Chương 22: Gì? Ai biết gì đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý do duy nhất khiến La Nhất Châu ẩn nhẫn gắng gượng quyết nhịn chứ không động vào người yêu là vì hắn có lòng tin vào sự ngây thơ trong sáng của tiểu tiên tử: Thiên Thiên vẫn còn nhỏ, hẳn là không biết gì hết, không nên dọa sợ em ấy.

Lòng tin này liệu có đúng chút nào không?

Câu trả lời là không.

Dư Cảnh Thiên nhìn về phía phòng tắm, cười hề hề.

Nếu La Nhất Châu thật sự "mạnh", phỏng chừng sẽ ở trong đó ít nhất 30 phút nữa. Đúng vậy, cậu cố tình đấy, làm gì được nhau?

Dư-lươn lẹo khoác áo lên người, rón rén mang tấm lưng còn ướt thuốc chui tọt ra khỏi phòng. Cậu men theo hành lang tham quan căn biệt thự rộng lớn, mấy căn biệt thự thế này cậu không phải là chưa từng thấy, chỉ là ở đây không khí hơi lạnh lẽo, không ấm cúng như biệt thự nhà cậu. Dư Cảnh Thiên khịt khịt mũi, mùi hoa oải hương bao trùm không gian xung quanh, dịu dàng dễ chịu như mùi hương trên người La Nhất Châu.

Biệt thự có rất nhiều phòng, tất cả đều được khóa lại cẩn thận, khiến cho Dư Cảnh Thiên không khỏi cảm thấy cực kì buồn chán. Như có trực giác nào đó thôi thúc, thiếu niên dừng lại trước căn phòng có cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh tế, vươn tay thử đẩy cửa ra. Thật bất ngờ, cửa không khóa.

Đây là...?

Dư Cảnh Thiên bước vào bên trong, dùng đôi mắt nhiễm xanh quan sát bố cục căn phòng. Thật sự trông rất giống thư viện a, kệ sách giăng bốn bên, ở giữa là một chiếc bàn gỗ cũ kĩ. Là gỗ Lignum Vitae, giá thị trường vô cùng mắc mỏ, không phải ai cũng mua được. Cách bài trí mang hơi hướng cổ điển, đến cả một vật hiện đại cũng không có.

Dư Cảnh Thiên lướt qua mấy cái kệ sách, toàn bộ đều là sách cổ, có mấy quyển còn đọc không ra ngôn ngữ, cũng có mấy quyển tiêu đề cực kỳ lạ lùng, như quyển này chẳng hạn...

"Sói và cừu yêu nhau sẽ có cảm giác gì?"

Thiếu niên tuy khá tò mò về tiêu đề này nhưng bản tính "nhắc đến sách là lười chảy thây" từ nhỏ không cho phép cậu đọc. Kết quả là đến một trang cậu cũng chẳng thèm mở ra, trực tiếp lướt qua.

Dư Cảnh Thiên nán lại ở đây rất lâu, cậu cảm thấy hứng thú với mấy họa tiết trên kệ sách, trình độ điêu khắc quả thật vô cùng tỉ mỉ, tuy cũ kĩ đóng bụi nhưng vẫn tạo cho người khác cảm giác tinh tế thu hút. Vốn dĩ chỉ định ngắm nghía một chút, không ngờ...

Ở góc khuất nào đó của kệ sách loé lên ánh sáng kim loại, ánh sáng này trong căn phòng bố trí toàn gỗ là gỗ đương nhiên trở nên cực kì chói mắt. Dư Cảnh Thiên phát hiện ra một khối vuông màu đen, đợi cậu với tay ra muốn chạm vào nó, toàn thân liền bị một lực kéo lại.

"Dư Cảnh Thiên."

"Anh nhớ em. Nhớ em chết đi được."

Khùng hả cha nội, mới đây thôi mà đã đòi nhớ nhung người ta rồi?

Dư Cảnh Thiên toan muốn đẩy anh ra, cậu vẫn còn ham vui chán, chơi chưa đã, ôm ấp cái gì? Tiếc là có muốn đẩy mấy cũng không được, vòng tay La Nhất Châu càng siết càng chặt, cả người vừa tắm xong vẫn còn vươn hơi nước, vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng. Dư Cảnh Thiên ngây thơ vô số tội lúc này mới nhận ra tình cảnh trớ trêu có một không hai: Anh ấy không có mặc áo, chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm.

"AAAAAAAAAA!!! Anh mặc áo vào đi, MAU, mặc áo vào!!!!!!"

Dư Cảnh Thiên là người lớn, cậu nhìn người ta trần trụi đích thực không ngại, thậm chí đối với cơ bắp còn cảm thấy hứng thú. Nhưng cậu đang đóng vai cậu trai trong sáng không vướng bụi trần a, nếu bây giờ phản ứng quá bình thường, La Nhất Châu sẽ có lý do để tiến xa hơn với cậu.

Hỏi Dư Cảnh Thiên có muốn nhìn không? Có.

Hỏi Dư Cảnh Thiên có nhìn không? Không.

Muốn nhìn mấy cũng phải giả vờ không muốn, Dư Cảnh Thiên bận che mắt rồi, lại còn diễn tuồng hối thúc người yêu mặc áo. Tay che mắt là thế nhưng vẫn cố tình tạo ra kẻ hở, đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên âm thầm lia qua cơ bụng vẫn còn ẩm nước, trong lòng tấm tắc khen: Người yêu của bản thiếu gia thật sự rất ngon.

Thế nhưng bản thiếu gia vẫn luôn quan niệm: Cái gì đẹp thì nên để đấy mà nhìn, chạm vào liền hết đẹp a.

Dư Cảnh Thiên vịn vào những lý do nhảm nhí mà chuyên tâm diễn vở kịch ngây thơ trong sáng. Nếu bạn đang tự hỏi yêu đương với tiểu quỷ rốt cuộc là cảm giác gì, cứ đặt mình vào vị trí cực kì thảm của La Nhất Châu thì hiểu.

___________________

Một tháng sau.

Dư Cảnh Thiên sống trong căn biệt thự kia đã được một tháng, từ sáng đến tối hết ăn rồi lại ngủ, hết ngủ lại cày Ultraman, cày xong lại lăn ra ngủ, hệt như một con heo. Nếu hỏi vì sao thiếu niên tính tình cầu tiến ham học hỏi lại trở nên phi thường lười biếng thì lý do hết sức đơn giản: Cậu ta cố tình.

Dư Cảnh Thiên ban đầu nghĩ không muốn bị bao nuôi, nhưng dần dà cậu cảm thấy chấp niệm của người yêu đối với mình quá lớn, từng bước chân của cậu đều bị anh quản chặt, mà chính bản thân cậu cũng dễ dàng bị anh thuần phục, nói gì nghe nấy. Cậu đưa ra kết luận: Đã không chống cự được thì cứ "nghỉ hưu" mấy tháng đi, ăn ngủ thôi cũng không tệ lắm.

Trì Nhưng Không Độn: Cậu thật sự đóng ổ ở nhà anh ta đấy hả? Còn căn nhà ở vùng ngoại ô của cậu thì sao?

Dư Sỉ Lẻ Nồi: Cứ để đấy, không đóng bụi đâu mà lo. Tớ định nghỉ ngơi mấy tháng, sẵn tiện quan sát thử liệu bản thân có biến thành bình hoa di động không, hehe.

Trì Nhưng Không Độn: Thôi đi ông tướng, cậu dù có yêu đương cũng không nên định cư ở nhà người ta. Cũng có phải là vợ chồng kết hôn đâu chứ...

Dư Sỉ Lẻ Nồi: Nè nè Tiểu Trì, ai nói với cậu là bọn tớ sẽ không kết hôn? Cả bảy chiều không gian tớ và anh ấy đều kết hôn a~

Trì Nhưng Không Độn: Cậu đang nói cái rắm gì vậy? Yêu đương vào nên hóa rồ à?

Dư Sỉ Lẻ Nồi: Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh ấy không muốn tớ về nhà, không lẽ tớ nên trốn đi sao?

Trì Nhưng Không Độn: Nghe như giam giữ bất hợp pháp, cậu mau báo cảnh sát đi. À, 17 đi công tác về rồi, cậu ta nước mắt nước mũi hỏi tôi Tiểu Thiên đâu rồi, đến nhà tìm không thấy...

Dư Sỉ Lẻ Nồi:...

Xem ra thật sự nên đi ra ngoài một chuyến rồi.

Trì Nhưng Không Độn: [Link]

Dư Sỉ Lẻ Nồi: Link gì vậy? Trông mờ ám thế?

Trì Nhưng Không Độn: 17 sau khi hay tin cậu có người yêu thì gửi qua đấy, tớ cũng thấy mờ ám nên không muốn xem, cậu xem được thì xem đi.

Dư thiếu thấy dù gì trong phòng cũng chỉ có một mình cậu, dù là link máu me giết chóc hay hình ảnh cấm trẻ con chắc cũng không sao đâu ha? Nghĩ nghĩ, cậu ấn vào link, vô tư nhìn chòng chọc trình duyệt đang điều hướng.

Biết ngay mà, 17 nó vốn đâu có đứng đắn gì. Nó gửi link gay porn thật nè.

Đã bảo Dư Cảnh Thiên bây giờ là người lớn rồi, cậu ta không có ngại ngùng gì xấc. Lỡ ấn vào link rồi thì làm sao? Xem cho hết chứ sao.

Dư Cảnh Thiên nằm ấp sấp trên giường, vừa xem vừa bóc bỏng ngô cho vào miệng, chẳng có phản ứng gì đặc biệt, ngây ngây ngô ngô như thể xem phim hoạt hình. 17 tìm ở đâu cái link này a, anh top cơ bắp thật rắn chắc, cái chỗ kia cũng thật lớn...

Xin phép trao tặng cho Dư thiếu danh hiệu thanh niên cứng: Xem văn hóa phẩm đồi trụy nhưng mặt mũi vẫn tỉnh như ruồi. Đợi đoạn phim đến hồi kết thì hộp bỏng ngô cũng hết sạch, Dư Cảnh Thiên ngồi dậy định lấy thêm, kết quả phát hiện có người đang ngồi cạnh giường nở nụ cười thâm thúy với cậu.

Nội tâm Dư Cảnh Thiên kịch liệt gào thét.

Gì? Ai biết gì đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net