Chương 20: Xuyên cái gì nữa? Mệt chết tôi rồi!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Cảnh Thiên phải trải qua khoảng thời gian dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, cậu không hiểu vì sao mấy chiều không gian như thế này có thể thật sự vận hành...

Ví như ở chiều không gian thứ 4: thế giới ABO, Dư Cảnh Thiên đích thực không có ý kiến gì về hệ thống giới tính kì lạ này, chỉ là cậu không thể chấp nhận nổi bản thân không phải là Alpha mà là Omega hàng thật giá thật. Càng cay nghiệt hơn, cậu phải chứng kiến chính mình bị La Nhất Châu đánh dấu, chỉ là cắn lên gáy thôi cũng đủ khiến cho người khác mặt đỏ tim đập.

Đã thế thì thôi đi, còn có những cảnh tượng hết sức ngược tâm.

Chiều không gian thứ 5, La Nhất Châu vì bảo vệ Dư Cảnh Thiên mà bị đâm một dao ngay ngực trái, chỉ cần lệch một chút là có thể xuyên tim. Cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không Dư-hồn ma dù không có nước mắt cũng sẽ ráng nặn cho đủ. Vì không an tâm, thiếu niên quyết định nán lại chiều không gian thứ 5 thêm hai ngày nữa, kết quả khoảng thời gian hôn mê của Dư Cảnh Thiên lẽ ra chỉ có 7 ngày cư nhiên bị kéo dài thành 9 ngày.

XUYÊN CÁI GÌ NỮA? MỆT CHẾT TÔI RỒI!!!

Chiều không gian thứ 6 ngoài dự đoán lại vô cùng bình yên, Dư Cảnh Thiên và La Nhất Châu không có thân phận gì đặc biệt, chỉ là học chung một trường, nảy sinh tình cảm, lên đại học cùng thuê phòng trọ, hai tiếng anh em đơn giản nhưng thâm tâm sớm đã coi người kia như mạng sống.

Dư-hồn ma ngồi lẳng lặng ngoài bờ biển, hồn nhiên để từng đợt sóng trắng xoá bao trùm thị giác, sắc hồng của hoàng hôn chiếu lên mặt biển trong xanh dung hòa thành một gam màu tinh tế, khiến cho tâm hồn thiếu niên khẽ rung động.

"Còn 4 tiếng nữa là có thể về đúng không?"

"Phải. Phiền cậu Dư kiên nhẫn một chút."

"Tôi sẽ không thể gặp lại cậu nữa." Dư Cảnh Thiên mỉm cười tiếc nuối.

"Cậu không cần phải buồn a, dù cậu không nhìn thấy tôi nhưng tôi luôn nhìn thấy cậu. Tôi sẽ dõi bước theo cậu ở từng chiều không gian, đảm bảo cho cậu cuộc sống hạnh phúc~"

"Thật vậy sao?"

"Máy móc không biết nói dối-"

Dư Cảnh Thiên lập tức cắt ngang: "Đối với tôi, cậu không phải là máy móc. Hệ thống, tôi cảm thấy mình mang ơn cậu rất nhiều."

Nó mang lại cho cậu nhiều rắc rối như vậy, hại cậu hôn mê bất tỉnh trong chính chiều không gian của mình, vì sao cậu phải cảm ơn nó? Hệ thống ngậm chặt âm thanh, muốn nói rồi lại thôi.

Dư Cảnh Thiên cảm ơn hệ thống là có lý do của riêng mình. Thiếu niên trân trọng những trải nghiệm trong 9 ngày qua, giả sử chỉ là giấc mơ dài không có thật, cậu cũng cảm thấy thật sự rất mãn nguyện. Dù đúng là có những phút giây cậu muốn đâm đầu vào tường, chôn mình vào lòng đất...

La Nhất Châu chiếm sóng cũng thật nhiều a. Chỉ trong vòng 9 ngày, Dư Cảnh Thiên từ xem anh là đồ chắn nạn trở thành phi thường có hảo cảm với anh, trong lòng còn cảm thấy...có chút thích thích.

La Nhất Châu dù ở thế giới nào cũng một mực yêu thương cậu, yêu đến nỗi chính bản thân Dư Cảnh Thiên cũng cảm thấy không chân thật. Ở 6 chiều không gian kia, dù là hai người đều yêu đương với nhau, song cậu luôn cảm thấy La Nhất Châu yêu cậu nhiều hơn cậu yêu anh ấy - trong một mối quan hệ, như thế này là không công bằng.

Đợi cậu tỉnh dậy, việc đầu tiên cậu phải làm là bám chặt lấy La Nhất Châu. Nhất định phải dính-lấy-không-buông, hảo hảo đền đáp tình cảm của anh ấy.

Đợi 4 tiếng sau, quá trình xuyên tới xuyên lui cực kì mỏi mệt cuối cùng cũng đi vào hồi kết rồi.

___________________

Thiếu niên chậm rãi mở mắt, hàng lông mi dày chớp chớp giữa hư không. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là phòng bệnh đơn sắc, không một bóng người, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Phải, Dư Cảnh Thiên thức dậy lúc nửa đêm. Sau giấc ngủ dài, cậu cảm thấy phi thường tỉnh táo, tay chân đầu óc đều linh hoạt hơn bình thường. Cậu quan sát chiếc chuông đặt cạnh bàn, do dự có nên bấm hay không. Đồng hồ điểm 0 giờ 9 phút, vạn vật đều chìm vào tĩnh lặng, cậu không muốn phá vỡ không gian yên ả này. Nhưng vấn đề là, Dư Cảnh Thiên không thể cứ thế nằm xuống ngủ tiếp - cậu đã ngủ quá nhiều rồi.

Dư Cảnh Thiên quyết định dùng khoản thời gian này để suy ngẫm về cuộc đời. Trước tiên phải xác nhận lại có đúng là mình đã hôn mê 9 ngày hay không. Cậu lật chăn, đặt đôi chân thon dài xuống mặt nền lạnh buốt, lê bước đi đến chiếc đồng hồ điện tử treo trong phòng bệnh.

Nhìn kỹ rồi, cậu thật sự đã hôn mê 9 ngày. Câu chuyện viễn vông về 7 chiều không gian có thể chính là thật. Nói vậy...

La Nhất Châu.

Trước tiên phải tìm anh ấy.

Không được, như vậy khác gì làm phiền giờ nghỉ ngơi của người ta.

Dư Cảnh Thiên an tĩnh trở lại giường, muốn tìm đề tài suy nghĩ nhằm giết thời gian song lại chỉ có thể nghĩ về La Nhất Châu. Thiếu niên nhận thấy bản thân mình đích thực rất lạ, cậu đúng là muốn đền đáp tình cảm của La Nhất Châu, nhưng ngàn vạn lần không muốn lệ thuộc vào anh.

Nghĩ nghĩ một hồi, thiếu niên quyết định rời giường lần hai. Cậu rón rén mở cửa phòng bệnh, đi được vài bước đã gặp ngay y tá trực đêm.

Chị y tá nhìn cậu, cậu nhìn chị y tá, bốn mắt nhìn nhau, chị y tá bỗng trầm trồ một tiếng rõ to, mặt vui như trúng số, liền luống cuống tay chân đẩy cậu về phòng bệnh.

"Cậu ngồi yên ở đây, tôi sẽ gọi bác sĩ đến. À không không không, gọi thêm La tổng nữa a~"

Chỉ thấy thiếu niên duy trì nét mặt an tĩnh của mình, nhả ra một câu:

"Gọi La tổng làm gì?"

Chị y tá: "..."

Nhìn thái độ của thiếu niên trước mắt, chị y tá lại một phen bổ não.

La tổng thế mà lại yêu đơn phương sao oa oa oa~

Dư Cảnh Thiên: ?

Thực ra cậu chỉ nghĩ đơn giản là tối thế này rồi, ai cũng ngủ hết trơn, tự nhiên gọi La Nhất Châu tới làm gì?

Chị y tá ngay sau đó liền rời khỏi phòng. Chưa đầy 5 phút sau, bác sĩ đã vội vàng bước vào.

"Cậu có ổn không? Đầu có đau không, hoạt động có chỗ nào khó khăn không? Trong người có cảm thấy gì lạ không?"

"Bác sĩ à, bác không cần khẩn trương như vậy. Cháu vẫn ổn mà, cả người đều khoẻ như trâu vậy đó." Thiếu niên mỉm cười thật tươi, nhẹ nhàng trấn an vị bác sĩ đang gấp đến nỗi đổ hết cả mồ hôi.

Nhìn cậu nhóc đáng yêu trước mắt rồi lại nhớ đến sắc mặt hình sự của Dư tổng và La tổng, bác sĩ thật tình không hiểu nỗi tại sao những kiểu người khác nhau lại có liên quan mật thiết đến nhau như vậy. Thiếu niên dương quang này thật sự không đáng sợ như người thân của mình a...

Dư Cảnh Thiên được đưa đi làm kiểm tra sức khoẻ, tuy thấy sắc mặt cậu hồng nhuận khoẻ mạnh nhưng bác sĩ vẫn muốn chắc chắn tình trạng cơ thể của cậu. Sau khi kiểm tra xong xuôi, biết cơ thể mình không có gì đáng lo ngại, Dư Cảnh Thiên liền vui vẻ theo y tá trở về phòng.

Kết quả mới đi được nửa đường, trước mắt lại xông đến một người đàn ông đem cả người cậu ôm chặt vào lòng.

Dư Cảnh Thiên hơi điếng người, song sau khi biết ai đang ôm mình, toàn thân cậu liền thả lỏng. Mùi cơ thể của anh rất dễ chịu, cái ôm còn rất ấm, như thể đang vuốt ve tâm hồn non trẻ của thiếu niên.

"La Nhất Châu, em muốn xuất viện." Đây là mong muốn đầu tiên của cậu, Dư Cảnh Thiên vốn không thích bệnh viện, một chút cũng không.

"Được."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net