Chương 19: Xuyên - kỳ III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng cùng nhau thành thân đã là tệ hại lắm rồi, không ngờ điều chờ đợi Dư Cảnh Thiên ở phía trước so với cảnh tượng này còn đáng giận hơn.

_____________________

Chiều không gian thứ 3.

"Phốc!!!"

"Ui, hệ thống, cậu đã trưởng thành rồi! Dịch chuyển lần này vô cùng êm ái, tặng cậu một like." Thiếu niên ra sức nịnh nọt khối vuông màu đen trên tay, đôi mắt biết cười cong cong thành hình lưỡi liềm.

Hệ thống khoái chí, trên màn hình hiện ra ông mặt trời chói lóa.

"Bối cảnh của chiều không gian thứ 3 là gì vậy?"

Trên màn hình của hệ thống hiện lên một tinh thể vô cùng đẹp mắt, vừa khoáng đạt lại vừa tinh tế, khẳng định là một tinh cầu đáng sống.

"Đây là Tinh Không - bối cảnh của chiều không gian thứ 3. Thật ra đây là chiều không gian mà hệ thống chúng tôi không muốn can dự nhất, nó thực sự rất khó hiểu, vượt xa tính toán của các hệ thống trong hội đồng. Huống hồ tôi chỉ là một hệ thống mới tốt nghiệp..."

"Vì sao lại khó hiểu như vậy? Yên tâm, tôi rất thông minh, tôi giúp cậu." Dư thiếu búng tay, bày ra vẻ mặt gánh team ta đây cân tất.

"Máy móc ở đây vô cùng tiên tiến, con người có thể điều khiến được đại não, trí tuệ nhân tạo có thể sống và cư xử như một con người thực thụ. Khắp Tinh Không toàn máy là máy, cậu Dư à, tôi không nghĩ trí thông minh của cậu đủ để giúp tôi đâu." Trên màn hình hệ thống bắt đầu hiện ra một sơ đồ với vô số kí tự ngoằn nghèo khó hiểu, ung dung nói. "Nếu cậu có thể giải thích ý nghĩa của sơ đồ này, tôi chắc chắn sẽ thừa nhận cậu thông minh."

Dư-ngu ngốc-Cảnh Thiên: "..."

Thôi bỏ đi.

"Vậy...tôi ở đây thân phận thế nào?"

"Tôi nói xong cậu không được tá hoả nhé, điều chỉnh cảm xúc của cậu khó muốn chết."

"Mau nói đi, ậm ờ cái gì?" Dư Cảnh Thiên hầu kết lăn xuống, nhìn chằm chằm hệ thống vốn đang cực kỳ bối rối.

"Tinh Không có mười Tinh Đoàn phân bố đồng đều trên toàn bộ bề mặt hành tinh, nhiệm vụ của họ là nghiên cứu não bộ. Dư Cảnh Thiên hiện đang bị nhốt dưới tầng hầm của Tinh Đoàn 1."

"CÁI-"

"Cậu Dư bình tĩnh nghe tôi nói tiếp a~" Hệ thống căng thẳng muốn đổ mồ hôi hột, tiếc là cả người nó không có nước, làm sao mà đổ mồ hôi được.

"Bởi vì sóng não của Dư Cảnh Thiên rất cao, đối với việc nghiên cứu rất có ích nên họ đã không ngần ngại đưa ra đề nghị làm thí nghiệm với não của cậu ấy. Cậu ấy kiên quyết từ chối, thế là bị cưỡng ép nhốt xuống tầng hầm."

"Một hành tinh đẹp như thế này mà lại không có pháp luật à? Cư nhiên vô pháp vô thiên bắt người như vậy!!!" Thiếu niên đỏ mặt tía tai, hai chân dậm liên tục xuống mặt đất.

"Tất nhiên là phải có pháp luật, nếu không sao có thể duy trì được nền văn minh? Thật xui cho cậu ấy, Tinh Đoàn là tổ chức lấy danh nghĩa của chính phủ, một tay che trời, phạm pháp cũng không ai dám tố cáo. Không sao, họ cũng không có giết Dư Cảnh Thiên đâu, cậu ấy là một học giả có tiếng tăm a~"

"Mau đưa tôi xuống tầng hầm đấy đi, ít nhất cũng phải để tôi xác nhận bản thân có an toàn hay không chứ." Dư-hồn ma tỏ vẻ ỉu xìu, ngón tay bắt đầu chọt chọt vào bản mặt bằng kim loại vừa lạnh vừa cứng của hệ thống.

___________________

Bệnh viện.

La Nhất Châu không thể cứ thế giấu đi tình hình của tiểu tiên tử, quyết định liên hệ cha mẹ cậu. Ngay sau đó, Dư Cảnh Thiên được chuyển đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.

Dù là bệnh viện lớn nhất thành phố cũng không tài nào chẩn đoán được tình trạng của Dư Cảnh Thiên, rõ ràng thân thể rất khoẻ mạnh, tả thô một chút chính là "khoẻ như trâu", cớ gì lại không thể tỉnh lại?

Đáng giận hơn, thiếu niên này lại là người có gia thế hiển hách. Bác sĩ sau khi biết cậu là con trai của chủ tịch tập đoàn Dư thị thì liền đứng ngồi không yên, làm sao đây, nếu không chữa được thì bệnh viện có bị làm khó không?

Ông chưa kịp hết sốc vì sự xuất hiện của Dư tổng thì lại thêm một La tổng trẻ tuổi bước vào, sắc mặt lạnh đến thấu xương.

Bác sĩ bệnh viện: "..."

Tôi đã làm gì sai? Tôi không ăn hối lộ, không cắt cổ bệnh nhân, khám chữa bệnh cũng rất có chi là có tâm mà?

Một ngày có 24 giờ thì La Nhất Châu túc trực trong bệnh viện hết 24 giờ.

Đường Cửu Châu tự nhiên có thêm một đống công việc, trong thâm tâm liên tục trách móc: Đồ vô trách nhiệm, vì sắc mà bỏ cơ đồ.

"Thiên Thiên, em là đang trốn anh sao?" La Nhất Châu đem khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên thu vào tầm mắt, ngón tay không tự chủ ở trên mặt cậu không ngừng vuốt ve.

"Định khi nào tỉnh lại? Không muốn cùng anh đi ăn sao?" Ánh mắt của La Nhất Châu nhu hòa như nước, lấp đầy bóng dáng của thiếu niên. "Gần đây mới tìm ra một chỗ ăn vặt rất ngon, anh biết em không thích mấy món quá xa hoa, cố tình tìm giúp em mấy hàng ăn dân dã."

"Quan hệ của chúng ta đang tiến triển rất tốt, em không thể cứ tiếp tục ngủ như vậy được." Bàn tay tinh tế của La Nhất Châu với lấy cuốn sách trên bàn, tựa sách "Sói và cừu yêu nhau sẽ có cảm giác gì?" in nổi trên bìa đỏ thoạt nhìn vô cùng bắt mắt. "Ngoan, anh đọc cho em nghe."

Cứ như vậy, mỗi ngày La Nhất Châu đều cầm đến một quyển sách khác nhau, chuyên tâm ngồi bên cạnh giường bệnh mà đọc.

Y tá trưởng cho hay: "Thế này cũng quá si tình rồi."

Một y tá khác hăng hái xen vào: "Thiếu niên kia thật sự rất đẹp, có thể không si tình được sao?"

"Cô quả thật rất phàm tục. Người ngồi bên trong là La tổng, anh ta muốn tìm người đẹp dễ như trở bàn tay, không cần phải cố chấp với một người không rõ khi nào tỉnh. Đây khẳng định là tình yêu thuần chất, không liên quan đến nhan sắc a~" Y tá trưởng hai mắt sáng như sao, thì thầm trả lời.

____________________

Hệ thống toại nguyện Dư-hồn ma đưa cậu xuống tầng hầm. Căn phòng mà Dư Cảnh Thiên bị nhốt không giống với tưởng tượng của cậu: cứ tưởng là lao tù song sắt, dây xích triền miên, nào ngờ...

Dư-hồn ma lẳng lặng nhìn căn phòng xa hoa gấp mấy lần khách sạn 5 sao, rồi lại nhìn Dư Cảnh Thiên của chiều không gian thứ 3 đang nằm phè phỡn trên chiếc sofa mềm mại, miệng nhét đầy đồ ăn vặt.

Sung sướng quá nhỉ? Có vẻ cậu lo lắng hơi nhiều rồi?

Cửa bật ra, Dư Cảnh Thiên từ sofa giật mình ngồi dậy, phát hiện một thân ảnh cao lớn lúc bấy giờ đang hiên ngang bước vào phòng.

"Dư tiên sinh, tôi là bộ đội đặc chủng, đến đây để canh giữ cậu. Mong cậu vui lòng hợp tác."

"..." Tôi có thể chạy đi đâu được sao? Camera được lắp khắp ngõ ngách của tầng hầm, bên ngoài là màng laze ẩn có chứa thuốc gây mê, còn có chiếc máy phát biến được lắp ngay ngoài cửa.

Sắc mặt của Dư-hồn ma lúc này khẳng định còn đặc sắc hơn nhiều. Họ La ở chiều không gian thứ 3 thế mà lại là bộ đội đặc chủng!!! Hảo soái a~ Toàn thân quân trang khí chất ngút trời, lấy về làm chồng chỉ có lời chứ không lỗ.

Đừng hiểu lầm, đó là cậu đang khen ngợi La Nhất Châu ở thế giới này, nghiêm túc đứng đắn đáng tin cậy, không phải cái kiểu hổ đói vồ vập đòi ăn như La tổng mà cậu biết.

Dư Cảnh Thiên quyết định không thèm quan tâm vị bộ đội mới bước vào, cái gì mà canh giữ chứ, thật ngông cuồng. Cậu không kiêng dè gì tiếp tục nằm xuống, miệng nhồm nhoàm nhâm nhi gói khoai tây xé dở.

Dư-hồn ma nhìn tướng nằm quen thuộc trên sofa, liền cảm thấy Từ Tân Trì trước kia không hề nói dối, tướng nằm của cậu thật sự rất xấu...

Nào có ngờ vào mắt La bộ đội thì lại biến thành sức quyến rũ khó lòng cưỡng lại được.

"Hệ thống, ở thế giới này tôi và La Nhất Châu vẫn yêu nhau sao?"

"Đúng a~ Sau này khi La Nhất Châu thăng chức Đại tá, hai người chính thức hẹn hò, còn nhận nuôi hai đứa con kháu khỉnh một người một AI..."

Hệ thống còn muốn nói tiếp liền bị Dư -hồn ma nhanh chóng chặn họng.

"Thôi đủ rồi." Nghĩ nghĩ, cậu liền quyết định lái sang vấn đề khác. "Trong lúc chúng ta du hành, thời gian ở thế giới của tôi sẽ ngưng đọng lại đúng không?"

"Làm gì có. Dòng chảy thời gian vẫn phải tiếp tục chứ?"

"GÌ CƠ?!!!"

"Tức là bây giờ ở thế giới của cậu, cậu vẫn đang hôn mê bất tỉnh."

"Không du hành gì xấc, trực tiếp chuyển đến chiều không gian tiếp theo đi!!!"

"Tôi chưa nói cho cậu nghe sao? Cậu Dư, chúng ta phải ở lại mỗi chiều không gian tối thiểu một ngày trước khi chuyển sang chiều không gian khác. Nói cách khác, thân thể của cậu sẽ phải hôn mê gần bảy ngày. Đã qua 3 ngày rồi a~"

Thiếu niên ngồi bệt xuống đất, ôm lấy hai chân, làm ra vẻ cực kì đáng thương.

"Cha mẹ ắt hẳn rất lo lắng cho tôi...Từ Tân Trì không có người đi ăn sáng cùng nhất định sẽ nhịn bữa sáng...Còn có La Nhất Châu, ai biết anh ấy sẽ nổi cơn gì?"

Hệ thống cật lực an ủi thiếu niên, nó biết tất cả là lỗi của nó, không tránh được tự dằn vặt bản thân. Trông chỉ là một cái máy thôi nhưng hệ thống đích thực rất có tình người.

Đi tác nghiệp thôi mà gây ra bao nhiêu tai vạ sóng gió, làm liên lụy người tốt rồi...













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net