Chương 31: Bị Từ Hôn Ba Lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc lắc đầu, có một dự cảm bất an: "Có lẽ khi ta rơi xuống nước bị bùn cát lẫn vào đầu nên đã quên đi một số chuyện hì hì!"

Vệ Tông Hi nghịch chén trà trong tay: "Không sao, ta giúp ngươi nhớ lại một chút."

Thi Lạc nuốt ngụm nước miếng, nàng thực sự không muốn nghe, nhưng vẫn có chút hiếu kì.

-"Ngươi bị từ hôn ba lần."

-"Cái gì?"- Thi Lạc kinh ngạc đứng bật dậy nhìn Vệ Tông Hi.

-"Sao có thể thế được...ta...chỉ do tính cách ta có chút nóng nảy thôi mà."- Thi Lạc thanh minh, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Vệ Tông Hi đang nói sự thật.

Vệ Tông Hi nheo mắt, không nói lời nào mà chỉ nhìn Thi Lạc.

Thi Lạc nuốt ngụm nước miếng, ngồi lại vị trí cũ. 


-"Vì vậy cái tên Châu Tư Ý kia là vị hôn phu trước của ta?"- Thi Lạc hỏi mới giọng trào phúng: "Là người thứ mấy?" 

-"Có lẽ là người thứ hai...."

Vệ Tông Hi lại bổ sung: "Nhưng hắn còn có một thân phận khác, đó là nhị tỷ phu của ngươi."

Thi Lạc cảm thấy như thật sự bị kinh hãi rồi, đây là cái tình huống gì vậy?

Vệ Tông Hi lại tiếp tục nói: "Năm ngươi mười tuổi đã định hôn với Đại công tử Công bộ Thị lang, nhưng trong đêm tân hôn lại lộ ra tật xấu, đắc tội với Thị lang phu nhân, sau đó liền bị từ hôn. Người thứ hai chính là Châu Tư Ý, nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ, ngươi bị Châu Tư Ý từ hôn, đặc biệt là ngày hôm trước từ hôn ngươi, ngày hôm sau hắn đã đến phủ Tể tướng để cầu hôn Nhị tỷ Thi Uyển của ngươi. Người thứ ba là Hoa thám của ba năm trước, vốn dĩ đã định hôn xong rồi, nhưng Hoa thám lại yêu một mỹ nhân trong kinh thành, sau đó trở mặt vứt bỏ ngươi."

Thi Lạc đơ người, nàng không ngờ nguyên chủ lại từng gặp phải những chuyện này, bị mấy người nam nhân từ hôn, nếu là nàng, nàng cũng không thể chịu nổi, đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến tính cách của nguyên chủ xấu xa đến vậy.

Vệ Tông Hi nói: "Một Thi Lạc như vậy còn có thể gả được cho ai?"


Thi Lạc liếc nhìn hắn: "Ngươi đang cười nhạo ta hay cười nhạo chính ngươi?" 

Vệ Tông Hi đáp: "Ta chỉ cảm thấy nhân sinh vô thường, ngươi biết người từng định hôn với ta là ai không?"

Thi Lạc lắc đầu, trước kia nguyên chủ vốn dĩ không quen biết Vệ Tông Hi. Vì nàng là thứ nữ, Vệ Tông Hi lại là tiểu Vương gia nổi danh khắp thành, vốn là một người trên trời một người dưới đất. 

-"Bỏ đi, không nhắc lại nữa."- Vệ Tông Hi đột nhiên lại không nói nữa.

Thi Lạc nhướn mày, cái tên thần kinh này, kể chuyện lại chỉ kể một nửa. 

Nhưng mà.....

Trong lòng Thi Lạc có chút tức giận, ý của hắn là gì? Lẽ nào trong lòng hắn vẫn còn  nhớ nhung vị hôn thê kia.

Nghĩ đến điều này trong lòng Thi Lạc lại có chút cảm xúc không thể diễn tả nổi.

Cả hai người không nói gì, ngồi một lúc Thi Lạc mới nói: "Ta đi nấu cơm, ăn no rồi thì sẽ mạnh mẽ hơn tất cả."

Vệ Tông Hi thấy nàng không vui thì nghĩ rằng do nàng buồn vì chuyện bị từ hôn ba lần. Nhưng Châu Tư Ý cũng đến rồi, sớm muộn gì nàng cũng biết tất cả. Huống hồ, Vệ Tông Hi nghĩ đến Châu Tư Ý, bàn tay liền nắm chặt lại.

Châu gia, Châu Qúy phi, Tấn Vương Lý Tông Diên!

Bản sớ tố cáo Vệ gia mưu phản năm đó chính là do Tấn Vương dâng lên....


Đáy mắt Vệ Tông Hi quét qua lãnh ý. 

Thi Lạc chế biến những nguyên liệu mới mua về, nấu hai món đơn giản, đun lại cháo rồi bưng ra bàn. 

Bữa ăn này có vẻ như không được làm một cách tâm huyết lắm. 

Vệ Tông Hi cũng không kén ăn, hôm nay lại ngoan ngoãn tự lấy bát ăn. 

Hai người lại tiếp tục trầm mặc, Thi Lạc thật sự không thích cảm giác áp lực như vậy khi ăn, rất khó tiêu hóa. 

-"Ngon không?"- Thi Lạc hỏi. 

Vệ Tông Hi vốn đã ít nói, nghĩ đến Châu gia tâm trạng hắn cũng chẳng ra sao, nên không cảm thấy không khí khác thường, dù sao hắn cũng quen rồi.

-"Ừ, cũng được."- Vệ Tông Hi đáp.

Thi Lạc nói: "Vẫn còn nửa con gà, lát nữa hầm canh bồi bổ cho ngươi." 

Vệ Tông Hi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nghĩ đến lời nàng nói hắn không khỏe hôm qua liền cảm thấy khó chịu một chút: "Không cần đâu."

Thi Lạc hừ lạnh, ngươi thích nói cần và không cần sao, lát nữa mà cần thì cứ đợi đó mà hối hận.

Hai người ăn xong, Thi Lạc rửa xong bát, lấy bánh táo mà hôm nay mua đưa cho Vệ Tông Hi: "Món điểm tâm này mùi vị chẳng ra sao mà lại vô cùng đắt."

Vệ Tông Hi nói: "Đầu bếp biết làm điểm tâm ở Tây Bắc rất ít." Hắn nói mà ánh mắt dừng trên chữ Diêu Ký ở cuối bọc bánh.

Thi Lạc không phát hiện ra điều này: "Lát nữa ta sẽ làm vài món cho ngươi thử."

Vệ Tông Hi thấy nàng không có phản ứng gì liền nói: "Được."

Hai người ăn chút bánh táo, Thi Lạc vào bếp hầm lại nửa con gà hôm qua. 

Sau khi đi ra, nàng chuyển Vệ Tông Hi đến một chỗ có bóng mát, Thi Lạc không hài lòng nhìn khoảng sân trống trải: "Vệ Tông Hi, cái sân này nhìn không có chút sức sống gì cả, hay là trồng chút gì ở giữa đi?" 

Vệ Tông Hi quen rồi nên không cảm thấy gì cả. Nghe nàng nói vậy, hắn cũng cảm thấy như nàng, nhưng hắn biết, khoảng sân này có thêm cái gì cũng được nhưng chắc chắn không thể có được sức sống. 

-"Trồng nho thì sao?"- Thi Lạc đã bắt đầu tính toán.

-"Ngươi cảm thấy bệ hạ sẽ đồng ý khi nhìn thấy một tội nhân sống lạc quan khỏe mạnh sao?"- Thanh âm của Vệ Tông Hi lại lạnh nhạt.  

Thi Lạc đã quen rồi, chép miệng: "Chúng ta trồng trong tim một loại nho là được rồi."

-"Tùy ngươi."

Hai người ngồi nhàm chán một lát, Thi Lạc nhớ ra gì đó liền chạy vào phòng, lấy y phục mà hôm nay mua đưa đến trước mặt Vệ Tông Hi: "Vệ Tông Hi, thử đi."

Vệ Tông Hi nhìn qua bộ y phục được làm bằng gấm, nhếch mày.

Thi Lạc không để ý mà lấy y phục ra: "Ngươi tự thay hay để ta thay giúp?"

Thi Lạc cười ranh mãnh. 

Vệ Tông Hi hỏi: "Mua những thứ này làm gì? Ta không mặc đâu."

Thi Lạc đáp: "Nhắc nhở ngươi phải nhớ đến thân phận của mình, dù khó khăn thế nào cũng phải kiên trì."

Vệ Tông Hi sững lại, không nói lời nào.

Thi Lạc cầm y phục của mình đi vào phòng thay, nàng vẫn không vấn tóc lê, chỉ cột lại sau đầu, vừa đơn giản lại vừa đẹp. 

Vệ Tông Hi thấy nàng thay y phục mới liền cảm thấy hơi buồn cười: "Ấu trĩ, ngươi tưởng rằng vẫn là thiên kim tiểu thư sao?" 

Thi Lạc hất mặt: "Ta là đại tiểu thư đó, sao nào? Ai giống Vệ tiểu Vương gia kia, bây giờ giống như tên ăn mày vậy. Đứng cùng ta, ngươi mới giống người bị từ hôn ba lần đó."

Vệ Tông Hi nhếch mày: "Kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế." 

Thi Lạc không thèm quan tâm hắn, nàng rất vừa ý với y phục mới của mình, tâm trạng cũng vui lên không ít.

Vệ Tông Hi nhìn nàng quay qua quay lại trong sân, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên.  

Thi Lạc thay đồ xong liền mang y phục của Vệ Tông Hi sang phòng hắn. Sau đó đến phòng bếp bưng một bát canh gà đến ngồi cạnh Vệ Tông Hi, thưởng thức từng muỗng một.

Vệ Tông Hi nhíu mày, hắn không muốn chú ý. Nhưng âm thanh mà Thi Lạc uống rất lớn, cộng với hương thơm của canh bay đến mũi, khi Thi Lạc uống hết một bát, khuôn mặt Vệ Tông Hi đã đen giống đáy nồi rồi. 

-"Thi Lạc, ngươi có thôi đi hay không?"

Thi Lạc không trả lời, lại  múc thêm một bát ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ây dô ây dô, canh gà thật là ngon, người nào đó không được uống thật là đáng tiếc."

Vệ Tông Hi: "..."

Thi Lạc xoa bụng: "Thôi được rồi, ta cũng đã uống no, không biết Vệ tiểu Vương gia có thể nể mặt ta uống một chút không?"

Vệ Tông Hi: "..."

Từ trước đến giờ chưa từng gặp nữ nhân nào đáng ghét như thế này. 

Vệ Tông Hi nâng bát lên, khuôn mặt giận dỗi uống hết, hắn đặt bát xuống, lúc này hắn mới nhìn Thi Lạc khiêu khích, chỉ thấy nàng nhìn hắn cười híp mắt.

Vệ Tông Hi: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net