Chương 15: Bức màn chết chóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Bức màn chết chóc

Ngày thứ tám trên biển, tàu Aeolus đi vào một ngư trường đánh cá tấp nập ngay giữa Đại tây dương. Thật đáng ngạc nhiên vì có nhiều ngư dân còn nhớ rõ con tàu Golden Star mà họ đã gặp từ bốn tháng trước.

-       Chúng tôi chưa từng thấy con tàu nào lớn, xa hoa và sang trọng đến vậy. – Một ngư dân nói. – Bọn họ gặp vấn đề với bánh lái nên cần tìm một cảng biển để sửa chữa. Nhưng đây là giữa Đại Tây Dương, làm gì có chỗ nào đậu chớ nói chi đến cảng biển. Vì vậy chúng tôi chỉ họ vào quần đảo Azona, nơi bọn họ có thể neo lại và tìm cách tự sửa con tàu của mình.

Alex ngay lập tức đem ra tấm bản đồ để người ngư dân chỉ đường, thế nhưng ông ta chỉ ngay vào một vùng biển sâu trống trơn.

-       Vùng đảo đó mấy người không biết đâu, đó là nơi các tàu đánh cá hay ghé vào trú bão, chứ bình thường không có mấy tàu đi qua lại. – Ông lão mỉm cười tự hào về thứ kiến thức độc nhất vô nhị của mình.

Eric và Alex lập tức gật đầu lia lịa cảm tạ lão ngư tốt bụng. Họ không ngờ có thể biết được tung tích của tàu Golden Star dễ dàng đến vậy. Con tàu bị hư bánh lái có thể nào thật sự đã mắc kẹt ở một trong những hòn đảo vô danh nơi đó không. Đại Tây Dương mênh mông còn quá nhiều điều mà con người chưa khám phá hết. Càng đi về phía nam, tấm bản đồ càng vẽ sơ sài. Họ thấy rằng mình đã không còn có thể tin tưởng, phụ thuộc vào nó được nữa.

-       Giương buồm lên, hết tốc lực! – Con két của Marc hô vang, nhại theo giọng của thuyền trưởng Eric.

Trong vòng hơn tuần lễ qua, Alex đã thể hiện khả năng kết bạn kỳ diệu của mình, cô nói chuyện và dần trở nên thân thuộc với toàn bộ ba mươi sáu thành viên trên tàu. Người lái tàu Marc Lerman vui tính có một con két luôn nhại theo giọng thuyền trưởng.

-       Nhanh tay lên lũ lười biếng, có cần ta đến đá vào mông các chú không? – Con két lại hét thêm.

Đó là điều thứ hai Alex đã học được trên tàu này, khả năng vận dụng ngôn ngữ bẩn thiểu một cách thường xuyên, vô độ của đám thuỷ thủ. Cô rất phản cảm; nhưng đối với bọn họ, dường như điều đó thật bình thường. Và Alex, người quyết tâm học hỏi để có thể trở thành một tay thuỷ thủ, không thể chống đối lại thói ăn nói bổ bã đã trở thành phong cách văn hoá riêng của bọn họ được. Cô đành coi như những lời chói tai kia chẳng khác nào gió thoảng qua, không hề ảnh hưởng gì đến mình hết. Một kỹ năng mà Alex đã rèn luyện tới đẳng cấp cao trong thời gian còn ở lâu đài Roland.

Trước sự nhiệt tình và chịu khó của cô gái tóc đỏ, Eric đã không còn ý định phải chống đối lại. Không biết từ bao giờ, trong mắt anh, cô ta chẳng khác bất kỳ gã thuỷ thủ nào trên tàu. Alex có thể kéo được dây buồm nặng chịch, có thể kỳ cọ sàn tàu sạch sẽ khi đến phiên của mình, cô ăn cùng đám thuỷ thủ và vui vẻ trò chuyện với họ, nghiêm túc nghe các mệnh lệnh của Eric, và hỏi bất kỳ lúc nào có thể hỏi được về công việc hàng hải. Eric có cảm giác như mình vừa nhận được một người thuỷ thủ tập sự siêng năng và thông minh.

Ngày thứ mười một của chuyến đi, họ đến được quần đảo Azona. Đó là cả một khu vực rộng lớn với hàng chục đảo nhỏ nổi lên giữa biển. Thuỷ thủ lặn xuống nước báo lại đáy biển nông vừa phải, một tàu lớn như Golden Star hoàn toàn có thể đi vào trong này được. Tim Alex đập lên háo hức như thể cô đã ngay lập tức có thể thấy được mũi tàu Golden Star ngay sau hòn đảo trước mặt. Họ bắt đầu quần đảo xung quanh, thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm của mình.

Ngày thứ mười lăm, hoàn toàn không phát hiện tung tích Golden Star. Toàn bộ vùng biển này hoang vu một cách đáng sợ. Eric quyết định cho thuỷ thủ đổ bộ lên các hòn đảo để thu thập nước ngọt cũng như tìm người. Tinh thần Alex suy sụp rõ ràng, ‘Hy vọng càng cao nên thất vọng càng lớn’. Vừa có một chút ít mạnh mối thì đường dây lại đứt đoạn nữa rồi.

Cô đã rất lo lắng khi nghe con tàu khách bị hư bánh lái, sau đó lại vô cùng vui mừng khi biết nó đi tới quần đảo này sửa chữa. Bây giờ con tàu lại mất tích, không rõ số phận của nó và toàn bộ hành khách đã ra sao rồi.

Thấy Alex ngồi ủ rũ bên lan can tàu, nên Homer đến vỗ vai an ủi. Ông là một thuỷ thủ giàu kinh nghiệm, vì vậy khi Alex đi đã chọn ông ta bổ sung cho thuỷ thủ đoàn. Cái vỗ vai chia sẽ khiến Alex cảm nhận được an ủi. Cô quay lại mỉm cười yếu ớt với Homer.

-       Cảm ơn!

^_^

Ngày thứ mười sáu, lần đầu tiên Alex được gọi vào phòng thuyền trưởng. Cô đứng trước bàn làm việc, ngoan ngoãn như một thuộc hạ chờ nghe lệnh cấp trên.

-       Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? – Eric ngồi gác chân lên bàn, chán nản nhìn Alex.

-       Tàu Golden Star đã bị hư bánh lái. Cơ may nó được sửa chữa ở một nơi không có lấy một cây đinh gỉ này là rất thấp. Mấy ngày qua chúng ta đã do tìm hết khu vực đáy biển, cũng không thấy xác tàu nào, vì vậy tôi có thể kết luận là họ chưa bị chìm. – Alex hít một hơi dài rồi nói tiếp. – Khả năng lớn nhất là Golden Star đang bị trôi dạt. Tôi đề nghị chúng ta hạ hết buồm xuống, đi theo dòng hải lưu giống Golden Star.

-       Alex, cô vừa yêu cầu tôi để tàu mình trôi dạt trên biển mà không có mục tiêu rõ ràng cụ thể. Không biết hướng đi, không rõ thời gian. Tại sao tôi lại phải mạo hiểm lớn vậy chỉ vì một suy đoán mơ hồ vô căn cứ của cô.

-       Bởi vì tôi đã gần như tìm ra manh mối về con tàu mà cả thế giới đều cho là mất tích rồi. Chúng ta đã đi xa hơn vĩ tuyến 35, nơi mà trước giờ bất cứ gã thuỷ thủ nào cũng muốn vượt qua một lần. Vùng biển ấm và những đất nước nhiệt đới. – Alex cười. – Anh có bao giờ được tận hưởng một kỳ nghỉ thú vị như vậy mà vẫn được trọng thưởng hậu hỉ khi trở về chưa.

Eric nheo mắt nhìn, như cố tìm ra bất cứ ý đồ gian đối nào trong mắt Alex. Thấy có vẻ như mình chưa được thuyết phục lắm, cô nói thêm.

-       Chừng nào ngôi sao thập tự phương nam còn trên bầu trời, chúng ta không thể nào đi lạc được.

Câu nói này liền gây được hiệu quả ngay. Eric bước ra khỏi buồng thuyền trưởng, tuyên bố từ bây giờ mọi người có thể nghỉ ngơi dài ngày. Vùng biển ấm, trái cây nhiệt đới và những ngày không phải kéo buồm. Con tàu Aeolus nhàn nhã được dòng hải lưu đưa đi đến bến bờ chưa biết của mình.

Ngày thứ hai mươi hai, con tàu đã gặp được món đặc sản nhất của vùng nhiệt đới, bức màn chết chóc.

Từ phía chân trời, đám mây đen cuồn cuộn phủ xuống mặt biển như một tấm rèm treo nặng chịch. Gió thốc thổi đến ngày càng mạnh hơn và nước mưa rơi lộp bộp. Hoa tiêu ngồi trên cột buồm cao hét lên một tiếng hãi hùng báo cáo về vị thần chết chóc đang kéo đến. Phía bên trong cơn bão, sấm chớp nổi lên, chớp nhoáng biểu thị  cơn thịnh nộ của thiên nhiên.

Eric đứng sau bánh lái, lo lắng nhìn cơn bão đang kéo tới. Sự ưu đãi của thiên nhiên suốt hai mươi hai ngày qua là đã quá kỳ diệu rồi. Anh biết rằng càng đi sâu vào vùng nhiệt đới thì các cơn bão sẽ càng khủng khiếp hơn. Đây chỉ mới là màn dạo đầu của cơn ác mộng phía sau đó nữa.

-       Căng buồm lên, đánh mũi tàu sang hướng tây. Chúng ta cần phải né khỏi tâm cơn bão.

Giọng nói trầm ồn không thua gì sấm chớp vang lên. Đám thuỷ thủ cuống cuồng tìm về vị trí quen thuộc của mình. Lần đầu tiên Alex gặp tình trạng bát nháo như vậy nên cũng đâm ra luống cuống, tay chân lóng ngóng. Những gương mặt thuỷ thủ bình thường luôn cười cợt, hời hợt hiện nay căng lên vì căng thẳng. Thậm chí cả một kẻ ngạo mạn như Eric cũng không dám coi thường bất kỳ cơn bão nhiệt đới nào.

Eric phụ Marc điều khiển con tàu hướng sang phía tây, tránh xa cơn bão càng nhiều càng tốt. Ngọn gió hung hãn thổi những cánh buồm căng lộng lên. Thân tàu Aeolus lướt nhanh trên ngọn sóng bạc đầu. Thân tàu lắc mạnh như một con ngựa bất kham. Sàn tàu lắc lư, nhấp nhô lên xuống càng lúc càng mạnh bạo. Cái phong kế nhanh chóng quay ầm ầm như chong chóng. Eric buột miệng chửi một câu tục tĩu. Bấy nhiêu dấu hiệu cũng đủ để Alex biết thứ bọn họ đối đầu dễ sợ như thế nào.

Đột nhiên Alex bị người ta lôi vào trong khoang tàu. Cô chống cự dữ dội để rút tay khỏi cái nắm như gọng kềm của Eric. Anh ta ném cô vào trong phòng và nóng nảy đóng cửa lại.

-       Hết giờ chơi rồi. Cô hãy ở yên trong đó đi!

Cánh cửa bị khoá lại nhốt Alex bên trong. Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì vị thuyền trưởng quyền uy đã bỏ đi mất. Alex nhào tới lúc lắc cái cửa nhưng không có ích gì. Bên ngoài ồn ào tiếng thuỷ thủ đoàn đang hò reo làm việc, xen lẫn trong đó vẫn là tiếng chửi thề liên tục của Eric. Mưa đập ầm ầm vào cửa sổ phòng, xem ra cố gắng trốn chạy khỏi cơn bão của họ đang ngày càng vô dụng rồi. Cơn bão hung hãn đã bắt kịp nạn nhân xấu số của mình.

Con tàu nhồi lên nhồi xuống dữ dội bởi những con sóng cao hơn mười mét. Ánh nắng tắt hẳn, mặt biển trở nên đen kịt, hung hãn và đầy đe doạ. Trong phòng làm việc của thuyền trưởng, đồ đạc bắt đầu nảy xốc và văng tung toé khắp nơi. Tuy rằng những vật dụng lớn như bàn, kệ ... đều đã được gắn chặt cố định; nhưng những món khác đều đã rơi xuống hết. Alex cảm thấy mình như một chiếc giẻ rách bị người ta nhồi giặt trong bao. Mỗi lần té ngã cô đều cố gắng đứng lên, nhưng lại ngay lập tức bị quật xuống bởi một cú lắc lư khác.

Tình hình mỗi lúc mỗi tệ hơn khi tiếng hò reo dần dần bị nhấn chìm bởi tiếng gầm thét của đại dương. Nước đập ầm ầm bên ngoài cửa sổ không thể phân biệt được là do nước mưa hay là nước biển. Hiện nay, công việc duy nhất của Alex là chống đỡ để đồ vật trong phòng không đụng trúng mình. Cô và đống ghế bị dồn hết về một phía. Mỗi lần con tàu chao đảo cô lại trượt dài trên sàn, bị va đập vào khắp nơi trên người. Tại sao cô lại phải chịu sự hành hạ này một mình, mà không được ra ngoài kia với mọi người. Đây là cơn bão đầu tiên trong đời thuỷ thủ của Alex, và cô muốn nhìn thấy nó.

^_^

Eric nhận ra mình chẳng thể nào chạy thoát khỏi cơn bão hung hãn đã kéo sát đến nơi rồi. Mệnh lệnh tiếp theo được ban ra là hạ hết buồm xuống để nghênh đón trực diện với cơn cuồng nộ của thiên nhiên. Những cánh buồm hữu ích khi bình thường có thể trở thành nguyên nhân khiến con tàu bị lật. Anh hò hét đến khản giọng để điều động hơn ba mươi con người nhốn nháo trên sàn tàu có thể làm việc nhịp nhàng với nhau.

Một cơn gió đột ngột thổi mạnh khiến người thuỷ thủ đang cầm dây buồm chao đảo. Cánh buồm bị căng quá mức, một bên nhánh dây đứt phực. Sợi dây thừng chắc chắn, to hơn bắp tay người vung vẫy tự do trong không trung một cách nguy hiểm. Nó đập xuống vài lần khiến hai thuỷ thủ không né kịp trúng thương.

Hai cột buồm phụ đã thành công hạ xuống nhưng cột buồm chính vẫn trơ trơ đo sự cố đứt dây. Ryan Nhện Xanh, gã thuỷ thủ với thân hình ốm như cái que và chân tay dài loẵng ngoẵng, nhanh chóng leo lên cột buồm, trên miệng ngậm sẵn con dao lớn để cắt dây hạ buồm xuống.

-       Mọi người cẩn thận, buồm sắp hạ xuống. – Eric hét vang khi Ryan bắt đầu cắt dây neo cánh buồm.

Thanh gỗ khổng lồ dùng để căng buồm rơi vùn vụt xuống sàn tàu. Gió thổi thốc mạnh lên một cái nữa khiến thanh gỗ xoay tròn và rơi xuống vị trí có người đang đứng. Tiếng va chạm như bị nuốt chửng trong không gian ồn ào, nhưng hậu quả của nó ràng rành ra đó. Một người nằm bất tỉnh trên sàn tàu, còn hai người khác có vẻ như đã bị thương ở đây đó.

Eric phóng xuống phụ kéo những người bị thương ra, bởi vì lúc này ai nấy cũng đều bận rộn với công việc phối hợp điều khiển con tàu. Một cơn sóng lớn đập tới, mũi tàu hất lên cao khiến sàn tàu gần như bị dựng lên. Những ai không nhanh tay bám vào thứ gì đó đề bị quật ngã, trượt dài trên sàn. Đã có vài vụ đổ máu nhưng nhanh chóng bị nước mưa buốc lạnh dội xuống.

-       Xoay bánh lái ba mươi độ. – Eric hét to với Marc đang đứng chỗ bánh lái.

Họ bằng mọi cánh phải xoay con tàu trực diện với những đợt sóng đang ập tới. Nếu xui xẻo bị một cơn sóng lớn đập ngang mạn, thì nguy cơ bị lật úp là không cần bàn cãi gì nữa.

Khi cánh cửa phòng bật mở thì Alex ngay lập tức nhào ra ngoài. Trên hành lang ướt nhẹp có ba người nằm ngồi la liệt. Eric nhìn thẳng vào mắt cô dữ dội và tối tăm vô cùng.

-       Phụ giúp bác sĩ Stuckey chăm sóc họ!

Nói xong anh bỏ đi mất. Eric mở cửa khoang tàu để lên boong, để lộ một khoảng hở đủ để Alex nhìn thấy được khung cảnh khủng khiếp của cơn bão đang hoành hành bên ngoài. Bác sĩ Stuckey cùng Alex khiêng người thuỷ thủ bị thương nặng nhất vào trong khoang chính. Cô chạm vào người thuỷ thủ ướt nhẹp, cảm thấy thân thể anh ta lạnh ngắt không có chút phản ứng gì. Alex đỡ anh ta nằm lại đàng hoàng thì nhận ra người này đang chảy máu ở đầu. Cô tìm lấy bông băng, vải sạch phụ giúp băng bó cho người bị thương. Sàn tàu liên tục chao đảo và nước tràn vô khoang càng lúc càng nhiều. Tâm trạng háo hức khi mong được đối đầu với con bão đã hoàn toàn tan biến. Cô phát hiện ra toàn thân mình đang run lẩy bẩy sợ hãi như thế nào. Đó là phản ứng chân thật nhất của con người khi đối mặt với cái chết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phong