Chương 52: Còn Thích Cổ tú tài không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc ngủ khá lâu mới tỉnh lại, nàng chỉnh lại bản thân một chút, thay y phục, sau đó mới mở cửa ra.

Bước ra ngoài, mặt trời đã ngả về đằng Tây, những ánh nắng vàng vẫn còn chiếu khắp sân.

Vệ Tông Hi vẫn ngồi ngoài cổng, nghe thấy tiếng mở cửa của nàng hắn mới quay lại: "Đỡ chưa?"

Thi Lạc hơi đỏ mặt, trừng mắt liếc hắn một cái rồi chạy vào phòng bếp. Nàng nhìn thấy trong nồi vẫn còn nước nóng, chắc là Vệ Tông Hi nấu.

Nàng pha nước rồi giặt đồ, sau khi đi ra thì trời đã hoàn toàn tối rồi. Nhưng hôm nay là ngày mười bốn, cả viện tử đều được chiếu sáng bởi ánh trăng màu bạc.

-"Vệ Tông Hi, tại sao ngươi vẫn ở ngoài sân thế?" Thi Lạc thấy hắn giữ nguyên tư thế này cả buổi chiều, không biết là có mệt không?

Vệ Tông Hi quay lại nhìn nàng. Dưới ánh trắng, khuôn mặt Vệ Tông Hi càng thêm kiên nghị, tuấn lãng.

Hô hấp của Thi Lạc hơi ngưng đọng.

-"Ta đang đợi ngươi." Vệ Tông Hi nói.

Vì sự việc lúc chiều nên Thi Lạc cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nàng không dám nhìn vào mắt Vệ Tông Hi mà chỉ đi đến bên cạnh hắn: "Đợi ta?"

Vệ Tông Hi đưa gói thuốc cho nàng: "Cung đại phu nhờ ta đưa cho ngươi, đây là thuốc gì?"

Thi Lạc không ngờ Cung đại phu lại thực sự đưa thuốc đến. Thuốc này vốn dĩ nàng định dùng để đối phó với Chung Tú Linh và Lưu Trung, nhưng xem xét lại thấy Chung Tú Linh đã bị giáo huấn một trận rồi. Nàng nghĩ, chỉ cần nàng ta không đụng đến nàng, Thi Lạc sẽ không dùng đến cái này.

Nhưng bây giờ Vệ Tông Hi lại nhìn thấy, nàng nên nói như thế nào?

-"Cái này..."

Thi Lạc vô cùng ngượng ngùng. Đừng nói là cổ đại, ngay cả ở hiện đại nàng cũng không dám cùng một nam nhân thảo luận về thứ thuốc này.

-"Chỉ là thuốc trị phong hàn bình thường thôi." Thi Lạc tìm đại một câu trả lời.

Ánh mắt Vệ Tông Hi trầm xuống , lóe qua một tia sâu thẳm, nhưng hắn vẫn không nói mà chỉ đưa thuốc cho Thi Lạc: "Vậy ngươi cất kĩ đi."

Thi Lạc nhận lấy.

Nàng chột dạ hỏi: "Đói chưa? Tối nay ngươi muốn ăn gì?"

-"Tùy ý." Vệ Tông Hi nói.

Thi Lạc vẫn chưa phát hiện ra điểm khác thường của hắn, nàng đi vào phòng bếp.

Tuy bụng nàng không đau như trước nữa nhưng rốt cuộc vẫn không thoải mái. Vậy nên nàng bỏ vào nồi chút gạo, nấu một nồi cháo.

Hai người ngồi trong sân cùng ăn tối, sau đó tự về phòng của mình.

Chỉ có điều đêm dài đằng đẵng, Thi Lạc ngủ cả buổi chiều nên hiện tại không thể ngủ được. Còn Vệ Tông Hi thì lại nghĩ đến chuyện của Thi Lạc và Cổ tú tài, hắn càng nghĩ càng giận.

Nửa đêm, Thi Lạc thấy khát định đi đến phòng bếp lấy ly nước. Vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy một bóng đen ở trong sân.

-"Á..."

Thi Lạc bị dọa một trận, khi người đó quay mặt lại nàng mới biết là Vệ Tông Hi.

-"Muộn thế này sao ngươi không đi ngủ mà lại ra đây ngồi?" Thi Lạc vẫn còn hơi sợ.

Vệ Tông Hi nhìn nàng: "Muộn như vậy ngươi ra ngoài làm gì?"

-"Ta khát nước."

Vệ Tông Hi nói: "Ta cũng vậy."

Thi Lạc cũng cạn lời, nàng vào bếp lấy hai ly nước. Hai người cùng uống nước trong sân, mặt trăng trên bầu trời dường như đã tròn hẳn, soi sáng cả viện tử.

Đã rất lâu rồi Thi Lạc chưa yên tĩnh thưởng nguyệt như thế này rồi, tự nhiên nàng cảm thấy cứ như vậy cũng rất tốt.

Nàng không nhịn được mà nhìn Vệ Tông Hi một cái, Vệ Tông Hi cũng đang nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim cả hai đều rung lên, sau đó đều nhanh chóng quay mặt đi.

-"Ngươi vẫn chưa nói cách làm ra băng." Vệ Tông Hi nói.

Thi Lạc nghe thấy băng liền cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhưng nàng vẫn cười nói: "Đợi chút nhé."

Thi Lạc chạy vào phòng lấy ra nửa chậu nước bưng ra, sau đó lấy đá tiêu bỏ vào trong chậu... (*Đá tiêu: là một loại đá có thành phần là ni-trat ka-li KNO3)

Vệ Tông Hi không động đậy quan sát, qua một lát nước trong chậu dần dần kết thành băng, tuy chỉ hơi nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn khiến Vệ Tông Hi kinh ngạc.

Thi Lạc nói: "Đây là đá tiêu, khi gặp nước có thể làm giảm nhiệt độ nước, kết thành băng."

Trong nhà hàng của Thi Lạc có một vị đầu bếp, khi không có việc gì thường tìm tòi nghiên cứu, đã từng dùng đá tiêu để làm ra băng. Vì vậy Thi Lạc biết rõ nhưng trước giờ chưa bao giờ tự làm, hôm nay là lần đầu tiên nàng thử, không ngờ lại thành công.

-"Đợi vài hôm nữa có hoa quả, chúng ta có thể làm ra nước đá bào." Thi Lạc nói.

Vệ Tông Hi vẫn nhìn chằm chằm vào trong chậu, thấy càng lúc càng nhiều nước ngưng tụ thành băng hắn mới thu hồi ánh mắt, hắn nhìn Thi Lạc khá phức tạp.

Thi Lạc biết bản thân lại quá giới hạn rồi, nàng vội giải thích: "Cái này là do ta đọc được trong một quyển sách cổ, ta..."

-"Ta biết, trong phủ của Thi Thiên Ý có rất nhiều sách..." Vệ Tông Hi ngắt lời nàng, thay nàng tìm một lý do hoàn mỹ.

Thi Lạc gật đầu, nàng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

-"Thứ này có độc không?"

-"Không có, hơn nữa có thể dùng với nhiều mục đích khác nhau."

Thi Lạc bổ sung: "Nếu khai thác số lượng nhiều hơn, không chỉ có thể làm ra băng để bán mà còn làm được nước đá bào hoa quả, kem,...những món có thể ăn được."

Thi Lạc tiếp tục nói: "Chính là thứ mà lúc chiều chúng ta ăn, cái đó...cũng là do ta đọc được trong sách."

Thi Lạc lén nhìn Vệ Tông Hi, thấy hắn không hoài nghi mà chỉ chăm chú nghe, nàng thầm thở phào, sau đó nói: "Những món đồ ăn đều là độc nhất vô nhị, nếu có thể mở một quán đồ ăn lạnh, độc chiếm thị trường, chắc chắn sẽ kiếm được món tiền lớn."

-"Còn nữa không?" Vệ Tông Hi hỏi.

Thi Lạc thấy hắn nghe có vẻ hứng thú liền nói: "Còn có quán lẩu, thứ mĩ vị đó, thật là..."

Thi Lạc nghĩ đến liền hưng phấn, thời đại này vẫn chưa có lẩu. Nếu có thể mở được quán lẩu, lúc đó thì tiền mới từng gói từng gói bay đến vào túi nàng.

Tiếc là thân phận của nàng và Vệ Tông Hi đặc biệt, những điều này chỉ là suy nghĩ, căn bản không có khả năng làm ra.

Thi Lạc có chút tiếc nuối, quay ra thấy Vệ Tông Hi đang nhìn nàng.

Nàng sờ sờ mặt: "Trên mặt ta có dính gì sao?"

Trên mặt Thi Lạc không có gì cả, nhưng lúc nàng nói vừa rồi, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ tự tin, khiến cả người nàng như phát ra ánh sáng.

Hơn nữa, Thi Lạc nói rất nhiệt tình nên cũng khiến Vệ Tông Hi cảm thấy thoải mái. Tuy hắn không hiểu hết nhưng cũng hiểu được đại đa số rồi. Không biết tại sao hắn cảm thấy những điều Thi Lạc nói đều là thật, dù sao ngay cả băng nàng cũng làm được ra thì còn cái gì nàng không làm được chứ?

Thấy Vệ Tông Hi không nói gì, Thi Lạc nghi ngờ nhìn hắn.

Vệ Tông Hi đột nhiên cười: "Thi Lạc, tự nhiên ta lại không muốn ngươi trở thành cảnh vật nữa."

-"Ý ngươi là gì?" Thi Lạc không hiểu.

Vệ Tông Hi nói: "Không có gì."

Thi Lạc cảm thấy hắn có chút thần bí.

Hai người ngồi một lúc, Thi Lạc định trở về phòng ngủ, Vệ Tông Hi bỗng kéo lấy tay nàng. Bàn tay hắn rất nóng, Thi Lạc có một cảm giác kì lạ truyền đến trái tim.

-"Ngươi...ngươi định làm gì?" Thi Lạc hỏi.

-"Ngươi còn thích Cổ tú tài không?" Vệ Tông Hi hỏi.

Thi Lạc nhướn mày, Vệ Tông Hi mà không hỏi thì suýt chút nữa nàng quên mất Cổ tú tài là ai rồi.

Tuy không biết tại sao Vệ Tông Hi lại hỏi như vậy, nhưng Thi Lạc cũng kiên quyết lắc đầu: "Không thích."

Vệ Tông Hi buông nàng ra.

Thi Lạc cảm thấy Vệ Tông Hi hôm nay rất kì lạ. Nhưng mà nghĩ lại, Vệ Tông Hi hôm nào mà chẳng kì lạ, không sao cả.

-"Ta đi ngủ đây." Thi Lạc cười gượng.

-"Bụng còn đau không?" Hắn hỏi.

Thi Lạc ngạc nhiên, khuôn mặt lại đỏ lên, cũng may là có màn đêm không thì nàng ngại chết mất.

-"Không còn." Thi Lạc nói.

-"Ừm."

-"Vậy ta về phòng đây."

-"Ừ."

Toàn thân Thi Lạc nổi da gà, nàng cảm thấy Vệ Tông Hi hôm nay dịu dàng quá mức rồi. Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Vệ Tông Hi trở về phòng, ngồi một lúc khóe miệng hắn cong lên nụ cười, sau đó cũng lên giường ngủ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net