Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phát hiện được gì?"

"Tôi phát hiện được một nguồn năng lượng khổng lồ nhưng sau đó biến mất không dấu vết"

"Thưa ngài, có vẻ như nơi đó được phòng bị rất kĩ và rất khó để xâm nhập"

"Cầm lấy thứ này, cẩn thận một chút" Người áo chùng đen đưa một viên đá thạch anh cho người đàn ông. Gã ta vẻ mặt mừng rỡ như vớ phải vàng, cẩn thận đeo lên cổ.

"Ngài cứ từ từ mà thưởng thức"

Người áo chùng đen nhếch mép cười, đôi mắt hắn ta nhướng lên độc ác chính là chờ xem kịch hay.

____________________

"Tiểu Hữu Hữu, em nói là sự thật sao?" Đoàn Tinh Tinh hoảng hốt trước thông tin mà Lưu Quan Hữu đưa ra. Không chỉ riêng Đoàn Tinh Tinh mà cả những người có mặt ở phòng sinh hoạt chung đều vậy.

Lúc nãy, Tôn Oánh Hạo từ lúc trở về vẫn luôn buồn bực, đợi đến khi mọi người đều tập trung tại phòng sinh hoạt mới lên tiếng hỏi.

"Các cậu, lúc nãy con rồng nổ tung là như thế nào?"

"Phải đấy, tớ thắc mắc ai đã làm chuyện này. Còn nữa việc làm con rồng nổ tung không phải là người tầm thường"

Liên Hoài Vỹ nhanh trí nói ra, lúc nãy mọi thứ xảy ra quá nhanh làm Liên Hoài Vỹ không kịp định hình, theo như suy đoán chắc chắn một trong những người bọn họ đã làm, nhưng ai mới được.

Sau câu nói của Liên Hoài Vỹ bọn họ đều trầm tư trừ hai con người, ai cũng tò mò nhân vật này có lai lịch như thế nào mà lại mang sức mạnh khủng khiếp như vậy.

"Tôi biết. Là...."

"Dư Cảnh Thiên"

Sau câu nói của Lưu Quan Hữu, mắt bọn họ chữ A mồm chữ O, kinh ngạc mà nhìn không nói nên lời. La Nhất Châu vốn định nói nhưng Lưu Quan Hữu đã cướp lời, anh không nghĩ tại sao cậu ta lại biết, cho rằng chỉ mỗi bản thân biết cậu làm nhưng không ngờ còn có người khác biết, anh thở dài quay mặt đi chỗ khác, mắt nhìn lên chỗ phòng ngủ của bọn họ.

"Dư Cảnh Thiên....không thể nào, rõ ràng lúc trước cậu ấy nói rằng sức mạnh rất yếu....không có khả năng làm chuyện đó" Dù nghe tên cậu được thốt lên nhưng Thập Thất chính là không tin.

"Không tin thì nhìn xem, cậu ta không có mặt ở đây. Vì sao nhỉ?" Lời Lưu Quan Hữu nói ra làm mọi người quan sát, đúng vậy ngoại trừ bọn họ thì không thấy Dư Cảnh Thiên đâu.

"Vì cậu ta không giống chúng ta. Dư Cảnh Thiên không nên tồn tại"

"Câm miệng!!!!"

La Nhất Châu tức giận quay sang quát vào mặt Lưu Quan Hữu, cậu ta có quyền gì nói Thiên Thiên của anh không nên tồn tại chứ, nếu không phải họ là người được chọn thì anh đã không nhân nhượng xé xác cậu ta thành trăm mảnh rồi.

Đường Cửu Châu, Tôn Oánh Hạo và Thường Hoa Sâm lần đầu tiên thấy bạn thân mình tức giận vì người khác, trước kia La Nhất Châu không phải người như vậy, không quan tâm ai cả mặc kệ người khác sống chết ra sao, kì thật từ lúc đến đây La Nhất Châu như biến thành một con người khác vậy, anh cười nói nhiều hơn nhưng không phải đối với bọn họ, là đối với một người, chỉ mình cậu.

"Tôi nói sai sao, cậu ta chính là thảm họa, cậu ta còn tồn tại ngày nào thì ngày đó thế giới sẽ diệt vong"

"Cậu câm miệng cho tôi!!!!"

La Nhất Châu hung hăng nắm lấy cổ áo Lưu Quan Hữu mà gằn từng chữ, Đoàn Tinh Tinh đứng dậy cố gắng giằng tay La Nhất Châu ra ,Lưu Quan Hữu không sợ mà tiếp tục khiêu khích La Nhất Châu.

"Cậu cứ việc bênh cậu ta rồi sẽ một ngày cậu ta sẽ cho cậu nếm mùi....hừ...tới lúc đó hối hận cũng đã không kịp"

"Cậu....."

"La Nhất Châu cậu mau bỏ tay ra khỏi người Hữu Hữu ngay"

La Nhất Châu nghiến răng buông tay ra khỏi người Lưu Quan Hữu mặc cậu ta mất thăng bằng ngã ra sau, cũng may có Đoàn Tinh Tinh đỡ. Xung quanh bọn họ cũng hoảng hốt đến ngăn cản, thấy mọi chuyện càng đi theo chiều hướng xấu, không ai muốn thấy xung đột xảy ra. La Nhất Châu lạnh lùng quay người đi lên phòng mặc kệ bọn họ. Thấy La Nhất Châu đi lên phòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ai chả biết La Nhất Châu là người như thế nào chứ, tốt nhất không nên đụng vào anh.

___________________

Dư Cảnh Thiên nằm trên giường nghe thấy tiếng cãi nhau cũng tò mò hé cửa ra xem, mới biết rằng họ đang nói về cậu và còn bảo cậu không nên tồn tại. Dư Cảnh Thiên cười nhưng nó không mang cảm xúc, quay trở lại giường kéo chăn lên cả đầu, cậu không muốn nghe.

La Nhất Châu mở cửa bước vào, đập vào mắt là cục bông mềm trên giường, tâm trạng cũng vì vậy giãn ra một chút, nghĩ cậu đã ngủ anh bước đến ngồi xuống cạnh cậu khẽ chạm tay lên người cậu. Dư Cảnh Thiên cách một lớp chăn cảm nhận được có thứ gì đó đang chạm vào eo cậu, giật mình mở mắt nhưng không làm gì để mặc cho thứ đang chạm vào yên vị ở đó.

"Thiên Thiên, em ngủ rồi cũng tốt, không phải nghe những lời lúc nãy. Cho dù người khác nói em như thế nào anh vẫn luôn tin em. Thiên Thiên em biết không, lần đầu gặp em anh biết trái tim anh đã có khoảng trống cho em rồi, Thiên Thiên...cho dù có chuyện gì xảy ra, anh luôn bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu tổn thương. Anh..."

"Nhất Châu...."

"Thiên Thiên em còn thức sao?"

"Những điều anh nói lúc nãy là thật sao?"

Dư Cảnh Thiên nằm bất động trong chăn nghe những gì anh nói, cậu từ bất ngờ này đến bất khác, và cậu rất vui, vui vì anh không tránh mặt cậu, vui vì anh tin tưởng cậu và vui vì anh cũng....có tình cảm với cậu. Dư Cảnh Thiên vờ như bình thường hỏi lại La Nhất Châu, cậu không muốn lộ mặt ra đâu, Dư Cảnh Thiên biết mặt cậu bây giờ rất đỏ, nếu cậu trực tiếp nhìn mặt anh thì rất ngượng nên cứ ở trong chăn mà hỏi anh.

"Thiên Thiên là thật, anh không nói dối em"

La Nhất Châu không nghĩ bé con nghe được tâm tình của anh, anh ngại nên không thể nói trực tiếp với cậu và cũng vì nghĩ cậu tránh mặt anh nên sẽ không nghe anh nói. Nhưng hoàn toàn ngược lại, Dư Cảnh Thiên không hề bài xích anh, không những vậy cậu còn đáp lại anh nhẹ nhàng.

"Thiên Thiên"

"Hả"

Tấm chăn được bàn tay thô bạo kéo xuống, Dư Cảnh Thiên bị hành động này làm giật mình, nhìn lên thấy mặt La Nhất Châu rất gần, anh không nói gì chỉ nhìn cậu, mặt Dư Cảnh Thiên đã đỏ nay càng đỏ hơn, cậu cảm nhận được thân nhiệt mình bây giờ rất nóng.

"Nhất Châu....anh..."

"Thiên Thiên nghe kĩ những lời anh nói"

"Anh thích em"

"Nhất Châu..."

Anh vừa tỏ tình cậu sao, Dư Cảnh Thiên thoáng chốc cứng họng không nói nên lời, mặt cậu phi thường lợi hại đỏ hơn.

"Thiên Thiên em sốt sao? Em bị bệnh? Người em rất nóng." La Nhất Châu nhìn gương mặt cậu đỏ ửng lên, dùng trán mình áp lên trán em, chỉ cách vài cm môi hai người sẽ chạm nhau.

"Không....Nhất Châu....em....em không bị bệnh....em...em...." Dư Cảnh Thiên lấp bấp trả lời, cậu bây giờ rất ngượng. Cậu thấy anh nhìn gần rất đẹp trai, cậu phải kiềm chế nếu không cậu không biết bản thân sẽ làm gì anh.

"Thiên Thiên anh gọi Oánh Hạo, em đợi một chút"

"Nhất Châu"

La Nhất Châu ngồi dậy định chạy sang phòng gọi Tôn Oánh Hạo nhưng lại bị một cánh tay ôm lấy cổ anh lại....Là Dư Cảnh Thiên.

"Em cũng thích anh"

La Nhất Châu chính thức hóa đá sau câu nói của cậu, anh không nghe nhầm đúng không? Cậu nói cậu thích anh, anh vui lắm, bên ngoài anh vẫn giữ bình tĩnh nhưng bên trong thì nhảy cẫng cả lên. Dư Cảnh Thiên thấy anh im lặng mãi, chẳng lẽ cậu nói sai sao.

Chụt.....

Kì thực anh cứ im lặng làm cậu rất khó chịu, chí ít cũng phải đáp lại cậu chứ. Không kiềm được cậu hôn lướt vào môi anh một cái, nhưng mà hôn xong anh có thay đổi một chút chính là từ bất động thành mắt trợn to lên nhìn cậu.

La Nhất Châu bị cậu làm từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, anh vừa gần như tiếp nhận xong thông tin vừa rồi thì anh lại tiếp tục hóa đá trước hành động của cậu. Anh chìm trong vui sướng....

Thiên Thiên vừa hôn mình!!!

Thiên Thiên vừa hôn mình!!!

Thiên Thiên vừa hôn mình!!!

"Nhất Châu....anh bị làm sao vậy?"

"Em xin l...ưm"

Lời Dư Cảnh Thiên chưa kịp thốt ra đã bị chặn bởi đôi môi của ai kia, vị ngọt ở đôi môi làm anh không thể kiềm chế được, cậu cũng thuận theo hé miệng cho anh, lưỡi anh luồn vào chơi đùa với lưỡi của cậu. Dư Cảnh Thiên hoàn toàn chìm đắm vào anh, La Nhất Châu như tê dại mà ấn sâu nụ hôn hơn. Đến khi gần hết dưỡng khí Dư Cảnh Thiên đánh vào vai anh, anh hiểu ý luyến tiếc dứt ra, trước đó còn không quên cắn vào môi dưới của cậu làm nó sưng tấy.

La Nhất Châu mỉm cười, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cậu, trong mắt anh chỉ có duy nhất  cậu. Dư Cảnh Thiên hạnh phúc cười híp cả mắt, trông rất đáng yêu, La Nhất Châu không nhịn được cúi xuống hôn cậu một lần nữa đến khi Dư Cảnh Thiên bảo anh đi tắm thì mới ngưng.

Dư Cảnh Thiên ngồi trên giường nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt mà sờ lên môi mình mỉm cười. Bên trong phòng tắm cũng có người vì lúc nãy mà không ngừng cười. Cả căn phòng bây giờ đều tràn ngập sự ngọt ngào, hai trái tim như đang hòa làm một.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net