Phong Dư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Cảnh Thiên đặt súng vào hộc bàn, từ từ tháo bỏ găng tay cùng áo khoác đã dính đầy máu, ném vào thùng rác.

Từ phía sau vang lên một vài tiếng động nhỏ, Dư Cảnh Thiên không ngoảnh đầu cũng biết La Nhất Châu đang giúp cậu chuẩn bị đồ sơ cứu, nhất thời khóe miệng không nhịn được câu lên, trông đặc biệt ngọt ngào.

"Tiểu Thiên, lại đây anh sơ cứu cho nào."

"Anh dậy từ lúc nào vậy?"

Dư Cảnh Thiên vừa bước lại gần chỗ La Nhất Châu vừa hỏi. La Nhất Châu dừng động tác lấy đồ đang dở trên tay, ngẩng đầu nhìn cậu. Trên gương mặt thiếu niên quật cường không dấu nổi nét mệt mỏi, đuôi lông mày còn có một vết xước nhỏ chưa kịp đông máu, thế nhưng đối diện với anh vẫn bày ra nụ cười rất tươi. La Nhất Châu biết nụ cười này là thật lòng, bởi vì giữa những điểm long lanh trong đáy mắt đối phương hết thảy đều là hình bóng của anh.

"Từ lúc em mở cửa bước vào." La Nhất Châu nắm tay Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng kéo cậu ngồi xuống bên cạnh "Không cần phải lo anh ngủ, lần sau đi vào nhớ bật điện lên."

Phòng đang chạy điều hòa, La Nhất Châu không tiện để Dư Cảnh Thiên cởi áo, tỉ mỉ ngồi xắn tay áo cho cậu. Dư Cảnh Thiên nghịch ngợm vùi đầu vào mái tóc đen tuyền của anh, làm bộ ngửi ngửi rồi nhăn mặt, lắc đầu chê.

"Anh chưa tắm, đầu hôi rình nè!"

"Đợi em gội đầu giùm đó. Sao, có sẵn lòng giúp anh không?"

"Khồnggg..." Dư Cảnh Thiên kéo dài giọng "Tay em đang đau, không giúp được."

La Nhất Châu nắm cánh tay phải của Dư Cảnh Thiên, hơi nhấc lên cao.

"Ngã ở đâu đây?"

"Lúc nhảy qua cửa sổ, em đáp đất mất thăng bằng nên vô tình đập khuỷu tay xuống." Dư Cảnh Thiên cúi đầu liếc qua vết thương "Nó đông máu chưa anh?"

"Đông rồi." La Nhất Châu ôn nhu xoa cổ tay Dư Cảnh Thiên "Chống tay lên, anh giúp em sát trùng. Để lâu không tốt."

Dư Cảnh Thiên chống tay vào eo, ngồi thẳng lưng để La Nhất Châu dễ dàng quan sát vết thương, mắt khẽ nhắm hờ.

"Đau thì nói anh."

La Nhất Châu đổ thuốc đỏ ra bông, cẩn thận lau xung quanh miệng vết thương. Thuốc đi đến đâu, Dư Cảnh Thiên thấy xót đến đó, theo thói quen phải âm thầm siết chặt xương hàm, rõ ràng là rất đau, nhưng La Nhất Châu một khắc không thấy cậu nhăn mày.

Đứa trẻ này, tại sao lại thích chịu đựng như vậy?

La Nhất Châu lau sạch nốt miệng vết thương, bôi thuốc mỡ rồi dán gạc lên, giúp Dư Cảnh Thiên xắn thêm một tấc tay áo nữa, kéo gối để cậu nằm xuống.

"Một lát nữa muốn ăn gì không?" La Nhất Châu xoa đầu Dư Cảnh Thiên. Tóc em ấy mềm quá!

"Anh nấu?"

"Ừ, anh nấu."

"Em muốn ăn..."

Mấy từ cuối Dư Cảnh Thiên lúng búng giữ trong miệng, La Nhất Châu không nghe thấy buộc phải cúi sát đầu xuống, hỏi lại "Em muốn ăn gì cơ?"

Thấy khoảng cách vừa đủ, Dư Cảnh Thiên liền nhổm người lên chuẩn xác hôn vào má La Nhất Châu, sau đó khúc khích cười.

"Em muốn ăn đậu phụ Tứ Xuyên sốt cay."

"Món này hơi khó, hôn thêm một cái nữa đi."

"Không được ỷ mạnh hiếp yếu, món này mỗi ngày anh đều làm a~"

Dư Cảnh Thiên chun mũi, bày ra vẻ mặt bướng bỉnh y như một chú sư tử con. La Nhất Châu yêu đến chết vẻ mặt này, nó làm anh nhớ về lần đầu nhìn thấy cậu. Một Dư Cảnh Thiên đứng giữa hàng trăm nòng súng nhưng không nao núng, không sợ hãi, nét mặt kiêu ngạo bình tĩnh, trong đáy mắt còn phảng phất hơi thở nguy hiểm của chúa sơn lâm đi săn mồi, giống như không ai có thể khiến cậu cúi đầu.

Dư Cảnh Thiên nói đây là quy tắc sống của cậu, cậu sẽ không dễ dàng khóc vì bắt cứ điều gì cả.

Nhưng La Nhất Châu nhớ rất rõ số lần cậu vừa nắm chặt bàn tay đầy máu của anh vừa khóc, sợ hãi giây phút anh đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, chỉ bởi anh là người thân duy nhất của cậu, là người quan trọng nhất cuộc đời cậu.

Dư Cảnh Thiên rất yêu anh, tâm can anh thấu rõ điều này, bởi vì anh cũng yêu cậu

"Êh, sao mặt anh tự dưng nghệt ra thế?" Dư Cảnh Thiên tròn mắt, vươn tay trái vỗ vỗ má La Nhất Châu.

La Nhất Châu bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩa miên man, cười cười "Không có gì!"

"Vậy mau đi nấu đậu phụ cho em. Hay là anh giận, không muốn nấu nữa."

"Hỏi em một câu này." La Nhất Châu xoa mi tâm Dư Cảnh Thiên.

Dư Cảnh Thiên để mặc cho tay anh làm loạn, cong môi kì kèo.

"Hỏi xong sẽ đi nấu đậu cho em."

"Sẽ nấu!"

"Vậy anh hỏi đi."

"Từ lúc gặp anh cho đến khi theo anh đến bây giờ, đã bao giờ hối hận chưa?"

Dư Cảnh Thiên nhất thời không đoán được La Nhất Châu lại hỏi câu này, đôi mắt mở to không giấu nổi sự ngạc nhiên nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, cậu ngồi dậy, xoay người đối diện với La Nhất Châu.

"Vậy em hỏi anh, lúc anh cướp em từ chỗ lão Đào, thậm chí phải hứng một viên đạn từ lão, anh có hối hận không?"

"Tất nhiên là không." La Nhất Châu không chần chừ trả lời.

"Vậy em cũng không." Dư Cảnh Thiên sáp lại ôm anh, vùi đầu vào hõm vai anh. La Nhất Châu đem yêu thương cùng trân quý dịu dàng xoa lưng cho cậu, thỏa mãn cảm nhận hai trái tim đang đập cùng một nhịp bên trong ngực trái.

"Nhưng lúc nào không gắng được nữa phải nói với anh. Anh không muốn em chịu khổ."

"Còn nữa, em muốn kết hôn vào năm bao nhiêu tuổi?"

"Không phải một món đậu sốt thôi sao, cớ gì anh lại hỏi lắm như vậy?"

Dư Cảnh Thiên rút đầu ra khỏi hõm cổ La Nhất Châu, không đồng tình lắc vai. La Nhất Châu lo lắng giữ tay cậu lại.

"Cẩn thận vết thương."

"25 tuổi."

"Sao?"

"Em nói là 25 tuổi. Em muốn kết hôn vào 25 tuổi."

"Ừ." La Nhất Châu cười cười, vươn tới hôn lên chóp mũi Dư Cảnh Thiên.

"Sao anh không hỏi là em muốn kết hôn với ai?"

"Với anh. Chắc chắn phải là với anh. Không cần hỏi."

"Hừ." Dư Cảnh Thiên nhéo nhéo má La Nhất Châu "Vậy chồng tương lai mau đi nấu đậu sốt cay cho em, đói quá rồiiiii."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net