Chương 7: Âm mưu của mỗi bên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Âm mưu của mỗi bên

Nhìn thấy chủ nhân hung dữ của mình muốn rời khỏi giường, Alex mau chóng hỗ trợ. Cô đã hoàn toàn nhập vai một nàng hầu, toàn tâm toàn ý phục vụ ông chủ rồi. Patrick nhăn nhó, mỗi khi anh cử động đều khiến các vết thương đau rát. Phải mất khá lâu sau anh mới có thể xoay trở ngồi được bên mép giường.

Cô hầu gái ngoan cố đứng bên cạnh chờ đợi. Đôi mắt xanh thẳm như đáy biển vẫn trong trẻo nhìn anh, không hề có chút gợn sóng lăn tăn nào. Anh sợ hãi không dám nhìn vào đôi mắt đó.

Patrick chụp lấy cây ba toong đang để gần đó chống người đứng dậy. Chiếc gậy dành cho những nhà quý tộc vốn chỉ phù hợp với những bộ tuxedo kiểu cách khi đi ra ngoài. Bây giờ Patrick không mặc áo, chỉ có một cái quần đùi, bước đi xiu vẹo về phía nhà tắm không phải là một hình ảnh đáng coi cho lắm. Vậy mà nàng hầu tóc đỏ cứ lom lom nhìn, khiến Patrick nhột nhạt như mình bị vùi trong lửa đỏ một lần nữa. Một bên chân với những cơ bắp co rút khiến anh đau đớn vô cùng. Thế nhưng anh phải cắn răng chịu đau để đi nhanh hết mức ra khỏi tầm mắt của cô ta.

Cánh cửa đóng sầm lại ngăn cách hai người đang bối rối xấu hổ. Patrick đã không hề nhận ra gương mặt của Alex đã ửng đỏ từ lâu. Mặc dầu cơ thể đó đầy sứt sẹo ghê rợn, nhưng nói cho cùng vẫn là cơ thể của một người đàn ông. Alex trước giờ chưa từng nhìn thấy bất cứ người đàn ông nào khoả thân như anh ta cả. Tim cô đập ầm ầm dồn dập, còn mặt thì nóng như bị sốt. Alex lảo đảo ngồi xuống, tự rót cho mình một ly nước uống để bình tình hơn.

Phía trong phòng tắm, Patrick vốc một ít nước vào mặt. Đêm qua anh đã uống nhiều rượu nên bây giờ đầu đau như búa bổ vậy. Tất cả là do bà bá tước đáng ghét tổ chức tiệc tùng trước mũi anh. Từ của sổ phòng Patrick sẽ nhìn xuống ngay khoản sân trong đó. Trong khi con trai bà đau đớn nằm rên rỉ trên giường, thì bà lại tổ chức tiệc tùng tưng bừng ư?

Patrick với lấy tấm khăn lau khô mặt. Đôi mắt anh trũng sâu mệt mỏi, tóc tai rũ rượi, vết sẹo khủng khiếp một bên má đỏ lựng vừa mới tróc mài, râu ria lâu ngày không cắt nhìn như một gã vô gia cư bẩn thỉu. Patrick giận dữ đập tay vào tấm kiếng.

“Alexandria Demetri, cô giỏi lắm! Còn dám tự nhận mình là người hầu do bà bá tước phái đến nữa sao?”

Từ lúc cô đi vào vườn hoa, Patrick đã nhận ngay ra cô rồi. Tất cả là do bà mẹ nhiều chuyện, quỷ quyệt đã lôi cô đến đây. Nếu không phải đang đau đến lết đi không nổi thì anh đã chạy đi tìm bà ta tính sổ rồi. Dám đem con bé ấy về chọc tức anh sao? Không cần biết âm mưu của bên kia là gì, anh sẽ không để bà ấy thao túng mọi thứ đâu.

^_^

-       Ông nói cái gì, Alexandria chạy đến phòng Patrick cãi lộn với nó?

Phu nhân Emma nhỏm dậy khỏi cái ghế nằm dài của mình. Khuôn mặt trát đầy phấn nhăn nheo co lại.

-       Vâng thưa phu nhân. Ngài bá tước đã rung chuông gọi tôi đến. Khi tôi đến nơi thì thấy tiểu thư Demetri đang đứng một góc, còn cậu ấy thì mắng vào mặt tiểu thư té tát. Tiểu thư cãi lại rằng phu nhân đã đích thân dặn dò cô phải làm người hầu chăm sóc cậu ấy. Còn lớn tiếng bảo rằng phu nhân mới là người lớn nhất gia đình này, cô ấy chỉ nghe lời phu nhân thôi.

-       Con bé đã nói vậy thì cứ coi là vậy đi. – Phu nhân Emma mỉm cười thích thú. - Thái độ của Patrick như thế nào?

-       Cậu ấy nằm trên giường rống to lên hết sức dữ tợn. Bao nhiêu lời lẽ thô tục của đám thuỷ thủ đều đem ra xài cả. Vậy mà tiểu thư Demetri lại bình chân như vại, biến mọi thứ thành gió thoảng qua tai.

-       Tốt, con bé giỏi thật! Đem đống cát rời vô dụng đó biến thành con sư tử hung hăng cũng là một loại bản lãnh. Ông cứ nói với Patrick là con bé do tôi sai tới đó, gia đình nó khánh kiệt tới mức đem bán con gái nhỏ của mình cho tôi rồi. Xem quý ông Patrick làm cách nào đuổi được con bé đó đi!

Phu nhân Emma đột nhiên cười rộ đầy thâm hiểm. Thằng con ngu ngốc của bà, bà con chưa hiểu trong lòng nó nghĩ về thứ gì sao?

Và với sự cho phép chính thức của phu nhân Emma, Alex đường hoàng được bước vào phòng Patrick làm người hầu. Xem ra, chuỗi ngày tháng sắp tới của cô sẽ không hề nhàm chám. Để coi giữa ngài bá tước hung dữ và cô, ai là kẻ cứng đầu hơn. Tìm được người cãi nhau ngang tay cũng là một loại niềm vui của tuổi trẻ.

^_^

Mấy người hầu ngạc nhiên khi thấy tiểu thư Demetri, phu nhân tương lai của ngài bá tước, xúng xính trong bộ đồ xanh dương của hầu gái. Cô ta vốn có mái tóc đỏ, nên khi mặc bộ đồ đó vào liền biến thành một sự kết hợp rực rỡ đầy chói mắt. Mọi người nhìn cô nàng đủng đỉnh bưng khay đồ ăn đi vào chỗ của Patrick mà há hốc miệng mồm ra.

“Từ khi nào mà ngài bá tước đã cho phép người khác, ngoại trừ bác sĩ và quản gia Sebastian, vào phòng mình nhỉ?”  

“Ngốc, tiểu thư Demetri thì khác chứ. Cô ấy là vị hôn thê của ngài mà.”

“Không biết ngài Patrick bây giờ như thế nào rồi? Tôi nhớ lúc ngài ấy được khiêng về nhà, băng bó toàn thân, máu me khắp nơi trông thật ghê rợn.”

“Suỵt, không cần nói nữa, mau đi làm việc của mình đi.”

Vậy là chuyện Alex tiến công được vào phòng bá tước đã biến thành một câu chuyện râm rang khắp xó. “Vừa mới nghĩ cô ta tốt đẹp thì đã ngay lập tức dẫn dụ được ngài Bá tước vào tròng rồi. Thủ đoạn đào mỏ thật lợi hại.”

Trong khi mọi người đang ầm ỉ bàn tán về mình, thì đương sự xem ra chẳng hề biết đến chuyện gì. Cô đang hăng say kỳ cọ sàn nhà. Loại gỗ lót sàn này thật tuyệt, càng lau chuì thì càng bóng lên màu hổ phách. Xem nè, đã sáng đến nổi cô có thể nhìn kỹ từng nốt tàn nhang trên mũi mình rồi.

-       Alexandria, ai cho cô lau sàn nhà hả? – Âm thanh la lối quen thuộc vang lên khiến Alex không còn cảm thấy sợ hãi như lúc đầu.

-       Lau nhà mà còn cần phải cho phép nữa hả? Một người hầu tận tuỵ thì phải biết tự động lau chuì, khiến chỗ ở của chủ nhân luôn bóng loáng sạch sẽ. – Cô hăng hái ca ngợi chức trách nghề nghiệp của mình.

-       Tôi không cho cô lau, mau biến khuất mắt tôi! – Patrick lại rống lên.

-       Tôi cứ lau, anh làm thì được tôi. Có ngon thì tới đây đánh tôi đi. Hừ, tôi chỉ nghe lời bác sĩ Robert, “phải giữ sạch sẽ mới không bệnh tật”.

-       Còn dám trả treo hả, có bệnh tật thì mặc kệ tôi, không cho cô lau sàn nữa.

-       Anh bị gì thì kệ anh, nhưng tôi phải giữ gìn môi trường sống xung quanh mình. Chẳng những tôi lau sàn mà tôi còn lau hết vật dụng trong phòng này, giặt giũ hết tất cả rèm cửa, thay luôn tấm thảm cũ, chưng hoa trong phòng. Anh làm gì được tôi?

Trước thái độ thách thức công khai của cái mũi hếch, Patrick tức điên lên được. Nhưng anh vẫn nằm bẹp trên giường không nhúc nhích nổi, đêm qua lại lên cơn khiến anh mất hết sức lực rồi. Patrick thề, chỉ cần ngồi dậy được, việc đầu tiên anh làm là sẽ bóp cổ cô ta.

-       Kéo rèm ra cho nắng vào nhé! – Alex nhanh tay kém hết rèm che ra.

Ánh sáng tràn vào, làm căn phòng trở nên sáng sủa. Alex mỉm cười hài lòng, còn Patrick nhăn nhó như một con cú già cáu gắt bị làm phiền. Căn phòng cùng hướng với phòng Alex, nhìn ra khoản sân trong xinh đẹp mà mỗi buổi chiều cô vẫn hay hái hoa. Vẫn còn một tấm rèm nhung nặng nề bên bức vách. “Hướng đó không có cửa sổ, cái rèm treo dùng để làm gì nhỉ?”

Vừa nhìn thấy hướng chú ý của Alex, thì Patrick ngay lập tức gào lên như bị đâm.

-       Không được đụng đến khu vực đó. Nếu cô dám kéo rèm ra, tôi sẽ giết cô. Alexandria, không đùa đâu, tôi sẽ giết cô.

Chứng kiến phản ứng tiêu cực như vậy, Alex cũng không dám làm quá. Mọi việc đều phải biết giới hạn chừng mực. Cô liếc nhìn bệnh nhân cáu gắt trên giường mà cảm thấy hài lòng hơn hẳn. Từ ngày biết Alex tình nguyện đến chỗ con trai làm người hầu, phu nhân Emma đã mở lòng kể cho cô thêm nhiều chuyện.

Trong trận đại chiến quyết định với quân Nocmun xấu xa, tàu của Patrick đã trúng đại bác. Anh không chỉ bị cột buồm chính đè lên mà còn bị phỏng khắp toàn thân. Cũng trong lúc đó, Patrick đã hít quá nhiều khói nóng khiến phổi bị tổn thương trầm trọng. Cổ họng bị thiêu đốt và lá phổi gần như chỉ còn lại phân nửa chức năng, khiến Patrick thỉnh thoảng bị suy hô hấp. Tổng hợp hết những vết thương lại cũng đủ cho cuộc sống của anh sau này khó khăn vô cùng. Thậm chí có khi lên cơn suy hô hấp cũng có thể khiến anh tử vong đột ngột bất cứ lúc nào.

Vết thương thì có thể lành lại, nhưng vấn đề là Patrick mất hết ý chí đấu tranh cùng bệnh tật. Anh đã bị buộc phải giải ngũ, và thân thể tàn phế khiến tinh thần anh hết sức sa sút. Đóng cửa nhốt mình không gặp ai, lại còn đắm chìm trong men rượu. Liệu pháp mà phu nhân Emma muốn dùng là kích thích khát vọng sinh tồn của anh ta. Nếu kế hoạch kết hôn không thành công, thì Alex cứ chuyển sang kế hoạch làm kẻ thù cũng được. Bị người khác chọc giận cũng là một bài tập tâm lý tốt cho Patrick hiện nay.

Nghe xong câu chuyện của ngài Bá tước, Alex cảm động lắm. Một thanh niên ưu tú không tiếc thân phận quyền quý mà công hiến thân mình cho quốc gia. Hơn nữa Patrick còn là anh hùng trong cuộc chiếc chống quân Nocmun xâm lượt, thì càng đáng tôn vinh hơn. Nay chỉ vì bị thương trên chiến trường, đành phải từ bỏ lý tưởng xả thân vì tổ quốc, chìm đắm trong men rượu thì không thể nào chấp nhận được. Alex đã thoả thuận với phu nhân Emma sẽ giúp đỡ vực tinh thần anh ta dậy. Khi đó, sau ba năm làm công, Alex sẽ không còn nợ nần gì nhà Roland nữa, cô sẽ được tự do ra đi.

Phu nhân Emma ngay lập tức hào sảng đồng ý.

“Ba năm lâu như vậy. Đám cưới xong, sinh con thì vẫn còn dư dả thời gian. Con gái, con vẫn chưa đủ sáng suốt, từng trải như ta đâu.”

^_^

Alex đã từng nghĩ nhìn thấy cảnh người ta chọc tiết lợn đã là ghê gớm lắm rồi, nhưng thật sự trên đời này còn có nhiều chuyện đáng sợ hơn nữa. Vết phỏng trên lưng Patrick chẳng những rộng mà còn rất sâu, tổn thương kể cả cơ bắp nằm bên dưới đó. Thịt bị đốt cháy rồi chết đi, bề mặt thì có vẻ như liền sẹo nhưng bên dưới đã thối rửa hết rồi. Chính vì vậy vết thương của Patrick mới thường xuyên chảy mủ và khiến anh đau đớn không ngừng. Bác sĩ Robert đành phải hạ xuống phương pháp điều trị bất đắc dĩ, lột hết toàn bộ lớp da sau lưng, loại bỏ phần thịt thối rữa. Nếu không Patrick sẽ chết vì cơ thể bị hoại tử và nhiễm trùng mất.

Việc điều trị dĩ nhiên diễn ra ngay trong lâu đài Roland vì chẳng thể di chuyển Patrick đi đâu cả. Ngay cả những cử động nhỏ nhất cũng khiến anh đau chết đi sống lại. Khi đám bác sĩ kéo đến rồi bỏ đi, thì ngay lập tức Alex nôn nóng xông vào thăm nom. Con người từng khí thế mắng chửi cô nay lại yếu ớt nằm bẹp dí, thoi thóp thở như một con cá bị vớt lên khỏi mặt nước.

-       Cút đi ... tránh xa tôi ra ...

Có người thở không ra hơi vẫn cố thều thào nói. Bình thường anh ta la hét sang sảng cô còn không sợ, thì chút ít hơi tàn này sao có thể khiến cô sờn lòng. Hai tháng qua, cãi lộn với anh ta thật là vui vẻ. Đột nhiên bị mất đi đối thủ khiến cô không quen. Nhìn thân người bị băng đầy vải trắng không hiểu sao Alex cảm thấy đau lòng. Cô nhẹ nhàng vén tóc Patrick ra, liền bị một ánh nhìn hung hãn bắn lấy.

-       Thưa ngài, tôi chỉ muốn kiểm tra xem ngài có bị sốt thôi không. – Cô mỉm cười dịu dàng với người bệnh yếu ớt.

Chắc có lẽ Patrick bị sốt thật, anh cảm thấy hoa mắt trước nụ cười của cô. Dần dần thuốc an thần mà bác sĩ cho uống phát huy tác dụng, Patrick chìm vào mơ màng, miệng vẫn lẩm bẩm.

-       Đi đi ... tôi không muốn em nhìn thấy tôi thế này ...

Nhưng lời nói yếu ớt đó thì làm sao Alex có thể nghe được. Cô thở dài rồi kéo ghé ngồi bên cạnh giường của anh. Đây là lúc nguy hiểm nhất, phải ở lại bên cạnh chăm sóc cho Patrick.

^_^

Anh chớp chớp mắt tỉnh lại sau một giấc mộng bất an. Điều đầu tiên Patrick nhận ra là mùi bánh quy nướng thoang thoảng. Nếu những cô gái khác luôn thơm nồng nước hoa và phấn son, thì Alex lại vô cùng đặc biệt với mùi thức ăn như mới bước ra từ bếp vậy. Cô có hương thơm vanila trong tóc, mùi bơ sữa trên những ngón tay, mùi thơm ngọt ngào của trái cây vùng nhiệt đới, thoang thoảng chút bạc hà tươi mát ... Luôn luôn bận rộn làm những công việc của người hầu, lúc nào cũng chú tâm nấu nướng những món ăn tốt nhất dành cho anh. Vì vậy đối với Patrick, mùi của thức ăn chính là mùi của Alex.

Một gương mặt thanh tú đang gần Patrick trong gang tấc. Có lẽ cô dự định ngồi canh chừng, nhưng nửa chừng lại ngủ gục đi mất. Theo bản năng Alex tìm đến nơi êm ái nhất là chiếc giường của anh. Thân hình của cô vắt vẻo từ chiếc ghế sang qua mép giường. Tư thế ngủ kỳ cục và khó khăn nhất mà Patrick từng thấy. Có lẽ khi thức dậy cô ấy sẽ bị đau lưng.

Patrick muốn giơ tay chạm vào khuôn mặt đáng yêu đó. Khi ngủ, cô dịu dàng như một thiên thần; chứ không chanh chua, điêu ngoa chọc tức anh như lúc thức. Chỉ một cử động nhẹ cũng khiến anh như bị đau nhói người. Một tiếng rít trong cổ họng thoát ra ngoài không kềm lại được.

Tiếng động ngay lập tức đánh thức Alex dậy. Cô giật mình, khiến thân thể vắt vẻo chông chênh ngay lập tức rớt xuống sàn. Patrick hoảng hồn nhưng chẳng thể nào nhổm dậy để xem được. Một lúc sau, gương mặt ngái ngủ trồi lên khỏi mép giường.

-       Xin chào buổi sáng, Patrick. – Giọng nói lờ nhờ dường như chưa tỉnh ngủ hẳn.

-       Không được gọi tên tôi trống không như vậy. – Anh tàn nhẫn hét toáng lên. – Muốn ngủ thì cút về chỗ mình mà ngủ, đứng có diễn cái bộ dạng gật gù đáng xấu hổ đó trước mặt tôi. Biến đi!

-       Được rồi, được rồi. Tôi thấy ngài đã khoẻ. – Alex đứng dậy, vặn vẹo cái hông đau nhức của mình. – Tôi sẽ gọi bác Sebastian đến ngay đây. Ngài muốn giải quyết nhu cầu buổi sáng phải không?

Điệu bộ vô tâm, ngờ nghệch đó khiến Patrick tức muốn xì khói. Bao nhiêu chuyện xấu hổ của một vị bá tước đều bị ả người hầu láo xượt này nắm hết rồi.

-       Cút ra ngoài. Đi ngay lập tức. Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! – Gương mặt anh bừng đỏ, không biết vì giận dữ hay vì lý do nào khác.

Một người nổi điên lên, còn một người dường như trơ trơ chẳng nhìn thấy gì. Alex chậm chạm đi kéo cái chuông thông báo cho quản gia lên, bản thân mình thì lôi thôi lếch thếch trở về phòng. Cô đang thắc mắc có phải mình càng lúc càng biến thái không, nghe anh ta la mắng thì trong lòng liền cảm thấy thật vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phong