Chương 16: Tung tích của Patrick

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Tung tích của Patrick

Cơn bão không chỉ là mưa và gió, mà còn kinh khủng hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Suốt mười hai tiếng đồng hồ, con tàu Aeolus bị vùi dập, bị bóp ngẹt trong cơn thịnh nộ đáng sợ của thiên nhiên. Eric đã ép thuỷ thủ đoàn của mình làm việc đến chết đi sống lại nhằm giữ cho con thuyền có thể vững vàng đi qua vùng bão tố. Khi họ nhìn thấy bầu trời sáng lạn phía bên ngoài, hầu như chẳng còn ai trụ vững được nữa. Toàn bộ thuỷ thủ đoàn mệt nhoài nằm xuống ngay tại vị trí của mình đang làm việc. Chẳng ai buồn nhúc nhích để kiểm tra hoàn cảnh xung quanh của mình như thế nào.

Sau đêm bão tố đó, thật ngạc nhiên rằng Alex là người duy nhất còn khoẻ mạnh và tỉnh táo bước đi trên tàu. Cô chỉ bị bầm dập vài nơi do va chạm, hầu như sức khoẻ không bị hư hao tí nào. Cô đã băng bó cả thảy cho tám người, và hiện nay họ đang yên bình ngủ trong khoang hết rồi.

Khung cảnh trên boong thê lương như trong bãi tha ma với những thân người nằm la liệt khắp nơi. Alex lấy làm mừng rỡ là bọn họ chỉ đang nghỉ ngơi chứ không ai có thương tích trầm trọng gì. Cô tháo dây thừng ra khỏi thân thể ốm nhách của Marc. Anh chàng đã cột cả người vào bánh lái để không bị cơn bão hất văng đi khỏi vị trí của mình.

Không hiểu Eric đã lôi đâu ra một chai rượu, anh ta ngồi dựa vào lan can cố khui nút chai ra. Alex phát hiện bàn tay anh ta trầy xước, bị lột hết da và đang chảy máu. Cô chạy tới, giật lấy chai rượu.

-       Này cô ngốc, đưa nó ngay cho tôi. – Eric thều thào hét không ra hơi.

Alex nhìn người đàn ông từng hét ra lửa, mửa ra khói này. Bây giờ anh ta rệu rã, bệ rạc không khác gì một tên ăn xin. Cô mỉm cười vì cố gắng đe doạ không thành công của Eric. Alex mở nắp chai rượu ra, uống một ngụm rồi đưa cho lên tận miệng cho thuyền trưởng. Anh ta uống mà con mắt vẫn nhìn cô đầy nghi ngơ.

Đột nhiên cô nắm lấy bàn tay Eric, ngửa ra rồi phun hết rượu lên đó. Anh ta hơi giật mình nên bị sặc một chút. Không ngờ có ngày Alex lại chữa trị vết thương một cách thô lỗ như thế này. “Không lẽ môi trường nguy hại trên tàu lại tác động xấu đến giới quý tộc đến vậy?”

-       Nghĩ ngơi đi, tôi sẽ đi kiểm tra xung quanh dùm anh.

Cô mỉm cười, sau đó bước ngang qua Eric. Anh vẫn chưa hết bàng hoàng sau phát hiện ngạc nhiên thú vị của mình.

^_^

Sau cơn bão, tàu Aeolus không bị hư hại gì nhiều mà chỉ cần được dọn dẹp lại một chút. Khi được húp súp nóng và uống vài ngụm rượu mạnh, thuỷ thủ đoàn ai nấy đều tỉnh táo lại hơn. Họ bắt đầu thu thập dọn dẹp tàn cuộc, sửa lại những hư hỏng; và chỉ một ngày sau Aeolus lại có thể khởi hành ngon lành trở lại rồi.

Alex chăm chú nhìn vào bản đồ, sau đó ngước nhìn ngôi sao thập tự phương nam sáng rực bên ngoài cửa sổ.

-       Có lẽ chúng ta đã bị đánh dạt về phía đông nam độ chừng một trăm dặm. – Cô kết luận đột ngột.

-       Và ...

Eric cố kéo dài ra để chờ đợi phần trả lời tiếp theo. Alex đưa đôi mắt buồn bã nhìn anh, sau đó cô ngồi xuống ghế, đôi vai ủ rủ thể hiện tâm trạng vô cùng chán nản của mình.

-       Tôi không biết nữa, thưa thuyền trưởng. – Alex nhìn xuống đất, bờ mi dài cong vút che khuất đi đôi mắt xanh như mặt biển của mình. – Cơn bão khiến thuyền chúng ta đã đi chệch khỏi dòng hải lưu, và không còn hy vọng gì theo dấu tàu Golden Star nữa. Thú thật là tôi đang bị mất phương hướng. Bao nhiêu tự tin ban đầu đều vơi dần đi khiến tôi cảm thấy hoang mang.

-       Cơn bão đã làm cô chùn bước rồi sao?

Đột nhiên giọng Eric trở nên nhẹ hẫng. Cô gái đã bỏ cuộc đúng như dự đoán của anh. “Vậy cảm giác thất vọng bây giờ là gì nhỉ?”

Alex ngẩn gương mặt đầy tàn nhang lên nhìn anh thật sâu xa.

-       Tôi không sợ cơn bão, mà là tôi sợ sẽ liên luỵ mọi người.

Một câu trả lời ngoài dự đoán, khiến Eric sững sờ. Ngay sau giây phút ấy, anh đột nhiên cười to và lần này thành công làm Alex sợ hãi.

-       Đời thuỷ thủ là như thế tiểu thư ạ. Một khi chấp nhận lênh đênh trên biển, chúng tôi đã nhận lấy số phận cho mình. Nếu không phải bán mạng vì chuyến đi này thì cũng sẽ vì chuyến hàng khác. Không cần phải lo lắng cho chúng tôi, mà hãy lo lắng trả đủ tiền khi trở về ấy.

Câu nói mang theo sự kiêu ngạo thường trực của vị thuyền trưởng. Tuy rất không tình cảm nhưng lại cất bớt gánh nặng trong lòng của Alex đi. Cô mỉm cười.

-       Đừng lo thuyền trưởng, chắc chắn nhà Roland sẽ không để anh chịu thiệt khi chấp nhận chuyến đi.

Sau câu nói đó, cả hai chỉ nhìn nhau cười, rồi không biết nói gì thêm nữa. Trước giờ bọn họ ít khi nói nhiều và thật lòng như lúc này, sự gần gũi đột ngột khiến cả hai thấy lạ lẫm. Eric ho khan, cố phá vỡ sự bế tắc giữa hai người.

-       Phải rồi, tôi nhận ra trước giờ cô ít khi đi trên biển đúng không? Tại sao lại rành về các công tác trên tàu đến thế?

-       Tôi hỏi các thuỷ thủ khác. Tuy tôi ít khi ra biển, nhưng tôi thường xuống các tàu hàng để tham quan. Làm sao anh có thể nhận ra được điều đó?

-       Dáng đi của cô. – Anh cười khẩy. – Nó là dáng đi của một người bước trên mặt đất vững chải chứ không phải của một người thường xuyên đi trên mặt biển lênh đênh. Còn các kiến thức về thời tiết, đoán hướng và đọc bản đồ hàng hải chắc chắn không phải hỏi từ đám thuỷ thủ được rồi.

-       Tôi có một thầy dạy tốt mà. Anh ấy là thiếu tá hải quân.

-       Quả nhiên là học ở một nơi tốt thật. Đó có phải là Bá tước Roland, vị hôn phu mất tích trên tàu Golden Star của cô không?

Eric dĩ nhiên chỉ hỏi cho lấy lệ. Thân phận của Alex và lý do của chuyến đi không phải là điều bí mật gì với Eric. Trước khi lên đường, dĩ nhiên người ta phải cho anh biết mục đích của hành trình là gì chứ. Nhưng không hề giống giám đốc Husphin đã từng nói, chuyến đi này không phải chỉ để lấy lệ, cố làm nguôi ngoai một vị tiểu thư đỏng đảnh. Eric biết rằng Alex rất nghiêm túc và tâm huyết, thậm chí cô có thể bán mạng vì mục tiêu của mình. Khi nhắc đến vị hôn phu, hai mắt cô sáng rỡ và nụ cười dịu dàng đã xác nhận điều đó. Anh nhíu mày và hỏi tiếp một câu.

-       Bằng sức mạnh nào cô đã có thể làm được chừng đó chuyện khó khăn như thế?

Anh nhớ đến những ngày qua cô đã chịu vất vả trên tàu ra sao. Không một cô gái bình thường nào lại tự nguyện chịu khổ đến như vậy. Câu hỏi chỉ là một sự tò mò đơn thuần, tự nhiên bật ra khỏi miệng Eric. Nhưng ngay lập tức anh hối hận vì đã hỏi câu ấy. Alex mỉm cười nhẹ nhàng và trả lời một cách vô cùng tự nhiên.

-       Vì anh ấy luôn trong trái tim tôi. Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, nhân danh tình yêu dành cho anh ấy.

Eric hoàn toàn bị chinh phục. Anh chẳng thể nào chống lại được cô gái tự tin, mạnh mẽ như thế này được. Eric đan hai bàn tay lại đặt lên đầu gối.

-       Cô quên những ngọn gió Tín Phong rồi sao. Nếu tàu Golden Star bị mất bánh lái, họ vẫn có thể dùng buồm để điều khiển tàu cập bến. Chỉ cần chúng ta đi dọc về phương nam, chắc chắn sẽ tìm được họ thôi. – Eric nói ra nhẹ nhàng như hơi thở. - Vậy ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi về phía nam để tìm kiếm. Còn bây giờ, cô có thể về phòng nghỉ ngơi được rồi.

Alex ngạc nhiên nhìn Eric, cô thật xúc động vì lời chỉ dẫn này. Như người chết đuối vớ được phao, cô cảm thấy biết ơn người đàn ông ngồi trước mắt mình vô cùng. Alex rối rít cảm ơn và sau đó vui vẻ chào tạm biệt. Eric lịch sự tiễn khách ra tận cửa. Alex đi rồi, anh trở lại chỗ ngồi của mình và châm thuốc. Làn khói nhè nhẹ lan toả trong không trung rồi nhanh chóng bị cuốn ra ngoài cửa sổ. Eric tự nhiên ngẩn ngơ nhớ lại khuôn mặt sáng rực hạnh phúc lúc nãy của Alex. Anh thở dài. “Càng tự tin, mạnh mẽ chừng nào; thì khi sụp đổ cũng càng dữ dội chừng ấy”.

^_^

Buổi sáng ngày hai mươi sáu, tàu Aeolus vượt qua vĩ tuyến hai mươi. Bọn họ vẫn đang đi dọc theo bờ biển Phi lục địa, ngay mép hải phận quốc tế. Chỉ ba ngày nữa thôi tàu Aeolus sẽ cập cảng Bajul, bến cảng lớn nhất của những chuyến du hành từ phía bắc xuống phía nam Đại Tây Dương. Người ta nói rằng bạn có thể tìm được bất cứ thứ gì ở Bajul. Từ nước ngọt, thực phẩm, dịch vụ sửa chữa tàu, cho đến nhà thổ ... tất cả những con tàu đều phải ghé ngang Bajul. Chính vì vậy, không đâu tốt hơn nơi này để thăm hỏi tin tức về một con tàu mất tích.

Trước khi đến Bajul, họ đột nhiên phát hiện một cột khói giữa biển. Tàu Aeolus lập tức căng buồm đi theo cái dấu hiệu bất thường giữa đại dương kia. Thật đột ngột, một hòn đảo xanh rì hiện ra trước mắt họ. Trái tim Alex như vỡ oà sung sướng bởi cái xác tàu lóng lánh ánh vàng kim loại mắc cạn trên bờ. Không hề có dấu hiệu báo trước, họ đã tìm ra được tàu Golden Star trên đảo Santo Anto.

Tàu Aeolus thả neo ngoài vùng nước sâu và điều hai thuyền nhỏ vào bờ. Alex dĩ nhiên là người nhảy lên chiếc thuyền đầu tiên hạ thuỷ. Nếu không phải vì khoảng cách khá xa thì có lẽ Alex đã nhảy ùm xuống biển mà bơi vào bờ rồi.

Xác con tàu nằm nghiêng trên bờ biển, một nửa thân ngập hẳn dưới nước. Alex không biết tâm trạng kích động bây giờ của mình là vui vẻ hay thất vọng nữa. Dĩ nhiên là trên con tàu chẳng còn lại bất kỳ người nào. Và hình dáng xác xơ của Golden Star đem đến những suy đoán vô cùng đáng ngại.

-       Nó bị tấn công! – Eric nói ra một câu khiến ai nấy đều nín thở.

Tàu Golden Star được hạ thuỷ vào ba năm trước, thuộc lớp tàu khách hiện đại và sang trọng nhất lúc đương thời. Thân tàu cao ba tầng, năm cột buồm và có thể chở được hơn hai trăm người. Lớp vỏ ngoài bọc kim loại ánh vàng vô cùng rực rỡ và bắt mắt, Golden Star là chiếc tàu đáng tự hào nhất trong số những con tàu đi lại trên Đại Tây Dương. Bây giờ nó nằm trên bờ biển, cột buồm gẫy ngang, thân tàu bị thủng lỗ chỗ ...

-       Hải tặc! - Homer lẩm bẩm trong miệng.

Hai từ kinh khủng đó khiến ai nấy đều lạnh lùng nín thở một hơi. Mọi người nhìn gã thuỷ thủ hiền hậu, như thể ông ta vừa buông ra một lời sấm nguyền. Bây giờ Homer trông thật hung tợn, chân mày nhíu lại, cơ mặt bạnh ra và hàm răng cắn chặt đầy căm thù.

-       Làm sao ông biết điều đó Homer? - Alex là người mở miệng hỏi đầu tiên.

Giao tình giữa hai người rất tốt, Homer chưa bao giờ từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Alex. Ông thở dài, rủ bỏ vẻ mặt căng cứng nãy giờ của mình. Homer chỉ vào cái xác tàu thê thảm trước mắt.

-       Vết thủng trên thân tàu do đại bác gây ra. Thành lan can có vết móc do bọn cướp biển tấn công lên tàu. Thấy vết lửa khói ám đen quanh các khung cửa không, có vẻ bọn chúng cướp xong đã phóng hoả. Đúng kiểu của bọn hung hăn nhất! – Homer thở dài. – Tôi cũng là người sống sót sau một lần bị cướp biển tấn công như thế. Vùng biển nam Đại Tây Dương này nguy hiểm hơn phía bắc rất nhiều.

Alex sợ hãi xém tí nữa là khuỵ xuống, may nhờ có Eric nhanh tay đỡ cô lại. Anh quàng tay quanh eo cô gái, cảm thấy từng đợt run rẩy kịch liệt phát ra. “Quả nhiên là cô ta đã sụp đổ rồi!” Bao nhiêu hy vọng gửi gắm cho chuyến đi này đều đã tan thành mây khói. Giữa việc hồ đồ chỉ biết người thân của mình mất tích giữa biển và việc thấy được kết cục thê thảm của họ trong tay cướp biển, thì cái nào là hạnh phúc hơn? Một bên khiến người ta không can tâm, một bên lại khiến người ta chết tâm hoàn toàn. Sự thật luôn luôn rất tàn khốc.

-       Hành khách, còn hành khách trên tàu thì sao? Chúng ta phải tìm kiếm họ. – Alex cố gắng lấy lại sự mạnh mẽ, hoang mang hỏi.

-       Xem ra chẳng ai còn sống nổi trong cái xác tàu này đâu. – Giọng của Eric vang đến từ đằng sau lưng cô.

Alex không hề phát hiện ra bây giờ cô chỉ đứng được là do tựa hết lên người thuyền trưởng. Cô không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì trên đời nữa. Cô chỉ muốn biết Patrick của cô đang ở đâu rồi. Alex kích động đưa tay nắm lấy áo Homer, ánh mắt cô thiết tha van nài.

-       Homer, bọn cướp biển thường làm gì các hành khách?

Ông buồn bã nhìn cô gái đang chuẩn bị tan vỡ ra thành muôn nghìn mảnh trước mặt mình. Nhưng ông biết Alex là một cô gái ngoan cố như thế nào, nếu không để cô biết sự thật, thì Alex sẽ không bao giờ ngưng lại cuộc tìm kiếm tuyệt vọng của mình.

-       Bọn cướp biển ở vùng này rất hung hãn, Alex. Chúng thường cướp cả tàu và hàng hoá, sau đó đẩy hết hành khách xuống biển, trên những con thuyền nhỏ. Đó là loại nhân từ nhất. Còn một số thì lại thích tàn sát hết tất cả, chém giết rồi phóng hoả. Đối với những tù binh ngoan cố, chúng sẽ đem đến vùng nước sâu, chơi trò nhảy ván với lũ cá mập. Cả hai con đường đều rất đáng sợ. Hoặc là lênh đênh trên biển đến chết, hoặc là làm mồi cho lũ cá.

Quả nhiên, đôi mắt xanh thẳm như đại dương mở lớn trừng trừng theo từng câu miêu tả của Homer. Đồng tử của Alex co rút lại, cô hít lấy từng hơi khò khè khó nhọc như đang bị bóp cổ. Eric phải giữ chặt lấy Alex thêm chút nữa, cô gần như đã rơi vào tình trạng bất tỉnh rồi.

-       Alex, Alex! – Eric gọi. – Chúng ta vẫn chưa chắc chắn mà. Đây chỉ là suy đoán của Homer thôi.

Những cố gắng trong tuyệt vọng để lay tỉnh cô gái mong manh anh đang ôm trong lòng. Eric cũng đồng tình với Homer rằng việc bọn cướp biển tàn ác ra sao. Nhưng anh không đành lòng nhìn tình trạng hiện nay của Alex. Nó dường như còn đau đớn hơn cái chết nhiều. Tuy chỉ là một ảo vọng, nhưng Eric vẫn mong muốn cô sẽ thoát ra khỏi tình trạng đáng lo ngại hiện nay.

Đôi môi tái nhợt của Alex đột nhiên lắp bắp.

-       Đúng vậy, vẫn chỉ là suy đoán thôi. Mọi người đã đoán rằng tàu Golden Star đã chìm giữa Đại Tây Dương, nhưng sự thật là chúng ta đã tìm thấy nó. Vẫn chỉ là suy đoán thôi ... Tôi đã thề sẽ cho Patrick một trận nếu tìm thấy anh ấy. Patrick không thể chết ... không thể chết ...   

Alex vén tay áo, chùi đi mớ mồ hôi lạnh đã đổ đầy trên trán nãy giờ. Cô mạnh mẽ cố gắng đứng thẳng dậy, hai tay ôm lấy khuỷ tay để giữ cho cơ thể bớt run rẩy hơn. Cô nhìn xung quanh, và nhận ra mình đã khiến mọi người e ngại.

-       Tôi không sao. – Cô cười nhẹ nhàng. – Chẳng phải trên đảo có dấu hiệu người sống sao, chúng ta đi tìm họ. Chắc chắn họ phải biết việc gì đã xảy ra với con tàu này.

Thế là bọn họ lục tục sắp xếp lại đội hình tiến sâu vào bên trong hòn đảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phong