Chương 6: Bá tước Roland

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Bá tước Roland

Ngày hôm đó, Alex trông vui phơi phới. Cô đã mời tất cả mọi người trong lâu đài cùng tham gia bữa tiệc sinh nhật của mình. Đích thân phu nhân Emma quyết định đó sẽ là một bữa tiệc đốt pháo hoa. Bà nói rằng con dâu nhà Roland xứng đáng có một bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi đáng nhớ.

Alex đích thân xuống bếp làm bánh kem và nấu nướng với các chị đầu bếp. Hơn cả trăm phần ăn phải được chuẩn bị và còn việc bày dọn bàn ghế ở sân trong. Đây cũng là chủ định của bà bá tước, bà muốn mọi người phải vui chơi ở khoảnh sân này. Alex cảm thấy ngờ ngợ về nụ cười của bà lúc đó, nó có gì đó giống như một âm mưu mờ ám phía sau. Nhưng sẽ có điều xấu gì xảy ra, khi người khác lựa chọn địa điểm tổ chức một bữa tiệc trong chính nhà bà ta. Cô ngoan ngoãn tuân theo mọi sự sắp xếp của người chủ gia đình này.

Đó là một bữa tiệc bình thường, nếu không tính đến việc có rất nhiều người tham dự. Ít khi nào các vị chủ nhân quý tộc chịu đứng cùng đám gia nhân của mình. Nhưng vì một lý do đặc biệt, các nguyên tắc thông thường của giới quý tộc bị phá bỏ. Mọi người vui vẻ dùng món sườn nướng thơm phức kèm theo rượu vang tự ủ của lâu đài.

Gần nửa đêm, pháo hoa được bắn trên bầu trời. Mười tám bông hoa nở rộ chúc mừng ngày sinh nhật của Alex. Đối với ân huệ quá lớn này, cô cảm động đến bật khóc. Bà Carmelot dường như không hề vừa mắt với hành động thất thố của cô, ngay lập tức đưa ra một chiếc khăn tay sạch sẽ để cô lau đi nước mắt. Bấy giờ, Alex nhận ra mọi người trong lâu đài đều là những người tốt bụng và ấm áp, bất chấp vẻ mặt cao ngạo và lãnh đạm thường khi. Cô cảm thấy hổ thẹn vì mình không xứng đáng với sự yêu quý của họ. Cô là ai chứ, chỉ là một con nhỏ quê mùa nghèo túng mà thôi.

-       Cảm ơn, thưa phu nhân! – Cô xúc động cúi đầu trước bà Bá tước đáng kính.

-       Không cần cảm ơn ta, chỉ là một món quà ta được nhờ đưa đến cho con thôi, con gái?

Alex vô cùng ngạc nhiên trước tiết lộ của phu nhân Emma.

-       Là ai ạ?

-       Dĩ nhiên là từ thằng con trai ngu ngốc của ta. Chỉ có nó mới nghĩ ra món quà phù phiếm như thế này. Riêng ta thì thích tặng nữ trang và đá quý hơn.

-       Không, con rất thích món quà này. Anh ấy ở đâu vậy ạ?

Cô không thể không cảm ơn một người tặng quà sinh nhật cho mình. Thế nhưng đáp trả lại câu hỏi của cô, phu nhân Emma và người trợ lý chỉ nhìn nhau bối rối. Sau đó bà nhấc một ly rượu vang lên uống cạn.

-       Chừng nào đến lúc thích hợp, con sẽ biết thôi.

Kết cục là mặc dù Alex rất vui và hạnh phúc vì bữa tiệc sinh nhật hoành tráng này, thế nhưng sự tò mò về ngài bá tước lại ngày càng dâng cao. Phu nhân Emma nói như thể anh ta vẫn đang ở quanh quẩn đâu đây vậy. Bí ẩn cứ treo trước mũi cô và chỉ chờ ngày được mở ra. Nhưng nếu bá tước thật sự đang ở gần đây, thì anh ta trốn ở đâu? Alex đã dí mũi vào hầu hết bất cứ xó xỉnh nào trong lâu đài trong chiến dịch dọn dẹp. Nếu có một chỗ để trốn, thì đó chỉ có thể là tầng hai của khu nhà phía nam. Chiếc rèm che cửa sổ lay động lại càng thêm củng cố suy luận của Alex.

^_^

Thời điểm thích hợp mà phu nhân Emma nói tới, không ngờ đến gần hơn cô nghĩ. Sau buổi tiệc sinh nhật nửa đêm, mọi người đều đã lui hết về phòng ngủ của mình rồi. Alex mất ngủ vì những suy tư về đức phu quân tương lai. Cô vẫn chưa kịp thay ra bộ quần áo lấm lem và cái tạp dề trắng. Cô ngồi trong bóng đêm, nhìn ra khoảng sân im lặng và tăm tối. Thế rồi cô nhìn thấy ánh nến le lói di chuyển trên hành lang. Quan sát kỹ thì mới nhận ra đó là quản gia Sebastian, cùng với bác sĩ Robert đang hối hả đi trong đêm đen. Việc gì mà gấp gáp đến nỗi ông Sebastian còn chưa kịp cởi cái nón ngủ ra khỏi đầu, còn bác sĩ Robert thì còn đang mặc bộ pijama.

Alex nhìn qua khe cửa, phát hiện ánh nến đã lướt ngang qua phòng mình. Hai người họ đang đi về phía cuối hành lang, nơi có cánh cửa nặng nề im lìm không bao giờ mở. Không còn cơ hội nào thích hợp để khám phá những bí mật như đêm nay. Bọn họ có việc gì mờ ám mà phải đi về phía khu vực bị cấm vào lúc nửa đêm như thế này?

Cô rón rén đi ra hành lang, chắc chắn rằng ánh nến đã hoàn toàn biến mất. Alex không mang giày để đảm bảo mình không phát ra tiếng động khi di chuyển. Cánh cửa lớn cuối hành lang vẫn đóng im ỉm, còn hai người kia đã biến mất đi đằng nào. Không hiểu tại sao Alex chắc chắn rằng cả hai không đi vào bất cứ căn phòng nào trên hành lang, mà chỉ có thể là trong cánh cửa này. Alex tựa người vào cửa, khẽ xoay tay nắm như một tên trộm lén lút.

“Quả nhiên cửa không bị khoá!” Cô cảm thấy mừng thầm mà không hiểu vì lý do gì.

Phía sau cánh cửa là một cầu thang rộng bằng đá. Alex rón rén đi, cảnh giác hết mức nếu như có ai trong số hai người kia trở ra. Cầu thang đá uốn lượn đưa cô lên tầng hai, khu vực bị cấm. Trước mắt Alex hiện ra một căn phòng rộng lớn xa hoa hơn bất kỳ căn phòng nào trong lâu đài này. Nhưng sự chú tâm của cô lại đặt lên hết cánh cửa đối diện ở cuối phòng. Có ánh nến lập loè lọt ra từ khe cửa, phía đằng sau căn phòng này chính là chỗ bác sĩ Robert và quản gia Sebastian đã đến.

Cô áp tai nhẹ vào cánh cửa và có thể nghe được tiếng ồn ào bên trong. Có tiếng ho khan dữ dội và sau đó là giọng nói khẩn trương của bác sĩ Robert.

-       Ông giúp tôi kềm chặt cậu ta. Cố lên Patrick, tôi sẽ tiêm thuốc giảm đau cho cậu ngay.

Chỉ có tiếng ho và tiếng âm ử của một cơn đau bị kềm nén không được hét ra khỏi họng. Chỉ vài phút sau, trong phòng lại trở nên im lặng lạ kỳ.

Khi Alex quyết định đã nghe đủ và đến lúc phải rời đi, thì cô nhận thấy tiếng bước chân đang đi ra. Alex nhìn quanh, ước lượng mình không đủ nhanh để băng qua căn phòng lớn trước khi hai người kia ra tới. Bất đắc dĩ, cô đành phải nhảy về phía ghế sô pha và lẩn trốn ngay khi cánh cửa vừa bật mở.

-       Đêm nay cậu ta lại uống quá nhiều rượu, nên mới lên cơn như thế. Nếu cứ tiếp tục như thế này, thì tôi mặc kệ cậu ta luôn! – Bác sĩ Robert giận dữ nói.

-       Xin lỗi bác sĩ! Nhưng như ông thấy rồi đó, thời gian qua cậu ấy đã hợp tác hơn rất nhiều. Chỉ tại hôm nay phu nhân Emma lại kích động khiến cậu ấy giận dữ thêm thôi. – Sebastian nhẹ nhàng giải thích.

-       Thật không hiểu nổi hai mẹ con nhà này. Bọn họ dường như rất thích chống đối nhau.

-       Bác sĩ thông cảm, đó là cách thể hiện tình cảm giữa hai người họ.

Tiếng bàn luận càng lúc càng xa khi cả hai người đi xuống cầu thang đá. Alex cũng len lén đi ra khỏi chỗ núp của mình và bám theo đuôi bọn họ. Thế nhưng tiếng lách cách tra chìa khoá vào ổ khiến tim cô như thắt lại. Alex ngay lập tức chạy về phía cánh cửa lớn và thất vọng khi nhận ra nó đã bị khoá lại rồi. Hành động ngu ngốc của cô đêm nay đã khiến chính bản thân bị bẫy. Bị nhốt trong cấm địa của lâu đài, nếu có người phát hiện ra chắc chắc cô sẽ bị phạt rất thê thảm.

Sau một hồi gục xuống bên cánh cửa vì hối hận, Alex đã tìm lại được sự mạnh mẽ của mình. Bị phát hiện thì bị phát hiện, bất quá thì đuổi cô về quê là cùng. Chợt một ý nghĩ vụt qua, khiến cô quên đi các ý tưởng về hình phạt dành cho mình trong tương lai. Cô đã tìm ra được hôn phu Patrick, vị bá tước bí ẩn.

“Tại sao anh ta lại một mình trốn ở trên này? Tại sao lại bị quản gia Sebastian khoá cửa? Chẳng lẽ anh ta đang bị giam lỏng ở trong chính nhà mình? Có âm mưu to lớn gì ở phía sau không?” Và trí tò mò kinh khủng thôi thúc cô bước trở lại lên lầu hai, vặn tay nắm cửa đi vào căn phòng phía bên kia.

Bên ngoài có lẽ là phòng khách, sau đó là phòng làm việc, và cuối cùng là phòng ngủ của chủ nhân. Alex vén tấm màn che khuất lối vào. Trong phòng chỉ có một ánh nến nhỏ, xung quanh rèm cửa đều che kín nên chỉ có duy nhất một nguồn sáng này.

“Bộ người sống trong đây không sợ chết ngộp sao?”

Alex để ý thấy một lô lốc những chai rượu rỗng bị xếp trong góp phòng, chắc là tạm thời để đó trước đi được mang đi. Sàn nhà lót gỗ và bốn vách tường cũng vậy, may mắn là cô không mang giày nên bước đi không hề phát ra tiếng động nào. Người ngủ trên giường vẫn thở ra nhè nhẹ, có lẽ anh ta vẫn đang mê mang chìm trong giấc ngủ rồi.

Nghe được tiếng hô hấp đều đặn, Alex yên tâm tiếp cận cái giường buông màn che. Cô vén màn ra và suýt nữa nín thở khi nhìn người đang nằm nên trong.

Anh ta nằm sấp, chăn chỉ kéo tới hông, lộ ra tấm lưng trần đầy sẹo phỏng. Những vết da thịt bị đốt cháy khiến cơ bắp trên lưng vặn vẹo, vết sẹo xù xì đỏ hỏn hình như vừa mới lành. Vài chỗ trên vết thương bị cào rách, trầy trụa, chảy máu và ri rỉ nước vàng. Có lẽ chính vì lý do đó, mà anh ta không thể thoải mái nằm ngửa ra được. Alex hít thở mấy hơi sâu để có thể lấy lại bình tĩnh cho bản thân. Quả nhiên câu chuyện Bá tước đang bị thương và phải dưỡng bệnh là hoàn toàn chính xác. Thậm chí anh ta còn đang bị nặng hơn cô nghĩ nữa. Không chỉ trên lưng mà khắp hai cách tay cũng đầy sẹo chặng chịt một cách thảm thương.

Alex đi vòng qua phía bên kia để nhìn kỹ hơn khuôn mặt của vị Bá tước. Hoàn toàn là một cố gắng tuyệt vọng khi mái tóc dài che phủ hết khuôn mặt, lại còn thêm một bộ râu tua tuả nhiều ngày chưa cạo. Trông anh ta giống hệt thuyền trưởng của một tàu đánh cá bị trôi dạt ngoài khơi. Một tầng rồi thêm một tầng tò mò khiến Alex càng trở nên bạo gan hơn, cô vén mái tóc của ngài Bá tước, nỗ lực nhìn cho rõ mặt anh ta. Nửa khuôn mặt đang úp dưới gối, nửa khuôn mặt còn lại dính đầy sẹo phỏng giống vết thương trên lưng.

Cô cảm thấy tội nghiệp cho người đàn ông đang ngủ. Chuyện gì đã xảy ra trong chiến tranh khiến anh ta trở thành nông nỗi như thế này? Những vết thương khủng khiếp tố cáo rằng anh ta chắc đã phải chịu nhiều đau đớn lắm. Còn có những cơn ho khủng khiếp khiến bác sĩ Robert phải bối rối lúc nãy nữa. “Một con người bất hạnh!”

Bây giờ cô đã hiểu tại sao anh ta lại trốn ở đây và không muốn gặp mọi người. Chắc đó lý do tại sao phu nhân Emma gấp gấp muốn ‘mua’ về một cô dâu nghèo khổ có xuất thân quý tộc. Với lý do đơn giản là chẳng cô tiểu thư danh giá nào có thể đối mặt với một người chồng xấu xí như thế này, cho dù anh ta rất giàu có và quyền lực. Đúng vậy, chỉ có một đứa xuất thân trong gia đình lụn bại như cô mới có thể chấp nhận mối hôn sự với nhà Roland mà thôi.

Alex thở dài, cảm thấy mất cảm tình với phu nhân Emma một chút. Bà ta không chỉ sỉ nhục cô, mà còn sỉ nhục chính con trai của mình. Trong khi anh ta nằm đây vật lộn với bệnh tật thì bà mẹ lại mua về cô dâu mới. Chẳng phải là không tôn trọng tình cảm của anh ta sao? Lại còn chà đạp lòng tự tôn của một người đàn ông nữa. William từng nói, không người đàn ông nào chấp thuận cuộc đời mình bị người khác thao túng cả. Việc quyết định hôn sự trong thời điểm này, chẳng khác nào một cử chỉ thương hại, ban ơn khiến người ta càng căm ghét hơn.

^_^

Tiếng động ồn ào trong phòng khiến Alex giật mình tỉnh ngủ. Cô phát hiện mình đang co ro ngủ trên ghế sô pha ở một địa điểm xa lạ. Trí nhớ dần trở lại với cô, và sự lo lắng nếu bị phát hiện ra lại ùa về. Có tiếng la kềm nén khiến sự chú ý của Alex dời về chỗ khác. Cô rón rén đi vào phòng và lén nhìn người phía bên trong.

Anh ta đã thức dậy và đang nỗ lực xoay trở cơ thể. Và dĩ nhiên những hành động này khiến anh ta đau đớn nhưng lại không muốn la to hơn. Trông Patrick khổ sở bò xuống giường làm cô không chịu nổi. Alex nhớ lại có lần cha mình bị gãy chân phải nằm ở nhà hết mấy tháng, ông không ngừng kêu la và ca thán về vết thương. Anh ta còn bị thương nặng hơn cha cô nhiều, Alex thấy mình có nghĩa vụ phaỉ giúp đỡ người bệnh.

-       Để tôi giúp anh!

Alex tự tiện đi vào phòng và đến bên giường giúp Patrick ngồi dậy. Nhưng cô vừa chạm vào cánh tay thì anh ta đã sợ hãi rụt lại. Động tác đột ngột này ngay lập tức khiến vết thương trên lưng nứt toát ra, và lần này Patrick không thể kềm được kêu lên một tiếng rên rĩ. Alex không ngờ hành động thiện chí này của mình lại gây hại như vậy.

-       Ai cho phép cô vào đây. Quỷ tha ma bắt lão Sebastian. Cô mau cút xa ra cho tôi.

Giọng nói khàn đục gầm rống đủ để cho Alex biết chủ nhân của nó đang tức giận cỡ nào.

-       Thưa ngài, tôi là người hầu mới, được phu nhân Emma giao phó, sẽ chăm sóc ngài từ hôm nay. – Alex mở to mắt nói xạo.

Dù sao từ đêm hôm qua cô vẫn chưa cởi bỏ chiếc tạp dề ra. Nhìn cô bê bết không kém gì một cô hầu thật sự. Còn có vụ trừng phạt vì đột nhập vào vùng cấm địa nữa chứ. Ít nhất cô có thể lợi dụng công việc hầu hạ Patrick để khiến phu nhân Emma không đuổi mình đi, và lợi dụng quyền lực của phu nhân Emma để hợp thức hoá sự xuất hiện đột ngột ở chỗ của Patrick.

Nhờ đường rẽ mái, những lọn tóc dài rũ rượi của Patrick để lộ ra một bên mặt đầy sứt sẹo. Con mắt xám khói đó nhìn chằm chằm vào Alex với sự hỗn loạn và nghi ngờ. Cô đứng thẳng người, ngẩn cao đầu như một người hầu chuẩn mực nhất, ra bộ dáng sẵn sàng phục vụ chủ nhân ngay tức thời.

-       Không có sự cho phép của tôi ai dám tự tiện vào đây. Mau cút đi và báo với bà bá tước đừng có can thiệp vào chuyện của tôi nữa ...

Anh ta lại tiếp tục nằm vật xuống giường, dáng bộ khổ sở giống như con cá chết. Alex thì lặng yên chờ đợi, dường như những lời khó chịu kia chỉ là gió thoảng qua tai. Cô giỏi nhất thứ gì? Chính là ngoan cố và khả năng chịu đựng. Thi lì lợm với cô thì ít có người chịu nổi đâu.

Một phút, hai phút trôi qua, Alex vẫn bất động như tượng gỗ. Patrick nằm quằn quại trên giường, thỉnh thoảng lại buông ra vài lời mắng chửi với cái chất giọng khàn đặc của mình. Suốt đêm qua anh ta đã uống rượu, vậy nên sáng nay rất gấp đi giải quyết rồi. Nếu không có người ở đây thì anh ta có thể tự do bò lết vào nhà vệ sinh cũng được. Nhưng ở đâu lại nhảy ra một cô người hầu lì lợm với thiện chí giúp đỡ không cần thiết như thế này. Trời ơi, nếu thi gan với cô ta thì chắc Patrick chết mất.

Anh trừng mắt với Alex, hung hăng và dữ tợn hết mức. Cái trừng mắt có thể khiến cả một đội thuyền run rẩy và đâm xuyên hết kẻ thù. Nhưng đối với cô nàng tóc đỏ, mũi tàn nhang thì cái trừng mắt đó chỉ vô hại không hơn một con ruồi. “Khá lắm, quả nhiên là lỳ lợm hạng nhất!” Để anh sau khi đi giải quyết công việc cá nhân xong, sẽ thu thập tiếp cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phong