Chương 9: Xin hỏi, đây là?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Xin hỏi, đây là?

Một cái đầu ngẩn lên, lấp ló sau bụi cây. Alex đã nghe ai đó gào lên tên mình nên cô liền xuất hiện, bàn tay theo thói quen vẫy vẫy. Bên cạnh con ngựa trắng là một quý ông lịch lãm trong bộ vest đen. Mái tóc nâu buộc thành đuôi phía sau ót, hàm râu quai nón đã được cắt sát rạt nhưng vẫn che khuất đi hầu hết nét mặt của anh ta. Chiếc nón cao đội trên đầu đúng kiểu một vị bá tước quyền uy nhất. Alex giật mình vì sự xuất hiện đột ngột này. “Điều gì đã lôi anh ta khỏi cái tổ của mình vậy nhỉ?”

Patrick nhận ra ngay cái đầu tóc đỏ quăn xù vừa đi ra khỏi bụi cây. Trên váy cô ta dính thứ màu đỏ gì đó trông thật đáng sợ. “Đáng ghét, không phải cô ta bị thương rồi chứ?” Anh nhanh chóng bước về phía cô gái. Alex cũng ngay lập tức chạy về phía anh ta, mừng rỡ như một chú chó con gặp chủ.

-       Ngài bá tước, ngài bá tước!

Cô ta vừa chạy vừa vẫy tay, đôi mắt xanh lấp lánh như mặt biển. Tay còn lại Alex vẫn còn nâng váy để giữ lấy mớ quả chín, cho nên đáng điệu của cô nhìn có vẻ chật vật vô cùng.

-       Làm sao vậy, bị thương hả? – Giọng nói lo lắng vang lên.

Cô gái say mê nhìn anh như thấy được một kỳ quan còn sống. Cô nhoẻn miệng cười, lắc lắc cái đầu như một đứa trẻ.

-       Dâu tây! – Cô mở váy ra, khoe mớ chiến tích là một đống dâu tây chín mọng.

Patrick sững sờ không nói nên lời. Anh như chết đứng giữa không gian. Bao nhiêu lo lắng, sợ hãi đều bay biến đi hết. Cơn đau co rút ở đầu gối bây giờ mới phát tác, chân anh run rẩy và ngay lập tức khuỵ xuống. Alex sợ hãi chụp lấy nhưng không thể nào kéo lên kịp. Anh ta sụp xuống đất nhanh như tuyết lở vậy.

Alex ngồi xuống bên cạnh Patrick lo lắng nhìn anh. Gương mặt nhăn nhó khổ sở đó khiến cô cảm thấy đau lòng quá mức. Anh ta dùng tay nện ầm ầm vào đầu gối mình, tức tối với cơn đau nhức từ sâu thẳm bên trong. Alex biết vết thương trên đầu gối của anh vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Cô giận dữ vì không hiểu tại sao Patrick lại chạy ra đây làm gì. Bất chấp một phút trước cô đã vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy bóng dáng quý ông đứng bên con ngựa trắng.

Patrick cảm nhận cái nón cao của mình bị người khác gỡ ra, lọn tóc mái của anh rơi xuống che khuất một bên mắt. Alex đổ hết mớ quả chín đầy nước vào cái nón đắt tiền, cứ như thể nó được sinh ra để đựng hoa quả vậy. Cô gỡ bàn tay thô bạo của Patrick ra rồi từ từ đấm nhẹ nhẹ lên chân anh, thỉnh thoảng xoa bóp cho những cơ bắp co rút được giãn ra hết. Quả nhiên lời dặn dò của bác sĩ Robert hoàn toàn hiệu nghiệm, động tác đấm bóp này ngay lập tức khiến cơn đau dịu xuống. Alex hài lòng khi nghe nhịp thở của Patrick không còn dồn dập gấp gáp nữa. Cô liếc nhìn mặt anh, ngạc nhiên vì Patrick cũng đang đưa mắt nhìn mình.

-       Vì sao ngài đi ra đây? – Cô bẽn lẽn cúi xuống, không dám nhìn vào đôi mắt xám tro đầy bí ẩn.

-       Đi tìm cô. – Bỗng chốc giọng dịu dàng bị đổi bằng một thái độ kênh kiệu không chịu nổi. - Tại sao đã gần tới giờ ăn trưa cô vẫn chưa mang đồ ăn lên?

Alex tức cành hông. Chỉ một việc đơn giản như vậy mà làm rối rít lên cả, lại còn gào thét tên cô nghe thiết tha đến thế. Là vì tìm người mang đồ ăn lên phòng thôi sao? Vậy mà trong một chốc lát nào đó cô đã cảm động, cho rằng có người đang lo lắng tìm mình. Thì ra chỉ là một cơn ích kỷ bộc phát của ông chủ hung dữ mà thôi. Cô ngưng tay không xoa bóp nữa, lạnh mặt hỏi.

-       Thưa ngài, vậy bây giờ chúng ta về lâu đài dùng bưa trưa thôi.

Patrick ngay lập tức ngạc nhiên trước thái độ quay ngược một trăm tám chục độ của Alex. Cô nàng này, nếu im lặng thì dịu dàng hiền thục, nếu mở miệng ra là cắn chết người ta. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, chống cây gậy khó khăn đứng lên. Cái đầu gối cứng đờ của Patrick không thể cong gập lại được, vì vậy anh đành phải mượn sức hết vào chân bên kia. Alex ngay bên cạnh đưa tay vào kéo lên phụ, thấy người khó khăn cô không thể nào không giúp đỡ được. Bản tính cô lương thiện như vậy, không chấp nhất với người xấu tính.

Alex cúi xuống nhặt chiếc nón chứa đầy quả chín lên. Patrick ngay lập tức quăng cho cô một anh mắt khinh thường. “Thật là tức chết người ta mà!” Lòng tốt của cô đã bị quăng đi cho chó gặm. “Là ai mấy hôm trước chép miệng muốn ăn mứt quả?”

Ngài bá tước đáng ghét tập tễnh bước đi trước, cô ở phía sau chu miệng mắng mỏ anh ta.

“Tôi là người có hàm dưỡng, có sức chịu đựng. Bình tĩnh, bình tĩnh. Không giận, không giận.” Niệm xong câu thần chú, cô với tay dắt con ngựa trắng kiêu ngạo kia đi theo bóng lưng của Patrick. Đến chỗ chiếc xe bị mắc lầy, cô nghe người đánh xe than phiền về việc không thể đẩy xe nhúc nhích được.

-       Phải về lâu đài gọi thêm người kéo lên thôi. – Người đánh xe sợ hãi nói.

-       Vậy thì sao, tôi phải đứng đây chờ đến chiều hay phải tự đi bộ về nhà? – Ngài bá tước giơ nanh, phun lửa là hù doạ người đàn ông tội nghiệp.

Cả hai phương án đều không thể được. Sáng nay vì lo lắng tìm cô ta nên Patrick vẫn chưa ăn sáng, bây giờ mà chậm ăn trưa nữa thì anh chết mất. Còn nghĩ đến chuyện lết bộ về nhà thì càng kinh khủng hơn, cái chân của anh nhói lên từng cơn phản đối.

-       Thưa ngài, có lẽ ngài nên cưỡi ngựa về nhà trước cho kịp giờ ăn trưa! – Alex chen vào giải vây.

Ngay lập tức Patrick trừng mắt cô một cái. Nhưng Alex lại nhìn thấy trong đó sự đau đớn bất lực.

-       Cỡi ngựa về? Với cái chân này hả? Cô muốn tôi té chết hay sao? – Người nào đó cao giọng khinh miệt.

Trước kia anh đúng là một kỵ sĩ tài ba, nhưng bây giờ thì không phải. Lực chân không đủ thì làm sao có thể trụ vững trên lưng ngựa, làm sao điều khiển nó được. Mặc dù con Bông Tuyết này đúng là ngựa của anh, nhưng bây giờ anh cũng không tự tin cầm cương nó nữa.

Alex ngay lập tức đưa ra một chủ ý tồi tệ.

-       Vậy để tôi chở anh về!

Cô giao ngay cái nón chứa quả chín vào tay người đánh xe, sau đó điêu luyện leo lên lưng ngựa. Dáng điệu thành thục tự tin đó, khiến Patrick cũng động lòng đôi chút. “Có lẽ cô ta thông thạo cưỡi ngựa thật!”

Anh đi vòng qua phía bên kia, lấy chân khoẻ mạnh xỏ vào bàn đạp để hất người lên. Patrick ngồi phía sau Alex, hai thân người dính vào nhau sát rạt. Giọng nói anh như sát bên tai Alex khiến cô nhồn nhột.

-       Đi thôi!

Alex bối rối thúc chân điểu khiển con ngựa chạy đi. Một lát sau, cách chiếc xe ngựa mấy trăm mét, đột nhiên có người thì thầm bên tai Alex.

-       Xin hỏi, đây là? – Cái giọng vang lên đầy chế giễu

-       Cưỡi ngựa. – Alex tâm không loạn; bình tĩnh, tự tin trả lời.

-       Đây mà là cưỡi ngựa cái quái gì! – Giọng hét của ma vương giận dữ gào lên. – Đây là là leo lên ngựa rồi để mặc cho nó đi thì có!

Patrick tức điên lên giành lấy dây cương trong tay Alex. Nếu cứ để cho cô thì thật sỉ nhục con chiến mã của anh. Thà cô ta cưỡi lừa còn hơn.

Dây cương được giao vào tay người khác, ngay lập tức con ngựa cảm nhận được sự thay đổi ngay. Những cái giật kéo quen thuộc của chủ nhân tôn quý. Patrick thúc nhẹ vào bụng cũng đủ để chú ngựa chiến hiểu rõ công việc của mình, nó cất vó phi nhanh trên thảo nguyên lồng lộng gió.

-       Wao ... – Alex la lên sung sướng.

Đúng vậy, đây mới chính xác là cảm giác cưỡi ngựa chứ. Gió vù vù thổi qua mặt, đồng cỏ nhấp nhô uốn lượn lướt về phía sau họ, cả hai như bay qua vùng cỏ hoa vàng. Cảm giác tự do thống khoái, chơi đùa cùng làn gió thật tuyệt vời. Đã lâu lắm rồi Alex mới cảm nhận lại lần nữa sự hưng phấn sảng khoái phóng nhanh trên lưng ngựa.

Patrick gồng người, kẹp chân hai chân để điều khiển con chiến mã của mình. Cô gái ngồi trong lòng anh đang phấn khích la hét. “Thật chẳng có phong phạm tiểu thư gì cả. Tại sao cô ta luôn yêu thích những thú vui của bọn đàn ông được nhỉ?” Patrick mỉm cười, trong lòng anh chẳng phải cũng đang phấn khích lắm sao. Lâu lắm rồi mới dám xuất hiện giữa bầu trời trong xanh, cưỡi con tuấn mã tung vó giữa thảo nguyên mênh mông như thế này.

Nhưng anh bất lực, cái chân mỏi rã rời không thể nào điều chỉnh tư thế được nữa. Patrick chao đảo, ôm chặt lấy Alex để không ngã xuống khỏi lưng ngựa. Cô ngay lập tức cảm nhận được hơi thở bất ổn của anh. Xen lẫn trong các cơn đau, Patrick luôn hỗn hễn như thế này. Nhận ra anh ta đang dựa vào mình, Alex liền gồng người chống đỡ.

“Thật đau, đau quá!” Anh không chịu nổi thêm được nữa. Patrick thúc ngựa phi nhanh hơn, “Phải kịp về tới lâu đài tìm người giúp đỡ”. Anh không thể chống chọi thêm được được nữa. Quả nhiên, vừa nhìn thấy cổng lâu đài đá đen, hai mắt của Patrick ngay lập tức nhoà hết. Anh ngất đi trên vai của Alex.

Cánh tay của Patrick đột nhiên buông thõng xuống, khiến Alex cảm thấy kinh hoàng tột độ. Cô bắt đầu gào to cho mọi người đến trợ giúp. Hai tay giữ chặt để Patrick không ngã, nước mắt không biết khi nào đã trào ra, cô bù lu bù loa khóc.

-       Patrick, đừng chết!

Bởi vì phu nhân Emma nói Patrick có thể tử vong đột ngột bất cứ lúc nào, nên Alex vô cùng lo lắng. Lúc nãy anh ta vội vã quay về như vậy không phải do lên cơn suy hô hấp đột ngột chứ? Alex sợ hãi khi nghĩ đến chuyện mới vừa rồi người ta còn la mắng, cười cợt cô; bây giờ nhắm mắt xuôi tay không nhúc nhích. Cô công nhận lúc đó mình đã hoảng loạn thật sự.

Đám người hầu túa ra phụ đỡ ngài bá tước xuống. Lúc bọn họ khiêng anh ta vào phòng, cô cũng đi theo bén gót, vừa đi vừa khóc đến thê lương. Việc này kinh động đến phu nhân Emma. Nhìn thấy bộ dáng khóc lóc thảm thiết của cô, bà cũng sợ thật sự xảy ra chuyện không hay rồi. Đến khi bác sĩ Robert kết luận anh ta chỉ bị ngất đi thì bà mới thở phào nhẹ nhõm. Phu nhân Emma giật dữ cốc vào đầu Alex một cái.

-       Con bé này, thật sự là hù ta sợ thót tim rồi. Phạt con ở đây canh chừng cho đến khi nó tỉnh lại. Ôi ta phải đi uống trà định thần thôi!

Phu nhân nói xong liền quay đi ra ngoài. Toàn bộ người hầu cũng theo lệnh của bà mà rút lui hết. Trong phòng chỉ còn lại Alex và người đàn ông nằm im lặng trên giường. Không biết lúc nào anh ta sẽ tỉnh, Alex bồn chồn không yên. Nghĩ rằng có lẽ anh ta thấy khó chịu khi thức dậy, cô dự định tìm cách làm giảm cơn đau nhức ở trên chân anh ta đi.  Alex mang đến một cậu nước nóng và ngâm khăn vào trong đó. Cô cởi chiếc quần dài của anh ta ra, chỉ chừa lại quần cộc, không hề ý thức mình đã hành động thất thố như thế nào.

Đôi chân thon dài đầy cơ bắp mạnh mẽ. Patrick đã từng ở trong quân đội nên cơ thể của anh đã được rèn luyện vô cùng hoàn hảo rồi. Ở một bên chân có rất nhiều vết sẹo chồng chất. Một số là vết thương tự nhiên hằn sau vào bắp chân, một số là vết mổ có dấu chỉ may lại. Những đường dọc ngang loằng ngoằn đáng sợ không kém gì cái lưng của anh ta. Alex lần tay dọc theo những vết sẹo đó, tự hỏi sẽ đau đớn cỡ nào nếu da thịt bị tét ra giống anh. Cô thở dài, vắt khăn trong nước ấm rồi đắp lên phía đầu gối bị đau của Patrick. Cô đã từng thấy cha cô dùng cách này để chữa chứng đau khớp. “Hy vọng lần này có tác dụng với anh.”

Quả nhiên đúng như lời bác sĩ Robert nói, chỉ một lát sau Patrick tỉnh dậy. Anh nhíu chặt chân mày, cảm thấy cơ thể rã rời và đau nhức. Quả nhiên cưỡi ngựa với cô ta là một cái quyết định tồi tệ mà. Tại sao anh lại ngu ngốc đồng ý khi nhìn thấy cái nụ cười ngô nghê đó? Patrick mở mắt ra và nhìn thấy đôi mắt xanh lấp lánh đang nhìn mình.

-       Cô ... – Phát hiện ra sự việc bất thường, Patrick liền gào lên. – Cái gì đây?

Anh nhận ra quần của mình đã bị lấy mất, chỉ còn mặc mỗi chiếc quần cộc nằm trên giường. Cô ta đã ở đây bao lâu nhìn tình trạng hớ hên này cả anh.

-       Cút, cô cút ngay ra ngoài cho tôi! – Ma vương lại gầm rống.

Alex lại vô cùng mừng rỡ khi nghe tiếng hét quen thuộc này. Cô kéo khăn chậm chậm nước mắt trên mi.

-       Thưa ngài, tôi đi ngay đây. Tôi sẽ ngay lập tức mang bữa trưa lên. Thực đơn hôm nay bao gồm giò cừu nướng ...

-       Cút xéo!

Patrick phùng mang trợn má, thẳng tay đuổi cô hầu gái lỳ lợm đi. Phải làm anh xấu hổ đến mức nào thì cô mới chịu đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phong