Chương 53: Đang Lợi Dụng Hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Thi Lạc thức dậy rất muộn.

Cơ thể nàng không thoải mái nên không muốn động, đến khi nàng dậy thì mặt trời đã lên cao rồi.

Thi Lạc ra khỏi phòng, thấy Vệ Tông Hi đã đang ăn cháo.

-"Ta nấu lại cháo." Hắn chỉ nói đơn giản bốn chữ.

Thi Lạc gật đầu, nàng lấy một bát rồi ung dung ăn.

Vệ Tông Hi thở dài một hơi.

-"Sao vậy?" Thi Lạc không muốn chú ý nhiều, nhưng hắn đã thở dài rõ ràng như vậy.

Vệ Tông Hi nói: "Mẫu phi của ta làm bánh đậu đỏ rất ngon, mỗi lần như vậy ta và đại ca đều tranh nhau ăn, đáng tiếc là không thể được ăn nữa rồi."

Lời Vệ Tông Hi nói đều là sự thật.

Thi Lạc ngạc nhiên nói: "Bánh đậu đỏ?"

Thực sự Thi Lạc không thích món bánh đậu đỏ mà người cổ đại làm, nhìn là không có khẩu vị, không ngờ Vệ Tông Hi lại thích ăn.

Hắn gật đầu: "Đúng vậy, ba năm rồi ta vẫn chưa được ăn qua."

-"Nhưng ta không biết làm."

Thi Lạc có chút bất lực, nàng thật sự không biết làm. Hơn nữa bánh đậu đỏ chẳng phải món gì ngon cả, nàng chưa từng học làm. Nàng biết làm bột đậu đỏ, ngon hơn bánh đậu đỏ rất nhiều, nhưng bột đậu đỏ lại không có hương vị như mẫu phi của hắn.

Vệ Tông Hi cúi đầu không nói gì.

Hai người ăn cháo xong, đôi mắt Thi Lạc lại sáng lên: "Ta đi mua cho ngươi một gói chẳng phải là được rồi sao? Ta vẫn nhớ có một quán bán điểm tâm trên đường."

Vệ Tông Hi lắc đầu: "Mua được nhưng vẫn không thể có hương vị giống mẫu phi ta."

Thi Lạc đi đến bên cạnh hắn, nàng nhẹ nhàng an ủi: "Người cũng đã đi rồi, nếu ngươi muốn ăn ta cũng có thể học làm."

Vệ Tông Hi gật gật đầu, sau đó hắn rủ mắt xuống.

Sau khi Thi Lạc rửa bát xong, nàng thay y phục rồi hỏi: "Còn thích ăn món gì không?"

Vệ Tông Hi lắc đầu: "Không."

Thi Lạc thấy tâm trạng hắn không tốt nên cũng không hỏi nhiều nữa, hôm nay nàng còn phải đến Tụ Tiên Lâu xem chủ quán Diêu đã trở về hay chưa.

Thi Lạc vừa ra cổng đã gặp Lí thị, Lí thị nhìn nàng một cái, ánh mắt bà không có thiện ý. Thi Lạc hơi giật mình, khi đi qua nàng mới nhớ ra Lí thị là ai.

Mẹ của Chung Tú Linh.

Thi Lạc quay người lại, Lí thị cũng đang nhìn theo nàng, hai người đối mặt nhau, dường như ánh mắt còn có ánh lửa.

Thi Lạc cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản.

Nghĩ lại nàng cũng đã hiểu vì sao một cô thôn nữ như Chung Tú Linh lại có tâm cơ như vậy rồi, có lẽ là do Lí thị này dạy cho.

Thi Lạc cụp mắt xuống nhớ lại gói thuốc hôm qua. Nếu bọn họ không động tới nàng thì nàng cũng sẽ không tự động thủ. Còn nếu Chung Tú Linh vẫn muốn hại nàng thì đừng trách nàng ác độc.

Thi Lạc đi ra khỏi ngõ, lúc này Lí thị mới thu ánh mắt lại, bà cảm thấy Thi ngu ngốc này không giống như lúc trước nữa rồi.

Khi đến cổng, Lí thị nhìn thấy Vệ Tông Hi đang ngồi trên ghế. Khi bà đang nhìn hắn bỗng nhiên hắn cũng nhìn lại bà. Lí thị bị ánh mắt của hắn dọa một trận, ánh mắt đó vô cùng sắc bén, mang theo cả sự cảnh cáo. Trên người hắn có khí chất độc nhất của một người cao quý.

Trước khi Lí thị xuất giá từng làm nha hoàn vài năm cho nhà quyền quý, bà đi theo vị tiểu thư đó đã học được không ít. Sau này tiểu thư dựa vào thủ đoạn nên được gả vào trong cung, Lí thị được trở về thôn Viễn Sơn,  nhờ những thứ bà học được từ tiểu thư nên khi về nơi nhỏ bé như thôn Viễn Sơn thì cuộc sống cũng thoải mái hơn rất nhiều. Sau đó bà dạy lại tất cả cho nữ nhi của mình, chỉ là Chung Tú Linh dường như không học được những tinh hoa từ bà.

Hôm nay bà gặp Thi Lạc và Vệ Tông Hi, Lí thị có một cảm giác, người như thế này tuyệt đối không nên đắc tội.

Lí thị cúi đầu, bà không dám vào gặp Vệ Tông Hi, sau đó hấp tấp đi về nhà.

Vừa vào cửa, bà đã nghe thấy tiếng Chung Tú Linh nói to.

-"Sao có thể chứ?"

Lưu Trung cười lạnh: "Huynh cũng không biết là ai, có lẽ là kẻ thù của Vương viên ngoại."

Vương viên ngoại đã hại không ít cô nương nhà lành, có người ôm hận trả thù là điều rất có khả năng.

Lưu Trung nhớ lại chuyện ngày hôm đó, cả người hắn đều run lên. Nhưng hắn không kể chuyện này với ai, cho dù như vậy, cả thôn Viễn Sơn vẫn có lời đồn thổi.

Chung Tú Linh không ra ngoài nên không biết chuyện này.

Vương viên ngoại là loại người gì, Chung Tú Linh biết rõ, nàng hỏi: "Biểu ca, tại sao Thi Lạc lại không đi?"

Lưu Trung nói: "Hai người đi theo hôm đó đều mất tích rồi, đến bây giờ vẫn chưa trở lại. Ta nghi ngờ bọn họ chết rồi, Thi Lạc này không hề đơn giản như vậy."

-"Nàng ta? Chỉ là một thiên kim hết thời, nếu thực sự có chỗ dựa thì còn phải đợi đến ba năm sao?"

Chung Tú Linh không tin: "Nói không chừng là do kẻ thù của Vương viên ngoại, nên ả Thi Lạc chỉ ăn may thôi."

Chung Tú Linh nói như vậy, Lưu Trung cảm thấy cũng có lí. Hai người còn định nói gì đó liền nghe thấy tiếng ho khan của Lí thị.

Hai người đều bị giật mình, quay đầu nhìn thấy Lí thị, sắc mặt cả hai đều hoảng loạn.

-"Nhị dì."

Lưu Trung chào hỏi một câu. Từ nhỏ hắn không có mẹ, đều nhờ Lí thị chăm sóc, nên hắn vô cùng cảm kích bà.

Lí thị nhìn hai người một cái rồi nói: "Mấy đứa dừng lại một chút, đừng có dính đến Vệ tàn phế và Thi ngu ngốc nữa."

Lưu Trung và Chung Tú Linh đều ngạc nhiên, không hiểu tại sao bà lại nói như vậy.

-"Bọn con..."

Lưu Trung lắp bắp một chút, ánh mắt tinh nhanh, cuối cùng hắn gật đầu: "Con đều nghe theo Nhị dì."

Lí thị lại nhìn sang Chung Tú Linh, Chung Tú Linh rõ ràng rất không phục: "Nương, tại sao người lại đứng về phía Thi Lạc?"

Lí thị nghiêm khắc nhìn nàng: "Nương cũng đều muốn tốt cho con, con hãy ngoan ngoãn một chút. Nương sẽ tìm cho con một gia đình tốt, tìm một người ở rể, sống những ngày thật tốt. Những việc hãm hại người khác con đừng làm nữa."

-"Nương..." Chung Tú Linh còn định nói gì đó, Lưu Trung đã kéo tay nàng.

Chung Tú Linh liền không nói nữa.

Lí thị thở dài: "Trung Nhi hiếm khi mới đến đây, con muốn ăn gì, Nhị dì làm cho."

-"Tùy ý, những đồ Nhị dì làm con đều thích ăn." Lưu Trung nói xong, ánh mắt vẫn có ý không vui.

Dù sao hắn và Chung Tú Linh là anh em họ, Chung Tú Linh muốn tuyển phu, Lưu Trung thấy hắn rất phù hợp. Nhưng Lí thị lại không đồng ý, mấy năm trước vì lí do này mà Lí thị mắng hắn một trận, vì vậy nên Lưu gia mới "gả" hắn cho Vương Hạnh Hoa.

Lưu Trung ở bên ngoài rất có khí thế, nhưng khi về nhà đối mặt với người phụ nữ chanh chua Vương Hạnh Hoa, cộng với cái danh tiếng "ở rể" khiến hắn không ngẩng đầu lên được.

Nghĩ đến đây, Lưu Trung không khỏi có chút oán hận. Hắn cảm thấy Lí thị rất giả dối, bà chỉ muốn lợi dụng hắn, không hề thật lòng đối xử tốt với hắn. Phí công trước kia hắn còn kính trọng bà, xem bà như mẹ ruột.

Liên tưởng với chuyện của Thi Lạc, hắn là do bị người biểu muội này liên lụy, Lưu Trung càng lúc càng không vui.

Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.

Chung Tú Linh không biết Lưu Trung nghĩ gì, nàng vẫn đang giận Lí thị tìm cho nàng một gã chân lấm bùn.

Trong lòng Lưu Trung lại có một kế khác, hắn ngẩng đầu nhìn cái viện tử to lớn của Chung gia, lại nhìn người biểu muội xinh đẹp. Hắn có một suy nghĩ, nếu hắn có thể chiếm hữu được Chung Tú Linh thì Chung gia cho dù không muốn chấp nhận hắn thì cũng phải chấp nhận. Sau đó hắn có thể không nhìn khuôn mặt to béo của Vương Hạnh Hoa nữa.

Đương nhiên ý nghĩ này chỉ là thoáng qua. Dù sao Lí thị đối với hắn cũng không tệ. Nếu không đi đến bước đường đó thì hắn cũng không thể xuống tay được.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net