Chương 30: Hắn Cười Rồi Sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu nhị của Tụ Tiên Lâu đi theo Thi Lạc một quãng đường, thấy nàng đi vào một nhà nào đó mới quay về.

Lúc này chủ quán Khương cũng đã gọi người làm xong những món mà Thi Lạc viết, nguyên liệu vô cùng đơn giản và rẻ, nhưng khi ăn thử lại vô cùng thơm ngon.

Đầu bếp của Tụ Tiên Lâu quây quần lại, sau khi ăn thử đều vô cùng thích thú: "Mùi vị không tệ, rẻ mà đơn giản, tốc độ làm cũng khá nhanh. Quan trọng nhất là đều là những món mới, những nơi khác đều không có, cả thôn Viễn Sơn hay cả cái kinh thành này cũng không nơi nào có được."

-"Đúng vậy ông chủ, ta có linh cảm rằng lần này chúng ta nhất định sẽ đánh bại Thiên Hương Lâu."

Mỗi người lại thêm một câu.

Khuôn mặt chủ quán Khương đều là ý cười: "Tất cả chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu bán những món này."

Mọi người đều vô cùng hăng hái, chủ quán Khương nhìn những món trên bàn hiểu ra, hai món này rất ngon, thứ bán được không chỉ là mùi vị mà còn là sự mới lạ, hơn nữa cách làm cũng rất đơn giản.

Dùng có một chút thời gian đã làm được ra, Tụ Tiên Lâu muốn tồn tại thì cần phải có món mới. Vì vậy, ông chắc chắn phải tìm vị cô nương kia hợp tác.

Đây cũng là nguyên nhân mà người ta chỉ lấy trước một nửa tiền.

Chủ quán Khương đang vui vẻ viết thêm một thực đơn khác, chuẩn bị giao cho các cửa hàng nhỏ của ông thì tiểu nhị theo dõi Thi Lạc đã trở về.

-"Tra ra chưa?"- Chủ quán hỏi.

Tiểu nhị gật đầu, nói ra địa chỉ của Thi Lạc.

Bàn tay của chủ quán Khương ngưng lại: "Hóa ra là bọn họ."

Tiểu nhị thấy nét mặt của chủ quán ngưng trọng liền hỏi: "Ông chủ, có gì không đúng sao?"

Chủ quán Khương vẫy tay, đốt đi tờ thực đơn vừa viết.

Sự việc này để hôm khác nói sau.

Số người trong thôn biết thân phận của Thi Lạc và Vệ Tông Hi không nhiều, mọi người vẫn nghĩ rằng bọn họ chỉ là những tiểu thư, công tử sa ngã, không ai ngờ rằng đó lại là Vệ tiểu Vương gia từng nổi tiếng khắp nơi, lại còn phải sống khổ cực như hiện tại.

Có rất nhiều chuyện, nếu liên quan đến Vệ gia thì sẽ gặp rắc rối lớn.

Tội danh của Vệ Tông Hi là tạo phản. Tuy rằng những người sáng suốt đều biết là Hoàng thượng đang diệt trừ những người không cùng ý kiến với ông, để Vệ Tông Hi sống cũng chỉ là vì không muốn bị gọi là bạo quân. Vệ Tông Hi phải chết, đó là chuyện sớm muộn, tính mạng của hắn đều phụ thuộc vào một câu nói của Hoàng đế.

Chủ quán Khương từng nghe thấy tiếng tăm của Thi Lạc trước kia, hiện tại nghĩ lại, lời đồn chưa chắc đã là thật. Nói không chừng vị Tam tiểu thư Thi gia này trước kia chỉ giả vờ thôi.

Chủ quán Khương cảm thấy khó xử, quán của ông cần phải tồn tại. Nhưng nếu dính đến Vệ Tông Hi thì sẽ liên lụy đến rất nhiều người.

Nhưng ông không muốn lại bị Thiên Hương Lâu chèn ép, nghĩ tới nghĩ lui, ông quyết định đợi thêm thời gian nữa.

Thi Lạc cũng không để ý nhiều, nàng biết ông sẽ phái người đi theo nàng, rất nhanh sẽ biết được thân phận của nàng. Có muốn hợp tác nữa không thì tùy thuộc vào quyết định của bọn họ đi, dù sao một trăm lượng bạc cũng đã vào tay nàng rồi.

Thi Lạc bước vào sân, thấy Vệ Tông Hi vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nàng rời đi, nằm trên ngế ngủ. Ánh nắng của buổi chiều chiếu lên mặt hắn, nhìn kĩ như là một tầng ánh vàng vậy.

Vệ Tông Hi giống như một bức tượng điêu khắc tinh xảo.

Sắc mặt khi đang ngủ của hắn cũng không tốt lắm, lông mày nhăn lại, Thi Lạc nhìn có chút đau lòng.

Nàng đi đến bên cạnh, đắp chiếc chăn lên cho hắn, không nghĩ rằng Vệ Tông Hi đột nhiên tỉnh dậy, đôi mắt đỏ ngàu nhìn nàng, trở tay ấn nàng xuống ghế.

-"Vệ Tông Hi, là ta.....đau....."- Thi Lạc nói lớn.

Lúc này Vệ Tông Hi mới bình thường lại, đôi mắt cũng trở về thường.

Hắn buông Thi Lạc ra.

Thi Lạc cảm thấy cánh tay mình như bị trật khớp, đau đến trắng bệch mặt, nhưng nàng cố nén lại để hỏi Vệ Tông Hi: "Ngươi không sao chứ?"

Vệ Tông Hi lắc đầu, sững lại một lúc mới phát hiện Thi Lạc có gì đó không đúng, mới nhẹ giọng hỏi: "Trật khớp rồi?"

Thi Lạc lén thở dài, trừng mắt nhìn hắn một cái.

-"Qua đây."- Vệ Tông Hi nói.

Thi Lạc đi đến, Vệ Tông Hi cầm lấy cánh tay nàng, cánh tay của Thi Lạc rất trắng, làn da mịn màng, lộ ra một chút cổ tay thu vào mắt Vệ Tông Hi.

Hắn chỉ nhìn một cái rồi tránh đi, dùng lực một chút, vang lên một tiếng 'Rắc!', Thi Lạc không nhịn được mà kêu lên một tiếng, Vệ Tông Hi đặt tay nàng xuống: "Xong rồi."

Thi Lạc cử động, đúng là được rồi.

Vệ Tông Hi: "Lần sau khi ta đang ngủ thì đừng lại gần."

Thi Lạc định nói ai thèm yêu thích ngươi, nhưng cuối cùng chỉ "Ừm" một tiếng.

Sau khi Thi Lạc cảm thấy cánh thay không có gì khác thường liền chạy ra cửa đóng lại, cài then vào. Sau đó mới đến ngồi bên Vệ Tông Hi, ánh mắt lấp lánh lấy ra tấm ngân phiếu trong lòng.

-"Vệ Tông Hi, cho ngươi này."

Vệ Tông Hi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn nàng. Trên mặt nàng nở nụ cười, dường như ánh mắt có ánh sáng, khuôn mặt háo hức nhìn hắn.

Vệ Tông Hi nhận lấy quan sát, là tấm ngân phiếu một trăm lượng. Hắn cũng có chút không ngờ được, không ngờ Thi Lạc lại thực sự có thể kiếm ra tiền.

Nhìn bộ dạng của Thi Lạc, trên mặt đúng là chỉ thiếu là chưa dán ba chữ: 'Khen ta đi' thôi.

Vệ Tông Hi suy nghĩ, hắn vừa làm trật khớp tay này, bây giờ đối với nàng tốt một chút cũng không sao.

Thế là hắn mới hỏi: "Làm cái gì để có thứ này vậy?"

Hỏi xong hắn mới cảm thấy hối hận.

Vẻ mặt của Thi Lạc giống như gà mẹ vừa đẻ xong quả trứng vậy. Nàng hào hứng kể chuyện đi Thiên Hương Lâu phá bảng hiệu, khiến tên chủ quán trẻ tuổi tức trắng bệch mặt, bàn chuyện làm ăn với chủ quán Khương như thế nào, cuối cùng là mua những y phục gì, nói hết một hơi, nàng nâng chén trà trên bàn uống hết sạch.

-"Thế nào? Có phải ta rất lợi hại không?"- Thi Lạc hỏi.

Vệ Tông Hi nhìn nàng, nàng rất vui vẻ, nụ cười cũng rất tự nhiên, cả người như phát ra ánh sáng.

Nụ cười của nàng khiến hắn như vui lây, hiếm khi Vệ Tông Hi không mỉa mai nàng, lần này lại nói theo: "Ừ, rất lợi hại."

Thi Lạc nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn.

Vệ Tông Hi nhớ lại khuôn mặt như gà mẹ vừa rồi của nàng, không nhịn được mà mỉm cười.

-"Ngươi cười rồi."- Thi Lạc nhìn hắn đột nhiên nói.

Vệ Tông Hi sững lại.

Hắn cười rồi?

Hắn cười rồi sao?

Đã ba năm rồi hắn chưa từng cười một cách vui vẻ.

Rất nhanh hắn đã thu hồi lại cảm xúc, trở về bản tính như thường ngày: "Ngươi nói chủ quán trẻ tuổi của Thiên Hương Lâu nhìn ngươi rất chán ghét sao?"

Thi Lạc gật đầu, loại người này khó mà làm lên việc lớn, gặp chút khó khăn đã không chịu được, không biết cách dùng người tài."

Vệ Tông Hi nhìn nàng, trên mặt nàng hiện rõ vài phần khinh thường, có lẽ không biết người mình gặp hôm nay là ai.

Vệ Tông Hi cười nham hiểm, bắt đầu đả kích nàng.

-"Người bên cạnh gọi hắn là Tư Ý?"

-"Ừ."

Vệ Tông Hi gật đầu, khuôn mặt trầm lắng.

Thi Lạc cuối cùng cũng thoát ra được sự hưng phấn khi vừa kiếm được tiền, ổn định trở lại. Nhìn Vệ Tông Hi có vẻ hắn đang suy tư gì đó.

-"Sao vậy?"

Vệ Tông Hi nói: "Xem ra sau khi ngươi rơi xuống nước, không những biết được thêm công thức món ăn mà còn quên đi một số người mà ngươi phải ghi nhớ."
Thi Lạc giật mình, cười gượng. Nàng cố nhớ lại khuôn mặt của tên chủ quán trẻ tuổi kia, cảm thấy có chút quen thuộc nhưng thực sự không nhớ được ra, có lẽ là bí mật mà nguyên chủ muốn giấu kĩ.

-"Cái này....công thức món ăn là ta xem được trong sách gia truyền để lại."- Thi Lạc giải thích.

Vệ Tông Hi thấy nàng hơi kì lạ nhưng cũng không truy cứu thêm nữa mà nói tiếp: "Ngươi không còn nhớ danh tiếng của bản thân trước kia vì sao lại truyền đi khắp kinh thành sao?"

Lời của Vưn: Mỗi chương tiếp theo đều dài gấp đôi chương truyện trước đây, nên mỗi ngày Vưn chỉ đăng từ 1-2 chương thui nha~~~ Mỗi ngày đều ngồi mấy tiếng trước máy tính cố gắng vì các bạn độc giả dễ xương >< Cho Vưn xin 1 vote nhaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net