Chương 15: Cảm động rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã qua một tuần kể từ khi La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên chính thức xác lập quan hệ yêu đương. Có điều Dư Cảnh Thiên sau buổi chiều quấn quýt mờ ám đó bắt đầu kịch liệt tránh mặt hắn, hẹn đi ăn: Từ Tân Trì rủ em đi rồi, không hủy kèo được đâu; hẹn đi chơi: Em bận giải quyết công việc giúp cha rồi, hẹn hôm khác nhé...

La Nhất Châu bất lực đến nỗi phải viết một dòng tin nhắn mà chính hắn nhìn vào cũng thấy cực kì khó chịu:

[ Đi chơi đi, anh rủ theo Lưu Tuyển. ]

Kết quả chưa đầy 3s sau.

[ Đi đi đi đi đi đi!!!!! ]

La Nhất Châu toàn thân phát ra khí lạnh, mặt đen như than, bình giấm tràn ra tứ phía khiến cho Đường Cửu Châu đang say sưa nghịch điện thoại gần đó cũng phải ngẩng đầu lên nhìn. Ôi mẹ ơi, thật đáng sợ.

[ Cậu ấy vừa gọi, nói là có việc gấp, không đi được. Hai chúng ta đi. ]

[ ...Tiếc quá, nhưng mà vừa khéo cha lại giao thêm công việc cho em rồi. Hẹn anh khi khác nhé, moa moa~~ ]

La Nhất Châu: "..."

Đúng như dự đoán, tiểu tiên tử lại tiếp tục tránh né hắn. La Nhất Châu tự biết chiều hôm đó mình đích thực rất quá phận, nếu không phải giữa đường em ấy bật khóc thì không biết hắn sẽ làm ra loại chuyện gì.

Mà bản thân La Nhất Châu không thể không thừa nhận, xúc cảm kia thật sự quá tốt, dễ bề làm lòng người mê dại. Tiểu tiên tử lúc ngượng ngùng đẹp đến mức ép người khác phải phạm pháp, đem những lý thuyết kiềm chế cơ bản mà hắn đã học trong trường quân đội ném thẳng vào sọt rác.

La Nhất Châu thật sự hối hận rồi. Khi hắn đem mọi chuyện kể cho Đường Cửu Châu, anh liền trố mắt nhìn hắn:

"Cậu? Cậu nói sao? Cậu thật sự mất kiểm soát hả? Ôi cậu em vốn nghiêm túc đường hoàng chín chắn của tôi..."

"Anh có thể im được rồi."

Đường Cửu Châu không biết nên khuyên nhủ cái gì, anh không có kinh nghiệm yêu đương cũng không giỏi đọc vị người khác. Con người đâu phải một quyển sách, muốn tìm là tìm muốn hiểu là hiểu? Lúc này anh mới thấy điểm thi Toán cao chót vót ngày xưa cũng không giúp ích gì cho cuộc sống riêng tư lắm.

"EQ cậu cao lắm mà, sao có thể không biết kiềm chế nhào vào ăn hiếp một thiếu niên chân yếu tay mềm mới quen được vài ngày vậy? Cậu ấy chắc chắn cảm thấy bên cạnh cậu thiếu an toàn, có thể bị ăn sạch sành sanh bất cứ lúc nào nên mới tránh mặt cậu."

La Nhất Châu gật đầu. "Em hiểu. Em cũng cảm thấy mình rất cầm thú."

Đường Cửu Châu: "..." Không đến nỗi vậy đâu.

Biết mình ngu khoản an ủi, Đường Cửu Châu liền loé lên một sáng kiến hết sức anh minh thông thái.

"Tối nay đến tiệc rượu đi. Uống rượu giải sầu, sẵn tiện tìm thêm quan hệ. Người ta cũng cất công đưa thiệp mời tới rồi."

"Tiệc rượu thương nhân?"

"Ừ, có đi không? Không thì anh tìm cớ từ chối."

"Đi thì đi."

___________________

Thỉnh thoảng những bữa tiệc rượu sẽ được tổ chức, mời hết những thương nhân có gia thế, có tiếng tăm đến, lại còn nhét thêm vào những minh tinh mới nổi muốn tìm kim chủ. Người đến vì mối quan hệ làm ăn cũng có, người đến tìm vui cũng có, tuy không khí lịch sự nhã nhặn nhưng giấu sâu bên trong là những mảng đen tối tăm khó lòng mà nắm bắt.

Giây phút La Nhất Châu bước vào, người trong đại sảnh kinh hô không khỏi liếc nhìn, người trẻ tuổi này có khí chất rất cường áp, nét mặt cẩn trọng lại lạnh lẽo, khẳng định rất khó chọc. Khi biết vị này mang họ La, mọi người cũng không còn bất ngờ nữa, thu liễm tầm nhìn - thật sự không dễ dây vào, nên biết thân biết phận.

Trương Cảnh Quân trên tay nâng ly rượu vang, tầm mắt khẽ hướng về phía đại sảnh, không mặn không nhạt hỏi người kế bên.

"Ai vậy?"

"Cậu mới về nước nên không biết, là La Nhất Châu của Thiên La. Đi bên cạnh là Đường Cửu Châu, cả hai đều là quái vật, không biết trong hai năm qua đã dùng kế sách gì mà có thể một đường đi lên như vậy."

Bàn tay nâng rượu của Trương Cảnh Quân khẽ siết chặt.

"La Nhất Châu?"

"Phải, là La Nhất Châu. Cậu thích thì qua đó làm quen, dù gì cũng tốt cho việc kinh doanh của cậu."

"Kinh doanh gì chứ, tôi chỉ muốn duy nhất một thứ." Trương Cảnh Quân nói xong câu này liền mỉm cười gật đầu với người bên cạnh. "Cảm ơn đã cùng tôi uống rượu, tôi qua đó một chút."

Không một ai để ý ở góc bên kia của tiệc rượu xuất hiện hai thiếu niên choi choi đang đùn qua đẩy lại.

"Ối giồi ôi Từ Tân Trì, cậu dẫn tôi vào đây làm gì? Cậu thấy tôi đang mặc gì không? Là quần áo nhảy đấy!!!"

"Nhìn thấy cậu mỗi ngày đều mở video nhảy của thầy Lưu kịch liệt nhảy theo, tôi cảm thấy cậu sớm sẽ bị tự kỷ. Dẫn cậu ra đây cho vui nhà vui cửa." Từ Tân Trì nhẹ nhàng phân bua.

"Ông tướng ơi, cũng phải để cho tôi thay bộ đồ đàng hoàng chứ. Lúc nãy bảo an còn nhìn tôi như thể nhìn sinh vật lạ."

"Bảo cậu thay đồ, cậu sẽ sập bẫy tôi mà đến đây à? Đi qua kia đi, vang Pháp uống cũng được lắm."

Dư Cảnh Thiên: "..."

Trương Cảnh Quân rốt cục cũng đến trước mặt La Nhất Châu, tươi cười mời hắn một ly. Mời rượu người lạ ở đây không có gì là kì lạ, âu chỉ để giao hữu với nhau, trước lạ sau quen. La Nhất Châu nhận lấy ly rượu từ tay đối phương, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, hắn cảm thấy người này không phải đến để làm quen mà chính là để gây chuyện.

Thực tế chứng minh trực giác của La Nhất Châu vô cùng chính xác.

Xoảng một tiếng, ly rượu rơi xuống mặt đất, tạo thành những mảnh vỡ sắc nhọn. Sắc tố màu đỏ trong rượu không hiểu sao lại rất mạnh, làm cho áo La Nhất Châu một mảng đỏ sậm, nổi bật tựa màu máu.

"Thật bất cẩn quá, lại làm đổ rượu lên quần áo anh thế này, xin lỗi La Tổng. Dư Thiếu nhìn thấy ắt hẳn sẽ không vui."

Hai tiếng Dư thiếu đánh thẳng vào đại não hắn, La Nhất Châu dùng đôi mắt ý vị thâm sâu nhìn Trương Cảnh Quân, miệng lưỡi bỗng có chút khô rát.

"Dư Thiếu sợ máu, rượu này đỏ như vậy, nhìn thế nào cũng không ổn. Tôi mua cho anh một bộ tây trang khác nhé, có thể miễn cưỡng thay ra mặc về." Giọng nói trào phúng lại một lần nữa vang lên.

Động tĩnh của hai bên quá lớn, người khác không khỏi nhìn qua hóng chuyện thiên hạ. Dư Cảnh Thiên đang cắm đầu xơi bánh bông lan hạng sang thì bị Từ Tân Trì nắm tay áo giật một cái rõ mạnh.

"Đi về."

"Sao tự nhiên lại về? Là cậu rủ tôi đi, giữa chừng đang ăn ngon lại muốn kéo tôi về."

"Cậu không về là hối hận đấy. Không tin nhìn cảnh tượng bên kia đi."

La Nhất Châu duy trì nét mặt tĩnh lặng, thâm trầm phát ra tiếng nói.

"Cảm ơn cậu đã quan tâm. Nếu em ấy hoảng sợ, tôi sẽ vứt cái áo này đi rồi ôm em ấy vào lòng, dỗ cho hết sợ. Cậu thấy thế nào?"

Chỉ thấy Trương Cảnh Quân cười khẩy, không kiêng dè gì liền hỏi một câu: "La Tổng, anh có bao giờ tự hỏi rằng em ấy thật sự yêu anh, hay là...xem anh như công cụ?"

Xung quanh lập tức yên lặng, mọi người đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hiện trường tranh chấp tình yêu giữa hai người trẻ tuổi, mấy cô tiểu thư mới lớn thật sự là hóng hớt đến kích động, suy nghĩ xem La tổng uy nghiêm rốt cuộc sẽ đáp trả công kích như thế nào.

"Trương Tổng, có điều này cậu không biết." La Nhất Châu chầm chậm nở nụ cười. "Tôi bằng lòng trở thành công cụ của em ấy. Chỉ cần em ấy hạnh phúc, thế nào cũng đáng."

Dư Cảnh Thiên vừa lúc định xông vào giải vây liền nghe thấy câu nói này phát ra từ miệng La Nhất Châu. Cậu dừng lại bước chân, ngây ngốc ngắm nhìn vẻ mặt nhu tình của người yêu.

Lòng cậu mềm nhũn, đột nhiên dâng trào một thứ cảm xúc khó nói thành lời. Là cảm động sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net