Chương 23: Cuồng nhiệt (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: 18+, nếu không muốn tưởng tượng ra cảnh chăn gối của idol thì tôi khuyên nàng chương này chỉ đọc một nửa. Viết H không tránh khỏi OOC, đọc xong ám ảnh tâm lý Au không chịu trách nhiệm.

Au viết H còn non, đọc xong thấy tốn thời gian Au cũng không chịu trách nhiệm.

Chúc các chị em readers một đời trong sáng.

•••••••••••••••••••

Dư Cảnh Thiên cười.

Nụ cười gượng gạo nhất cuộc đời cậu.

Thiếu niên giữ chặt điện thoại giấu ra sau lưng, ngón tay nhanh nhẹn đè nút tắt nguồn. Mắt thấy La Nhất Châu vẫn nhu hòa nhìn cậu không có động tĩnh gì, Dư Cảnh Thiên liền nghĩ đời này mình xong rồi.

Cuối cùng Dư Cảnh Thiên phá lên cười, trong đầu âm thầm đếm 1, 2, 3 rồi nhanh như chớp bay ra khỏi phòng. Cậu chạy hết mấy vòng cầu thang, cuối cùng thành công phóng ra khỏi căn biệt thự.

"Tiểu Trì, cấp cứu!!! Tớ gửi định vị cho cậu rồi đấy!"

"Cái gì, người ta đang ngủ mà..."

"Mau tới đây cứu tớ, không thì đời này cậu sẽ không gặp được thằng bạn đẹp trai lai láng này nữa đâu!!!"

Dư Cảnh Thiên trốn trong bụi cây gần biệt thự, bây giờ có chạy cũng bằng thừa. Có điều cậu cảm thấy bản thân hơi ấu trĩ, dù cậu không phải là đứa trẻ ngây thơ trong sáng trong tưởng tượng của La Nhất Châu, nhưng chỉ cần cậu không đồng ý, anh ấy chắc cũng không dám chạm vào người cậu.

Hay là bây giờ quay về? Chạy đi như thế này không đúng lắm thì phải?

Dư Cảnh Thiên mím môi, Từ Tân Trì cũng đã gọi rồi, ra ngoài chơi một chút phỏng chừng cũng không sao.

Từ Tân Trì men theo định vị, rất nhanh sau liền mò tới, kết quả không nhìn thấy thằng bạn thân đâu. Ngó nghiêng qua lại, tiểu tổ tông của nhà họ Dư cuối cùng cũng từ bụi cây phi ra, cực kỳ mất hình tượng. Không đợi Từ Tân Trì phản ứng, Dư Cảnh Thiên hiên ngang như ở nhà mở cửa xe chui vào, miệng huýt sáo, mặt mũi vô cùng ngứa đòn.

"Tài xế mau cho xe chạy a~"

"Tôi đá cậu xuống xe bây giờ?" Từ Tân Trì bất lực nhìn gương chiếu hậu, Dư Cảnh Thiên ở đằng sau không chỉ mặt mũi ngứa đòn mà ăn mặc cũng phi thường ngứa đòn: áo ngủ mỏng nhánh lộ xương quai xanh, lại thêm chiếc quần short phô bày đôi chân thon dài chói mắt.

"Cậu bình thường ở nhà anh ta đều ăn mặc thế này à? Không tự cảm thấy nguy hiểm sao?"

"Bình thường thì không sao, nhưng từ ngày hôm nay nhất định phải mặc ba lớp áo trở lên." Dư Cảnh Thiên ảo não trả lời.

"Vụ gì đấy?"

"Tí nữa rồi kể. Đã ra ngoài rồi thì đi chơi một chuyến đi, gọi cả Thập Thất tới nữa."

30 phút sau, một nhà ba người Dư Cảnh Thiên, Từ Tân Trì và Thập Thất thành công tụ họp ở quán bar thành phố S. Thập Thất mới vừa nhìn thấy cậu trước cửa bar đã không kiêng dè gì ôm chặt lấy cậu, hít lấy hít để, miệng hô to "Người yêu tôi đây rồi!!!", cuối cùng bị Từ Tân Trì gõ lên đầu một cái bốp.

Thật thảm.

Sự xuất hiện Dư Cảnh Thiên thu hút rất nhiều ánh mắt, phần vì khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ, phần vì...cái cung cách ăn mặc hại người kia. Từng đường nét tinh tế trên cơ thể cậu như phô bày cho người khác xem, quyến rũ lại mê người, khiến cho Thập Thất ở bên cạnh nhận ra tình hình liền ho khan một tiếng, huých huých Từ Tân Trì.

Từ Tân Trì không nói không rằng cởi áo khoác ngoài ra, thong dong trùm lên người Dư Cảnh Thiên. Thiếu niên nhìn thấy chiếc áo đưa tới liền hiểu ra vấn đề, ngoan ngoãn thò hai tay vào, kéo khóa áo lên.

Thập Thất: "Còn đôi chân thì sao?"

Từ Tân Trì: "Chịu, có giỏi thì cậu cởi quần ra cho cậu ta mặc."

Thấp Thất giơ hai tay lên làm thành hình chữ X, chân tôi rất thô, tôi mà đổi qua mặc quần short sẽ bị người khác ném đá đó. Mấy người thật tàn độc.

Một nhà ba người vào quán bar gọi một chai Everclear khiến phục vụ càng nhìn càng ái ngại. Mặt mũi của cả ba đích thực còn rất trẻ, Từ Tân Trì và Thập Thất trang phục chững chạc còn đỡ, Dư Cảnh Thiên thì trông chẳng khác gì trẻ vị thành niên. Everclear có nồng độ cồn rất cao, bartender thử đề xuất những loại rượu khác nhẹ hơn, Thập Thất liền lắc đầu nguầy nguậy.

"Lâu rồi mới gặp lại anh em, rượu càng mạnh càng tốt."

Dư Cảnh Thiên phụ họa: "Đúng, đúng."

Từ Tân Trì tay day day trán, thở dài. Hai đứa này cũng thật là...

"Rủ anh Lương Sâm qua luôn nhé?"

"Cậu còn liên lạc với anh ấy à?" Thập Thất trố mắt nhìn Từ Tân Trì.

"Sao không? Tụi này còn nhớ vụ cậu trèo cây nhưng lên được xuống không được, Sâm ca phải leo lên ôm cậu xuống." Dư Cảnh Thiên cười hề hề.

Thập Thất: "..."

Rượu vào lời ra, ba anh em tám dóc đủ mọi thứ trên đời. Thập Thất tửu lượng rất tốt, nốc rượu liên phanh, Từ Tân Trì tuy tạm ổn nhưng không dám uống nhiều, còn Dư thiếu nhà ta tửu lượng đã kém lại còn thích ra vẻ ta đây. Cậu một hơi uống cạn ly rượu, hai mắt bắt đầu mơ mơ màng màng, khuôn mặt đẹp như trăng lúc này ửng hồng từng mảng. Đợi cậu uống đến ly thứ ba đã bắt đầu không tỉnh táo nổi, rơi vào trạng thái cười nói luyên thuyên.

"Từ Tân Trì, dạo này tớ cảm thấy cậu...rất đẹp trai a."

Từ Tân Trì: "..."

"Thập Thất, cái link cậu gửi tớ ấy, thật sự rất chất lượng, cảm phiền cậu sau này gửi nhiều một chút."

"Ân, sao trời nóng thế nhỉ...?"

Dư Cảnh Thiên vừa lảm nhảm vừa cởi khoác ngoài ra, tiện tay quăng luôn xuống sàn bar.

"Trời má, mau cản cậu ấy lại, cậu ấy muốn cởi luôn áo ngủ kìa!!!"

Trong lúc Trì Thất thi nhau ngăn cản Dư Cảnh Thiên cởi nốt áo ngủ thì người ta lại chú ý đến một chiếc Bugatti đang dừng lại trước cửa quán bar. La Nhất Châu mở cửa xe, thoáng nhìn qua không gian hỗn loạn bên trong, đuôi lông mày liền nhíu chặt.

"A, Thấp Thất, cậu đừng có giữ chặt tay tôi như vậy, người yêu tôi dễ ghen lắm a..."

"Không giữ tay cậu, để cậu tiếp tục cởi nút áo à!!!" Thập Thất mặt mũi lúc này phi thường vặn vẹo, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Dư Cảnh Thiên say, bộ dạng đích thực vô cùng lả lướt, nếu để cậu ta đi uống rượu với đàn ông lạ khẳng định sẽ vô cùng thảm khốc a!

Sắc mặt của La Nhất Châu âm trầm đến cực điểm. Nhìn tiểu tiên tử bị hai người đàn ông một trái một phải kẹp chặt, mạch máu trên người anh phỏng chừng muốn nổ tung ra. Sải chân của La Nhất Châu vì vậy càng lúc càng nhanh, cuối cùng dừng lại ở góc bàn ba người đang giằng co không rõ.

"Tôi đưa em ấy về."

Cánh tay rắn chắc của anh dứt khoát kéo thiếu niên đang say đến đỏ mặt vào trong lòng. Thập Thất không rõ sự tình, nhìn Dư Cảnh Thiên tĩnh lặng nằm trong lòng người khác, lại nhìn khí chất áp bức của La Nhất Châu, bắt đầu cẩn thận phân tích. Cậu ngó sang Từ Tân Trì như khẩn cầu sự xác nhận, kết quả thấy Từ Tân Trì gật đầu.

Chứng kiến Dư Cảnh Thiên bị ôm vào chiếc Bugatti đắt đỏ, Thập Thất khẽ nuốt nước bọt một cái. Từ Tân Trì nghĩ nghĩ một hồi, quyết định nói ra nghi vấn của mình.

"Thiên Thiên cùng chúng ta đi chơi không có nói trước với La Nhất Châu, là cậu ấy tự mình chạy ra ngoài. Không hiểu sao anh ta lại biết ba người chúng ta chơi bời ở đây."

"Cậu ấy bị cài định vị." Thập Thất ngồi lại chỗ cũ, thở dài sườn sượt. "Có thể là cài vào điện thoại, tệ hơn là gắn chip lên người."

"Cái sau nghe rất đáng sợ." Từ Tân Trì nhỏ giọng đánh giá.

"Đã là cài định vị rồi thì cái nào cũng đáng sợ như nhau thôi. Dư Cảnh Thiên yêu đương kiểu gì thế?"

____________________

Dư Cảnh Thiên khi say rượu hành xử không ngoan chút nào. La Nhất Châu ôm người trong lòng, bị cậu hành hạ đến chết đi sống lại. Tài xế riêng của La gia chỉ biết giả mù giả điếc tiếp tục lái xe, quyết không nhìn vào kính chiếu hậu.

Thiếu niên không chịu nằm yên, đầu cọ cọ vào lồng ngực La Nhất Châu, tay còn không yên phận luồn vào áo anh mân mê từng mảng cơ bắp.

"Nhất Châu, cơ bụng sờ thật thích a..." Tiếng nỉ non trong trẻo của thiếu niên như đâm một phát chí mạng vào sợi dây tỉnh táo của La Nhất Châu, anh không thể đẩy cậu ra, càng không thể tiếp tục chịu đựng loại dày vò này.

Dư Cảnh Thiên chơi chán rồi, lại ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm La Nhất Châu.

"Đẹp quá...Lúc nhỏ anh lén dùng bùa cấm sao, lớn lên đẹp trai như vậy."

"Nhất Châu, nhìn em."

Không khí trong xe càng lúc càng nóng. Bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc không được bao lâu thì Dư Cảnh Thiên bỗng nhiên cười phá lên.

"Vẫn không đẹp trai bằng em." Cậu vừa cười vừa lẩm bẩm trong miệng.

La Nhất Châu: "..."

Quá trình ở trong xe đối với La Nhất Châu khẳng định chẳng khác gì địa ngục trần gian. Về đến biệt thự, trời cũng đã tối khuya, không khí vô cùng lạnh lẽo.

Dư Cảnh Thiên đu trên người La Nhất Châu.

Hai tay vòng qua cổ anh.

Hai chân kẹp chặt hông anh.

Nội tâm các cô giúp việc: ÔI KHÔNG, TẠI SAO TRONG GIỜ LÀM VIỆC LẠI KHÔNG ĐƯỢC DÙNG ĐIỆN THOẠI, MUỐN CHỤP HÌNH AAAAA

La Nhất Châu cứ như vậy bế Dư Cảnh Thiên, toàn thân anh đã cứng ngắc từ sớm, trên mặt thiếu điều tạc lên năm chữ "người sống chớ động vào". Đến khi trở về phòng, Dư Cảnh Thiên vẫn nhất quyết không buông người, bám dính lấy La Nhất Châu, kéo anh cùng mình nằm xuống.

"Nhất Châu, ôm em."

La Nhất Châu có thích không? Có.

La Nhất Châu có nghị lực không? Không.

Kết quả? La Nhất Châu vòng tay siết chặt eo Dư Cảnh Thiên. Cậu kêu lên một tiếng, lý trí anh vỡ nát.

Thiếu niên ở trong lòng người yêu liên tục ngọ nguậy, đầu óc cậu lúc này chỉ có hơi men làm chủ, bản chất nguyên thủy cứ thế bộc lộ ra bên ngoài. Cậu vươn cái lưỡi ấm nóng liếm lên cổ La Nhất Châu, đoạn lại điên cuồng cắn xuống.

GAME OVER.

"Dư Cảnh Thiên, là em tự mình chuốc lấy."

Dư Cảnh Thiên thấy người yêu mất kiên nhẫn cởi áo ngủ của mình ra, mắt lại dâng lên một tầng nước mỏng. Cậu giơ tay giật giật chiếc áo sơ mi của La Nhất Châu, lực không mạnh cũng không yếu, anh yêu chiều bật cười, tự cởi bỏ quần áo trên người mình. Dư Cảnh Thiên sau đó ngây ngây ngô ngô cũng không biết mình đang bị anh thoát y, từng mảnh vải cứ thế trôi tuột ra ngoài, để lộ cơ thể mềm mại trắng hồng như viên đào để người ta tùy ý nắn bóp.

Trong cơn mơ màng, Dư Cảnh Thiên nhận ra thân thể cậu lúc này không hiểu sao trở nên phi thường thoải mái. Từng tấc da trên người cậu đều bị đầu lưỡi anh liếm qua, vừa ấm lại vừa nóng, chọc cho tiếng rên từ cổ họng cậu bật ra ngoài. Dư Cảnh Thiên từ đầu đến cuối bị đẩy vào thế bị động, cậu chật vật với xúc cảm mới lạ vừa thoải mái lại vừa khó chịu, cảm thấy vừa yêu thích lại vừa muốn tránh né.

"Em ướt rồi."

Bàn tay nóng bỏng của người yêu cứ thế áp lên địa phương mẫn cảm của cậu, thiếu niên cả người run rẩy, hai chân bắt đầu kẹp chặt lại, từ chối loại tiếp xúc này. La Nhất Châu đích thực rất khôn ngoan, anh không bắt ép cậu, chỉ dịu dàng cúi đầu hôn lên môi thiếu niên.

Nụ hôn triền miên không dứt, nóng ướt kinh người.

Môi lưỡi giao thoa, Dư Cảnh Thiên cảm nhận được nồng nhiệt của đối phương, men say khiến cậu trở nên hiếu thắng, nhiệt tình đáp lại tư vị ngọt ngào. Môi rời môi kéo theo sợi chỉ bạc, Dư Cảnh Thiên thiếu dưỡng khí chỉ biết đỏ mặt thở dốc, bộ dạng ủy khuất đến động lòng người. Hai chân thiếu niên lúc này mềm nhũn, phòng bị ban đầu cứ thế tiêu tan, để con sói một lần nữa thâm nhập vào điểm yếu chí mạng của cậu.

"Hức..."

Nơi tư mật ẩm ướt được xoa nắn, cảm giác thoải mái khiến cậu bật ra tiếng rên. Dư Cảnh Thiên đầu óc rối bời, cậu nghĩ muốn nhiều hơn, nhưng lại không biết bản thân rốt cuộc muốn cái gì.

Cho đến khi La Nhất Châu đem một ngón tay trực tiếp đâm vào.

"Ân...Hức...Nhất Châu, em đau..."

Thiếu niên nức nở kêu lên một tiếng, nước mắt cứ thế trào ra. La Nhất Châu nhìn cậu bằng ánh mắt yêu thương chiều chuộng, không ngừng vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ lúc bấy giờ vươn đầy nước mắt.

"Ngoan, rất nhanh sẽ không đau."

Ngón tay La Nhất Châu không ngừng ra vào nơi nộn huyệt chật hẹp, Dư Cảnh Thiên sớm đã không còn đau, ẩn nhẫn khao khát cảm giác ma sát bên dưới, tiếng rên rỉ bật ra từ miệng càng lúc càng dễ nghe.

Một ngón, hai ngón, ba ngón, dần dần đem nơi tư mật của Dư Cảnh Thiên nong đến ẩm ướt. La Nhất Châu hài lòng nhìn người dưới thân lúc này cơ thể mềm nhũn chỉ biết chờ anh định đoạt, cảm thấy khâu chuẩn bị có thể hoàn thành rồi.

"Aaa, đau!!!"

Kết quả sau khi đem vật lớn đâm vào, mặt thiếu niên vốn đã khô nước mắt lúc này liền như cũ trở nên ướt đẫm. Cậu cảm thấy bên dưới như muốn nứt ra, đau đến chết đi sống lại, toàn thân vô lực chỉ biết nhắm chặt mắt mà khóc. La Nhất Châu thương xót hôn lên khoé mắt thiếu niên, chính bản thân anh cũng cảm thấy vô cùng chật vật, dù đã nong trơn nhưng hậu huyệt của tiểu tiên tử vẫn ép rất chặt, quả thật bức chết người khác.

Đêm dài lắm mộng, La Nhất Châu đối với Dư Cảnh Thiên vô cùng kiên nhẫn, mỗi lần đâm vào đều hết sức dịu dàng. Thiếu niên nhanh chóng làm quen, cảm giác đau đớn cũng theo từng đợt động thân mà qua đi, thay vào đó là một Dư Cảnh Thiên yêu nghiệt chết người.

"Ân, nhanh một chút a...Chỗ đó, thật trướng..."

La Nhất Châu sau khi chứng kiến bộ dạng phóng túng của Dư Cảnh Thiên liền càng làm càng hăng, mỗi một lần đi vào đều đỉnh đến chỗ sâu nhất.

Trong mắt anh lúc này tràn ngập bóng dáng người yêu, đẹp đến mê người, đốt cháy tầm mắt.

"Tiểu tao hóa, thả lỏng một chút, ép chết anh rồi."

Đêm đó, họ vật nhau ra bã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net