Chương 18: Xuyên - kỳ II.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Cảnh Thiên cứ tưởng hôn nhau thôi đã là đỉnh điểm của sự vô lý rồi.

Nào ngờ đâu...

___________________

Chiều không gian thứ 2.

UỲNH UỲNH UỲNH!!!

Dư Cảnh Thiên đầu đau như búa bổ, không nhịn được hét lên: "Hệ thống, sao cậu dịch chuyển càng lúc càng mạnh bạo vậy, lần tới có thể êm ái hơn được không?!"

"Xin lỗi a, khả năng dịch chuyển của tôi không được ổn định, bởi vì..."

"Biết rồi, biết rồi, là mới tốt nghiệp chứ gì." Cậu đem hệ thống nâng niu trong lòng bàn tay, giận thì giận mà thương thì thương, vật nhỏ này thật sự rất đáng yêu.

Có điều khung cảnh trước mắt không đáng yêu chút nào. Đang là ban đêm, rừng cây âm u ẩm ướt, phía trước là đầm lầy, phía sau là một dãy bụi gai, càng nhìn càng có cảm giác xuyên về thời nguyên thủy.

"Hệ thống biết lựa chỗ đáp xuống ghê...Chiều không gian thứ 2 này rốt cuộc là gì vậy?" Dư Cảnh Thiên tò mò hỏi.

"Đại khái giống như xã hội phong kiến, chỉ có điều không khớp với lịch sử phong kiến ở thế giới của cậu đâu. Chúng ta đang ở vùng ranh giới giữa Linh Sơn và Cồn Địa."

Linh Sơn và Cồn Địa là cái quỷ gì?!

Chưa kịp suy nghĩ xong, hệ thống đã rặn động cơ chuẩn bị dịch chuyển vị trí.

"LẦN SAU CÓ THỂ BÁO TRƯỚC ĐỂ TÔI CHUẨN BỊ TINH THẦN ĐƯỢC KHÔNG?!"

"Xin lỗi a, dù gì cũng chỉ là dịch chuyển vị trí, không phải dịch chuyển chiều không gian nên tôi nghĩ không cần thông báo với cậu." Hệ thống nhỏ bé nhanh chóng biện minh, trên màn hình hiện lên đóa hoa héo tàn đại diện cho nỗi buồn mênh mang bát ngát.

Dư Cảnh Thiên: "..."

Trước mặt Dư-hồn ma lơ lửng và hệ thống vừa manh vừa thiếu đòn hiện lên một toà thành nguy nga tráng lệ, kẻ hầu người hạ đông nghịt, thảm đỏ trải dài khắp chốn từ sân đến vườn, từ vườn đến sảnh, từ sảnh vào điện...Không khí vô cùng náo nhiệt, khách khứa nhiều không đếm xuể, cũng may là toà thành này cực kì rộng rãi cực kỳ khổng lồ, nếu không với lượng người này có thể trực tiếp biến cung điện thành bãi tắm mùa hè.

"Có đại lễ gì sao, trang hoàng lộng lẫy như vậy?"

"Phải, là lễ thành hôn." Hệ thống bắt đầu dùng bộ xử lý để tiến hành tra thông tin, sau khi tra xong liền chậm rề rề mà lên tiếng. "Là lễ thành hôn của cậu và La Nhất Châu."

Dư Cảnh Thiên đang hóng hớt gần xa, nghe xong câu này liền ngay lập tức ho sặc ho sụa.

"Cái gì??? Thời này mà cũng có hôn nhân đồng tính à?!"

"Đã nói với cậu rồi mà, chiều không gian thứ 2 này đối với nền phong kiến mà cậu biết không giống nhau đâu."

Lúc hai con ma tàng hình ra sức đôi co với nhau, bên kia người ta đã bắt đầu tiến hành bái tế rồi.

Một cung nữ nhỏ miệng thì thầm: "Hoàng hậu mới có 16 tuổi, liệu có thể phục vụ được bệ hạ không a?"

"..."

Dư Cảnh Thiên sắc mặt xanh trắng, không biết nên tức giận hay là xấu hổ.

"16 TUỔI ĐÃ KẾT HÔN RỒI?! CHIỀU KHÔNG GIAN QUÁI QUỶ GÌ VẬY!!!"

"Cậu Dư, cậu mau bình tĩnh lại đi. Bệ hạ vội vàng thành thân như vậy là vì sợ tiểu kiều thê chạy mất đó~"

Hệ thống ngay lập tức bật mode luyên thuyên, khảng khái dùng chất giọng máy móc của mình bắt đầu kể chuyện.

"Linh Sơn và Cồn Địa vốn đối với nhau chính là địch quốc, từ bao đời nay liên tục đem quân sang đánh nhau đã thành lệ. Đến đời của Thái tử La Nhất Châu, vì si mê Nhị hoàng tử của Đại Côn mà càng ra sức đánh chiếm, kết quả Đại Côn suy yếu, bị Linh Sơn hoàn toàn xâm lược. Nhị hoàng tử Dư Cảnh Thiên sau đó bị ép gả cho La Nhất Châu, La Nhất Châu vì muốn đảm bảo danh phận tuyệt đối cho Nhị hoàng tử nên đã xin vua cha cho được kế vị sớm...Tuần trước hắn vừa lên ngôi, tuần này đã rục rịch chuẩn bị lễ cưới rồi, không phải vì sợ tiểu kiều thê chạy mất thì là gì a?~"

Dư Cảnh Thiên: "Nếu yêu sẽ không làm như vậy, không phải chỉ là cầu thân thôi sao, cần gì phải xâm lược một đất nước chỉ để truy thê chứ?"

"Nếu là cậu, Thái tử địch quốc tự nhiên đem sính lễ đến hỏi cưới cậu, cậu sẽ đồng ý à?"

"..." Tất nhiên là không.

Như này cũng quá máu chó rồi.

Hệ thống nhìn sắc mặt xanh đỏ vàng tím của Dư Cảnh Thiên, không hiểu sao lại sinh ra hứng thủ giở giọng trêu chọc: "Đi xem bọn họ động phòng không?"

"Động phòng cái rắm."

Có chết cũng không muốn xem mấy người làm gì trong phòng tân hôn. Dù gì Dư Cảnh Thiên trong đó cũng không phải là tôi, tôi không quan tâm. Phải rồi, tôi đang ở đây làm một nam phù thủy siêu cấp đẹp trai cơ mà.

Dư-hồn ma lơ lửng ngoài mặt là như vậy nhưng thực chất lại không phải. Ai nói cậu không quan tâm, cậu quan tâm chết đi được ấy chứ, kết quả là...

Tối đó đôi phu thê mới cưới không tài nào động phòng được, vừa định làm gì thì y như rằng lại xảy ra chuyện: khi thì bình hoa ở trên bàn tự nhiên rớt xuống, khi thì tách trà vốn đang yên vị trên khay bỗng vỡ loảng xoảng trên mặt đất, tiếng cửa cứ vài ba vài giây lại kêu lên kẽo cà kẽo kẹt...

Nhị hoàng tử nắm bắt thời cơ giả vờ ngất xỉu. La đế thì...cứ thế thức trắng đêm.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net