Việc ở hãng tàu từ nay con phụ trách đi nhé. Mẹ phải nghỉ ngơi đây.

Phu nhân Emma chỉ nói đơn giản như vậy liền trút hết sổ sách, công việc làm ăn của hãng tàu Rose Cross cho Patrick. Từ đó, anh thường xuyên ngồi chết gí trong bàn làm việc, thường xuyên la lên thảng thốt rồi ngay lập tức xông đi tìm bà Bá tước để ‘hỏi cho ra chuyện’.

-       Cái này là tại sao? – Anh xù lông như một con chó dữ.

-       Ôi con trai, mẹ chỉ là một quý bà không hiểu chuyện thôi. Cha con mất đi để lại một khối sản nghiệp khổng lồ như thế thì làm sao me quản lý hết. Hai đứa con lại chẳng ra gì, suốt ngày như thằng điên xông ra chiến trường. Bây giờ giao hết vào tay con chỉ còn lại bấy nhiêu thôi. Ha ha ...

Phu nhân Emma cười hai tiếng sảng khoái liền đẩy lui được đại địch. Patrick vò đầu bức tóc mang sổ sách về lại phòng mình. Tới lúc đó thì Alex mới biết việc làm ăn của hãng tàu không được tốt lắm, phải nói là sắp sập đến nơi rồi. Patrick nhìn đống sổ sách ngày càng thở dài nhiều hơn. Đúng là do anh trước giờ không bao giờ quan tâm để ý chuyện nhà, nên bây giờ có ra nông nỗi thế này cũng không thể trách móc mẹ mình được. Vậy là anh phải lao đầu vào làm việc.

Patrick thường xuyên ra ngoài hơn, gặp gỡ nhiều người hơn. Thời gian và công việc là hai liều thuốc tốt. Bây giờ anh đã quên mất vết sẹo xấu xí trên mặt mình, quen thuộc với cái chân tật nguyền không thể đi đứng bình thường. Theo lệnh của phu nhân Emma, Alex phải theo kiểm soát Patrick mỗi khi anh ra ngoài công tác.

-       Nó mà lao đầu vào việc gì thì sẽ quên hết mọi thứ xung quanh cho xem. Con phải chú ý việc ăn uống của nó.

Quả nhiên, Alex phát hiện anh ta bạc đãi bản thân mình vô cùng. Những người không chú ý sức khoẻ, thì sức khoẻ sẽ không ở lâu bên cạnh bạn đâu. Vì vậy mới có cái cảnh đồ ăn bị bưng đến tận bàn làm việc, đặt trên mớ sổ sách, ép Patrick ăn xong mới được làm tiếp.

Ngoài lý do nêu trên thì việc Alex bám dính Patrick cũng có nguyên nhân riêng của cô. Công việc ở hãng tàu, cô có thể lợi dụng đi cùng anh đến các bến cảng và bước lên nhưng con tàu hàng khổng lồ. “Ôi sung sướng quá đi mất.”

Mỗi khi được lên tham quan một con tàu, cô sẽ mừng rỡ còn hơn bắt được vàng. Không cần để ý gì đến phong phạm tiểu thư mà chạy nhảy khắp nơi, ngó nơi đây một chút, xem nơi kia một chút, luôn miệng hỏi han Patrick như một đứa trẻ bị món đồ chơi mới hấp dẫn.    

-       Có hứng thú với ngành hàng hải?

Patrick nhướng mắt nhìn cô. Alex ngay lập tức gật đầu như điên. Anh ta chỉ độc ác trả lời.

-       Không phải việc dành cho cánh đàn bà.

Cô chắc tức đến sùi bọt mép quá.

Thế nhưng, Patrick đột nhiên quăng cho Alex mấy cuốn sách của mình về ngành hàng hải.

-       Đem về phòng của mình mà đọc đi. Đừng quanh quẩn làm phiền tôi nữa.

Hoặc đột nhiên anh ta sẽ tình cờ gọi cô đến, chỉ vào các bản đồ hàng hải mà thao thao bất tuyệt. Bọn họ mỗi khi cùng đi dự tiệc khuya về, anh ta sẽ say xỉn chỉ vào các chòm sao và giảng giải.

-       Thấy ngôi sao sáng nhất ở phía nam không. Đó chính là Thập Tự Phương Nam, chòm sao phù hộ của người đi biển. Có nó sẽ không bao giờ lạc được.

Dĩ nhiên là Alex như uống lấy từng lời của anh ta. Sau ba năm hết hợp đồng, cô sẽ đi du lịch, phiêu lưu. Và dĩ nhiên cô sẽ chọn việc đi theo những chuyến hải trình trên biển, đến những đất nước xa xôi kỳ bí chỉ được mô tả trong sách vở. Nghĩ tới đó, Alex liền chăm chỉ học tập theo lời dạy bảo của sư phụ Patrick.

^_^

Cuối hè, tin chiến thắng từ mặt trận đổ về. Cuộc giao tranh giữa hai nước đã đến hồi kết thúc. Anh quốc và Nocmun ký hiệp ước hoà giải, sau này phân rõ giới tuyến không xâm phạm lẫn nhau.

 Không khí trong lâu đài Roland vui vẻ hơn hẳn. Chiến tranh kết thúc, đồng nghĩa với việc cậu chủ Phillip sẽ có thể về nhà. Tâm tình Patrick thoải mái hơn; còn phu nhân Emma thì nhiệt tình, cao hứng vô cùng.

-       Tuần sau là sinh nhật mười chín của con đúng không? Chúng ta sẽ kết hợp ăn mừng lớn chiến thắng của hải quân hoàng gia. Ôi không biết bao giờ thì Phillip về nhỉ? Tại sao không nghe có thư báo gì ...

Sau khi đột ngột thông báo như vậy, phu nhân Emma lại vội lướt đi chỗ khác, miệng vẫn không ngừng càm ràm về chuyện tin tức chậm trễ. Alex mỉm cười. Thật sự sinh nhật của cô chỉ là thứ phụ thôi, mục tiêu chính của bữa tiệc chắn chắn là ăn mừng ngày về của cậu chủ Phillip.

Ngày hôm đó, bữa tiệc cũng tổ chức ở sân trong như năm ngoái. Pháo hoa lại được bắn lên mười chín đoá. Mọi người cùng hò reo mừng rỡ. Alex vẫn vô vàn xúc động vì món quà ý nghĩ này, cô lấy tay quẹt đi mấy giọt nước mắt sắp trào ra. Lần này cô đã có thể chính thức cám ơn người tặng quà cho mình rồi.

Alex cắt một khối bánh kem lớn, có nhiều mứt qủa và sô cô la nhất cho Patrick. Cô bưng dĩa bánh về phía người đàn ông ngồi bên bàn tiệc. “Đêm nay không hiểu sao anh ta trông có vẻ đắc ý thế nhỉ?”

Bông pháo hoa cuối cùng loé lên rực rỡ tạo thành một vòng tròn ánh sáng thần thánh giữa bầu trời đêm. Và ánh sáng soi rọi rõ bóng người đang từ phía ngoài đi vào.

Anh ta cao lớn uy nghiêm, bộ đồng phục hải quân trắng toát. Mái tóc nâu cắt ngắn, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, nét môi cong lên đầy nghịch ngợm. Alex sững sỡ đánh rơi cả dĩa bánh. Có phải cô vừa nhìn thấy William không?

Patrick ngay lập tức nhận ra sự kinh ngạc của cô. Anh nhìn theo ánh mắt Alex, và phát hiện người lính hải quân vừa mới bước vào. Trước sự lo sợ của Patrick, Alex liền lao vào ôm chặt người mới đến bằng vòng tay nồng nhiệt nhất. Cô hét lên một cái tên yêu thương mà hằng đêm cô vẫn thầm gọi trong nghẹn ngào.

-       William!

Mọi người ngay tức thời chú ý đến hai người đang bất động trên hành lang. Sự xung động mạnh liệt của Alex là điều không ai ngờ tới. Patrick đau đớn đứng lên, nghiến răng đi về phía hai người kia.

-       Phillip, cậu đã về. Sao không báo trước cho anh một tiếng? – Tiếng chào đón đó không hề có chút thân thương nào, mà giống như gió đông lạnh lẽo thổi qua.

Alex bị tiếng nói khàn khàn của anh thức tỉnh. Cô buông người thanh niên trước mặt ra, sững sờ nhìn anh ta sợ hãi. Cũng là khuôn mặt bao đêm cô nhìn ngắm, nhưng không hiểu sao lại vô cùng xa lạ. Cũng phải thôi, đã sáu bảy năm xa cách thì làm sao anh ta còn giống như ngày xưa. Alex chớp mắt nhìn kỹ thêm lần nữa, và cô bàng hoàng nhận ra đây không phải là William. Cô hoảng sợ buông tay, lùi lại thật nhanh như mình vừa có một hành động mạo phạm thánh thần.

-       Anh trai, nhìn anh như tướng cướp vậy. – Phillip cười sáng láng trêu chọc.

Mặc kệ sự chào đón nồng nhiệt không như chờ đợi này, Phillip cảm thấy thật vui vẻ. Anh biết người con gái vừa lao ra ôm chầm lấy mình là ai. Đó chính là tiểu thư Alexandria Demetri, hôn thê của anh trai. Phillip liếc nhìn cô gái tóc đỏ đang cố ép mình thật nhỏ lại vì tội lỗi thất thố vừa rồi, sau đó nhìn thẳng vào mắt người anh trai kiêu ngạo.

-       Cô ấy nhận lầm người.

Patrick nổi điên với ánh nhìn thách thức đó.

^_^    

Phu nhân Emma nhanh chóng đi đến ôm Phillip vào lòng mình. Bà xúc động ngắm nghía khuôn mặt dày dạn sương gió của cậu con trai nhỏ. Trước cảnh sum họp gia đình hoàn toàn cảm động này, Alex cố gắng thật im lặng lui ra đằng sau. Nhưng không hiểu sao Patrick đã đứng ngay lối bỏ chạy của cô, ném cho cô một cái nhìn dữ tợn. Alex nuốt nước miếng, gục mặt xuống đầy hối lỗi.

Phillip và phu nhân Emma trao nhau những cái nhìn ý nhị về phía ông chủ dữ tợn và cô hầu tội nghiệp. Cũng giống như Patrick và Alex, hai người không cần nói lời nào cũng có thể trao đổi thông tin qua ánh mắt. Phillip đi tới xen vào việc giáo dục gia nhân của anh trai, kéo Patrick đi chỗ khác.

-       Thôi nào anh, chúng ta uống mừng ngày về của em đi!

Kết quả là ngày hôm đó, hai anh em uống tì tì đến say xỉn không biết gì. Phu nhân Emma nể tình là ngày vui nên mới tha thứ cho hai thằng con ngang tàng của mình. Bà phân phó người khiêng hai cậu quý tử về phòng.

Alex cũng có một đêm mất ngủ. Cô ngồi thẩn thơ bên ô cửa sổ, chiếc đồng hồ bạc mở ra tấm ảnh người thiếu sinh quân. Cô cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình từng ngày kỷ niệm với William. Giọng nói của anh, nụ cười của anh, cái nhướng mày của anh ... Trước đây Alex luôn nhớ kỹ mọi thứ liên quan đến William, nhưng bây giờ sao mọi thứ đều mờ mịt như thế này? Cô sợ hãi. Chẳng lẽ thời gian bảy năm đã khiến Alex thật sự quên mất anh đi rồi sao? Không, cô không muốn điều đó xảy ra ...

Do thời gian qua suy nghĩ đối phó với Patrick nhiều quá nên cô mới bị phân tâm. Hầu hết sự chú ý đều đặt trên người anh ta cả. Giống như lúc này, cô sẽ như một con chó canh cửa, ngồi bật dậy khi nghe tiếng bước chân ngang qua phòng mình. Đoạn giữa hàng lang là một nhóm người tất bật khiêng gã say xỉn về căn phòng trên lầu hai. Alex ngay lập tức quên đi chuyện của William, tất tả đi theo xem Patrick ra sao rồi.

Quản gia Sebastian ngạc nhiên khi thấy cô đã theo tới tận giường của ông chủ. Không biết cô đi theo bọn họ từ lúc nào. Dù sao tiểu thư Demetri cũng là người thân cận với ngài bá tước, vì vậy ông thu hồi ánh nhìn của mình lại, cúi chào và sau đó cùng những người khác lục tục đi ra ngoài. 

“Đây là cách thức bọn họ đối xử với người say xỉn đó hả?” Alex bất bình, hết nhìn cánh cửa những người vừa đi khỏi, lại nhìn gã râu ria nằm chết gí trên giường. Cô thở dài một hơi, rồi lủi đi lấy một thau nước nóng. Alex vắt khăn lau khuôn mặt đỏ bừng của người say rượu. Đây là lần đầu tiên cô có thể chạm vào mặt anh ta mà không bị ngăn cản. Alex vén mái tóc ra và phát hiện phía mặt bên kia của Patrick không hề có vết sẹo nào.

Đột nhiên một cảm giác thân quen ùa tới. Cô đưa tay vuốt theo hàng chân mày rậm của anh, vuốt ve đôi mắt nhắm nghiền của anh, lướt qua cái mũi cao thẳng của anh. Còn có nét môi cong đầy nghịch ngợm nữa. Cô lắc lắc đầu xua tan đi ý nghĩ rằng Patrick rất giống William. Có lẽ cô quá nhớ nhung nên nhìn đâu cũng thấy người giống người. Hết Phillip rồi bây giờ lại đến Patrick. Làm sao hoàng tử dịu dàng của cô lại có thể biến thành gã đàn ông thô lỗ, hung dữ, luôn miệng mắng chửi người khác như anh ta được.

Patrick đột ngột âm ử trong cổ họng và lật người nôn xuống sàn. Alex kinh dị lấy chiếc thau nước hứng vào đó. “Trời ơi, toàn là nước. Có lẽ anh ta suốt đêm chẳng ăn gì mà toàn uống rượu.”

Cô đưa cho Patrick chiếc khăn sạch để chuì miệng, sau đó bưng cái thau ghê tởm đi đổ. Cô lại xuất hiện một lần nữa với chiếc giẻ lau. Thứ mùi chua tanh toét của dịch vị khiến cô mắc ói. Nhưng chẳng hiểu sao Alex lại có thể chịu đựng được hết tất cả những thứ này. Cô bị ảm ảnh phải lau chùi dọn dẹp rồi sao?

Alex vào phòng rửa sạch tay và cho nước lên mặt để tỉnh táo hơn. Cô lau tạm vào chiếc khăn lông trên tường và nhận ra nó đầy mùi xà phòng mà Patrick hay dùng. Mùi hương đó khiến Alex đột nhiên nóng bừng cả mặt. Cô vốc thêm nước lên mặt để hạ bớt cái nóng bất ngờ kia đi.

Khi Alex bước trở ra thì phát hiện Patrick đang cầm lấy cái đồng hồ bạc, nhìn săm soi vào bức hình của William.

-       Hôm nay cô nhìn lầm Phillip với người này sao? – Giọng của anh ta đột nhiên trở nên khàn đặc hơn mọi khi. – Hắn là gì của cô?

-       Là gì cũng không liên quan đến ngài, thưa bá tước. Xin hãy trả nó cho tôi!

Alex bối rối giơ tay ra xin lại. Lúc nãy cô đã tiện tay cầm theo chiếc đồng hồ này. Khi đi vào lấy khăn cho anh ta thì lại để quên trên đầu giường. Bây giờ Patrick đã phát hiện ra chân tướng rồi, phát hiện ra cô đã nhầm lẫn em trai anh ta và hoàng tử trong lòng mình.

-       Cô không cần thứ này nữa.

Sau đó Patrick đột ngột quăng chiếc đồng hồ ra khỏi cửa sổ. Alex lao theo, nhoài người qua khung cửa, kinh hoàng nhìn ánh bạc bị bóng tối nuốt chửng. Cô quay lại, giận dữ đến run người.

-       Anh tưởng anh là ai chứ, sao anh dám ném đồ của tôi?

Lần đầu tiên Alex hung dữ như vậy trước mặt người khác. Bất cứ chuyện gì cô đều có thể nhẫn nhịn được, nhưng những chuyện liên quan đến William thì không. Thậm chí cô còn muốn giơ tay giáng cho anh ta một cú vào mặt. Nhưng đôi mắt màu xám bí ẩn đó là nhìn cô đầy buồn bã.

-       Em đã có tôi rồi, không đủ sao?

Alex lại bị choáng váng bởi câu hỏi này. Anh ta đang nói gì vậy? Gã say xỉn này lại đang nói năng lung tung điều gì thế này. Giận dữ bay biến đi đâu hết, chỉ còn lại bối rối, khó xử. Alex lắp bắp.

-       Tôi ... Tôi ... – Nhưng nói mãi cũng chẳng nên câu.

Nhìn thấy sự kinh sợ và đôi mắt hoảng loạn của Alex, đột nhiên Patrick nổi khùng lên.

-       Cô cút ra ngoài cho tôi. Đừng bao giờ đến đây nữa.

Câu mắng chửi mọi khi không có tác dụng, lần này thành công đuổi ngay người trước mặt. Alex nhấc váy lao ra ngoài, cánh cửa đóng sầm lại đầy tức tối. “Rõ ràng là say xỉn hàm hồ mà, câu trước với câu sao chẳng hề dính dáp với nhau tí nào. Thậm chí chắc ngày mai tỉnh dậy anh ta còn chẳng nhớ tối nay mình đã làm gì nữa kìa.”

Chỉ còn Patrick ở lại một mình trong phòng, đầu gục vào gối đầy thất vọng. Là anh giận dữ với bản thân mình, tại sao lại trút hết lên đầu cô ấy chứ. Nhìn thấy tấm hình mà cô ta luôn nâng niu giữ gìn, anh vô cùng mâu thuẫn. Patrick phải đối mặt với bóng ma trong quá khứ như thế nào đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phong