Chương 17: Xuyên - Kỳ I.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Cảnh Thiên mơ một giấc mơ rất dài, dài đến nỗi chính bản thân cậu cũng tự huyễn hoặc, mình đã xuyên vào chiều không gian khác rồi chăng?

"Bíp bíp bíp..."

"...?" Dư Cảnh Thiên nhìn vật thể nhỏ trước mắt, chỉ là một chiếc hộp hình vuông màu đen, nhưng mà...

Nó bắt đầu mọc tay chân, dù chỉ là tay chân bằng máy nhưng khẳng định là đủ kinh dị rồi. 

Dư Cảnh Thiên hét lên, cả người cậu theo sự hốt hoảng mà ngã xuống nền đất lạnh, hai tay che mắt lại rồi tiếp tục ở trên nền lăn lê chà lết.

"Aaaaa xin cậu đừng kích động a!!! Tôi không phải ma cũng không phải quỷ, tôi chỉ là một cái hệ thống mới tốt nghiệp thôi, không thể tổn hại cậu được!!!" Chiếc hộp nói bằng giọng máy móc nhưng cũng đủ để nhận ra nó có biết bao nhiêu bối rối. Dư Cảnh Thiên nghe xong mấy lời này, trấn tĩnh lại bản thân rồi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào hệ thống.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Cậu quyết định hỏi chiếc hộp trước mặt, nó không hề đáng sợ, ngược lại nhìn quen còn có chút đáng yêu.

"Lúc nãy tôi có nói rồi, tôi chỉ là hệ thống mới tốt nghiệp, làm việc không nên thân lắm nên mới kéo cậu vào cái hố đen này..."

"Hố đen?"

"Phải, đây là điểm xuất phát của mọi chiều không gian." Hệ thống gật gù, bắt đầu luyên thuyên. "Thế giới này có bảy chiều không gian, mỗi cá thể đều tồn tại dưới bảy chiều này, chỉ là thân phận, số phận khác nhau." Trên màn hình của chiếc hộp đen hiện lên một số hình ảnh vô cùng bắt mắt. "Cậu cũng vậy, chiều không gian cậu đang sống là chiều không gian thứ 7, tuốt ở đầu bên kia..."

"Tôi không cần biết, mau đưa tôi trở về đi. Nơi này tối quá, chẳng có thứ gì vui." Dư Cảnh Thiên mặt mũi ỉu xìu, từ nãy đến giờ cậu đã nhéo mặt mình mấy cái, hi vọng đây là giấc mơ có thể thoát ra.

"Lúc tôi bay ngang qua chiều không gian thứ 7, chuẩn bị tiến vào hố đen, không hiểu sao ăn trúng cái gì mà vớt luôn linh hồn của cậu. Thật xin lỗi, chúng ta đang ở hố đen, tôi không có khả năng đi ngược lại trở về chiều không gian của cậu, chỉ có thể đi theo chiều xuôi..."

"Tức là?" Thiếu niên càng nghe càng lộ rõ vẻ sợ hãi, toi rồi, có khi nào không thể trở về hay không? Không chịu a, đời còn dài trai còn nhiều, cớ gì phải đi sớm như vậy...

"Tức là, cậu phải đi cùng tôi sang chiều không gian thứ 1, thứ 2, thứ 3...cho đến khi về đúng chiều không gian thứ 7 mà cậu đang sống."

"Như vậy là vẫn về được phải không?"

"Phải a. Cậu Dư không cần lo lắng, nếu tôi không đưa cậu về được, tôi phải đến trại cải tạo hệ thống đó oa oa~"

Máy móc mà cũng biết làm nũng, bán thảm, bán manh à? Có thể mua một cái hệ thống về nuôi được không?

"Vậy mau đi đi, tôi phải về gấp lắm." Nhớ đến bản thân tối qua ngồi bên vệ đường dựa vai La Nhất Châu mà ngủ quên, Dư Cảnh Thiên liền muốn thức dậy, xem thử tình trạng của mình bây giờ như thế nào? La Nhất Châu đưa mình về nhà mình? Hay đưa mình về nhà anh ấy? Hay là vác mình vào khách sạn?

"Vâng, cậu Dư, cậu mau nhắm chặt mắt lại đi, tránh để bản thân kinh sợ. Tôi mới tốt nghiệp thôi, cách tôi dịch chuyển rất thô bạo a..."

Dư Cảnh Thiên: "..."

UỲNH.

Nó không có nói điêu, đúng là thô bạo thật.

____________________

"La tổng...Ngài có thể thuật lại tình hình cho tôi được không?"

"Tối qua em ấy ngủ quên, tôi đưa em ấy về nhà. Kết quả bây giờ gọi thế nào cũng không dậy." La Nhất Châu cật lực giữ bình tĩnh, vẻ mặt lãnh đạm trực tiếp dọa sợ người đối diện, khiến vị bác sĩ nhiều năm chữa bệnh cho La gia cũng phải đổ một mảng mồ hôi.

"Cậu ấy không có vấn đề gì về sức khỏe, thở rất đều, nhịp tim bình thường, mọi cơ quan đều hoạt động tốt. Thật xin lỗi, tôi cũng không hiểu vì sao cậu ấy lại hôn mê bất tỉnh..." Bác sĩ bất lực trả lời.

"Chúng ta cần tiếp tục theo dõi tình hình. Nếu cậu ấy vẫn không tỉnh, có thể thử qua biện pháp sốc điện..."

"Không được!" Sắc mặt La Nhất Châu càng lúc càng tệ, lông mày hắn nhíu chặt, đáy mắt tối tăm, tựa như lúc nào cũng có thể vỡ ra một tầng lệ. Hắn nắm chặt lấy tay của thiếu niên trên giường, hướng khuôn mặt đẹp như thiên sứ đang an tĩnh nhắm mắt, lòng càng lúc càng quặn lại.

La Nhất Châu lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác sợ hãi, sợ đến đau thấu tâm can.

Bác sĩ biết mình sai ở đâu, tự động khoá miệng lại, không biết nói gì hơn.

___________________

Chiều không gian thứ 1.

"Mọi người liệu có nhìn thấy tôi không?" Dư Cảnh Thiên ngó nghiêng qua lại, cái thế giới này không khác thế giới của mình là bao, có phồn hoa đô thị, có người này người kia, phong cách sống và mức độ phát triển đều tương đồng với thế giới mà cậu sống.

"Không, không thấy. Cậu chỉ là linh hồn thôi, cùng với tôi trong sáu chiều không gian đầu đều tàng hình không ai thấy. Trở về chiều không gian thứ 7 thì cậu mới có thể tiếp tục sống bình thường được."

"Ơ, kia là..."

Cậu nhìn chằm chằm toà nhà cao tầng  trước mặt, trên đỉnh của toà nhà là một chiếc màn hình khổng lồ...Quan trọng là trên chiếc màn hình đó...

Là cậu!!! Chính là cậu!!! Bên cạnh còn có La Nhất Châu!!! Còn có 7 người khác nữa, kia không phải là Tôn Diệc Hàng sao?!

"Hệ thống, hệ thống, như vậy là sao?!"

"Cậu Dư, tôi hoài nghi trong lúc tôi giảng bài cậu có nghe hay không. Chiều không gian nào cũng có một Dư Cảnh Thiên, chỉ là khác thân phận, khác số phận...Ở chiều không gian thứ 1, cậu là một idol, mỗi ngày đều nhảy hát rap, không nhận đại ngôn thì cũng đi quay kĩ nghệ, cực kỳ bận rộn."

"Như thế thì làm sao đi chơi được? Thật bó buộc a."

"Nhưng với Dư Cảnh Thiên ở đây, đó là giấc mơ, là hoài bão, là khao khát của cậu ấy. Mỗi một giây một phút được đứng trên sân khấu, cậu ấy đều cảm thấy thật hạnh phúc."

"Hạnh phúc là tốt rồi." Dư Cảnh Thiên mỉm cười gật gù, cậu hiểu, cảm giác thực hiện được ước mơ là một cảm giác phi thường tốt đẹp. Dù là mơ cái gì đều đáng được trân trọng.

Làm idol cũng rất ngầu mà.

Chỉ là không ngờ, La mặt lạnh thế mà cũng đi làm idol? Còn nữa, hình tượng của anh ấy sao mà không giống trong thế giới của cậu lắm...Trông tươi sáng chưa kìa, cười thật tươi, tươi như hoa, tươi như ánh nắng, nói chung là tươi đến nỗi không hề thực tế, tươi đến khó lòng mà tin được. Thoạt nhìn còn cực kỳ thân thiện, cực kỳ dễ gần nữa. 

"Nhân cách của mỗi người ở mỗi chiều không gian có khác nhau không?" Dư Cảnh Thiên tò mò hỏi.

"Có vài điểm không tương đồng, nhưng chung quy bản chất vẫn được giữ nguyên. Là người tốt thì ở mọi chiều không gian đều là người tốt." Hệ thống chiếu lên màn hình một đống pháo hoa, đấy là cách nó biểu hiện tâm trạng vui vẻ phấn chấn.

Hệ thống nảy ra ý tưởng, bắt đầu chọc ghẹo Dư Cảnh Thiên. "Còn có, La Nhất Châu chỉ cần yêu cậu thì ở mọi chiều không gian đều yêu cậu a~"

Mặt thiếu niên đỏ như gấc. Hệ thống thấy vẻ mặt này của cậu rất thú vị, liền dẫn cậu đi kiểm chứng.

"Aaaa đừng dịch chuyển nữa!!! Không thể dịu dàng một chút sao?!"

Lúc trời đất ngừng quay cuồng, cậu phát hiện bản thân đang ở trường quay của một chương trình tạp kỹ. Hệ thống ngồi chễm chệ trên vai cậu, vì kích thước nhỏ nên nó cũng không nặng lắm, miễn cưỡng để nó ngồi cũng được.

"Dẫn tôi tới đây làm gì?"

"Cậu mau đi tham quan a, chắc chắn sẽ có thứ gì đó đáng xem!!!"

Dư Cảnh Thiên đảo vài vòng, toàn là máy quay, người cũng đông nghịt nữa, thật sự rất ngột ngạt. Mắt ngó thấy một căn phòng, cậu liền không ngần ngại định đẩy cửa xông vào.

"Ấy ấy ấy cậu Dư, cậu có thể xuyên thẳng qua tường!!! Cậu đột nhiên mở cửa như vậy, người khác sẽ nghĩ là có ma, lúc đấy thật sự rất phiền phức."

Dư Cảnh Thiên: "..."

Đúng là có thể xuyên tường thật. Vừa tàng hình vừa có thể xuyên tường, cảm giác như nam phù thủy siêu cấp đẹp trai, siêu cấp tài giỏi, phép thuật đầy người. Dư Cảnh Thiên sảng khoái xuyên qua, còn chưa kịp hất mũi hưởng thụ cảm giác siêu nhiên thì đã bị cảnh tượng trước mắt ép cho câm nín.

"Ưm...Nhất Châu, đừng hôn nữa, bên ngoài có người."

La Nhất Châu tự biết bản thân quá khích, nghe thấy tiếng nỉ non của người yêu liền dừng lại cái hôn rơi trên môi, nét mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

"Em vừa mới đánh son, nhờ công anh mà giờ nó trôi hết trơn rồi." Dư Cảnh Thiên không nói hai lời liền phồng mang trợn má, hung hăng đấm vào vai người trước mặt.

Chỉ thấy La Nhất Châu yêu chiều giúp người yêu son lại môi, không khí tưởng ái muội nhưng lại hòa hợp đến đáng sợ.

Dư-hồn ma lơ lửng: "CÁI ĐỆT!!!"

Ở THẾ GIỚI NÀY TIẾN TRIỂN ĐẾN MỨC ĐÈ NHAU RA HÔN RỒI CƠ À?!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net