Chương 57: Tiểu Hồ Ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc nhìn qua, cánh tay nàng có một vết bớt hình tròn to bằng đầu ngón tay. Bản thân nàng cũng không chú ý lắm, bây giờ Vệ Tông Hi lại nhìn nó chăm chú như vậy, nàng nói: "Trên cánh tay của ta còn có một mụn ruồi nữa."

Vệ Tông Hi nhìn nàng lật áo để lộ ra cánh tay trắng ngần với vết ruồi kia, hắn ngẩng đầu nhìn nàng phức tạp.

Nữ nhân này đúng là phóng khoáng, không biết kiêng kị một chút nào.

Thi Lạc nhận thấy sự khác lạ của hắn, nàng hoài nghi: "Nốt ruồi này làm sao vậy? Cạnh mắt ta cũng có một cái mà."

Vệ Tông Hi nói: "Ngươi không biết nó là gì?"

Thi Lạc càng nghi hoặc: "Không phải là nốt ruồi sao?"

Vệ Tông Hi lắc đầu: "Ngươi đúng là rơi xuống nước nên bị ngốc rồi."

-"Ngươi có ý gì?" Thi Lạc có chút không vui nhìn hắn, nói chuyện thì nói chuyện, lại giở cái tính cổ quái này ra.

Vệ Tông Hi nhìn bộ dạng của nàng, tự nhiên hắn có chút hứng thú, hắn nhàn nhạt nói: "Cạnh mắt ngươi là nốt ruồi mĩ nhân thì không sai, tay trái có vết bớt cũng không sai. Nhưng tay phải của ngươi không phải là nốt ruồi, mà là..."

Hắn cố ý ngừng lại, không nói gì mà nằm xuống, nhắm mắt lại.

Thi Lạc như bị mất hứng, đang nghe chăm chú thì bị đứt đoạn, nàng đập mạnh vào cánh tay Vệ Tông Hi: "Là gì, ngươi phải nói hết chứ."

Vệ Tông Hi mở mắt, cười như không cười nhìn nàng, hắn nói từng chữ: "Thủ...cung...sa."

(*Thủ cung sa: là vết màu đỏ để chứng tỏ người con gái còn trinh tiết.)

Thi Lạc ngơ ngác vài giây, sau đó mới phản ứng lại. Nàng nhìn ánh mắt mà Vệ Tông Hi nhìn mình, nàng đỏ ửng mặt.

-"Khốn nạn." Thi Lạc giận mắng một câu.

Vệ Tông Hi nói: "Ngươi tự muốn hỏi, ta chỉ trả lời thôi. Ta lại cho rằng ngươi cố ý hỏi, muốn trêu ghẹo ta?"

Thi Lạc càng tức, sao nàng có thể quên đi chuyện này chứ? Còn đòi Vệ Tông Hi nói với nàng, nếu là bình thường thì không sao, hiện tại cả hai lại cùng chăn cùng gối. Vốn dĩ đã ngượng ngùng, bây giờ càng ngượng ngùng hơn.

Nàng nhảy xuống giường thổi tắt đèn. Căn phòng tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay, Thi Lạc mò mẫm về phía giường, rất nhanh đã đụng phải một thứ gì đó nóng nóng, Thi Lạc vội vã buông tay, nàng biết đó là tay của Vệ Tông Hi.

-"Đừng mò loạn xạ có được không?" Vệ Tông Hi nghiêm túc nói.

Trong lòng Thi Lạc thầm mắng một câu, nàng cẩn thận leo lên giường, nằm xuống, lúc này mới thở phào.

Đôi mắt Vệ Tông Hi thích ứng với màn đêm, hắn nhìn rõ hơn một chút, hắn quay đầu nhìn Thi Lạc, sau đó hỏi: "Có phải sau khi rơi xuống nước ngươi có bệnh gì không? Điều quan trọng như vậy cũng quên được?"

Thi Lạc vừa chột dạ vừa giận, nàng cảm thấy như Vệ Tông Hi cố tình tính kế nàng.

-"Có lẽ đúng là sau khi rơi xuống nước có bệnh gì rồi." Thi Lạc cắn răng nói.

Vệ Tông Hi nói: "Hay là hôm nào đó mời đại phu đến khám? Thủ Cung Sa quan trọng như vậy mà lại quên được, xem ra bệnh cũng không nhẹ."

Thi Lạc quay đầu trừng mắt nhìn hắn, tiếc là phòng quá tối, Vệ Tông Hi không nhìn thấy.

-"Ngủ." Thi Lạc không muốn tiếp tục nói vấn đề này nữa.

Vệ Tông Hi cũng không nói thêm gì nữa.

Thi Lạc quá mệt mỏi nên rất nhanh đã ngủ được. Vệ Tông Hi nghe tiếng mưa bên ngoài, nhìn trần nhà tối đen, bên cạnh truyền đến tiếng hô hấp đều đặn của Thi Lạc.

Hắn quay đầu nhìn nàng, nghĩ đến chuyện nàng muốn khảm vàng lên răng, hắn không nhịn được mà khẽ nâng khóe miệng lên.

Đột nhiên...

Thi Lạc lăn một vòng lại gần, một chân và một tay đặt lên người hắn, ôm chặt lấy cả người hắn...

... 

Thi Hoa kêu vô cùng lớn, Thi Lạc mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến quá đáng kia. Nàng ngẫm nghĩ một chút rồi nhớ lại chuyện tối qua.

Nhưng...

Lúc này Thi Lạc mới phát hiện nàng đã ôm hắn cả đêm, Vệ Tông Hi vẫn giữ nguyên tư thế nằm hôm qua, còn tướng ngủ của nàng lại hoàn toàn trái ngược.

Thi Lạc cẩn thận rút tay lại, sau đó rút chân. Sau đó một góc chăn bị nàng lật ra, nàng nhìn rất rõ sự biến hóa dưới hạ thân của hắn...

Thi Lạc đỏ bừng mặt, thầm mắng một câu: "Vô liêm sỉ."

Không ngờ âm thanh nhỏ này lại khiến Vệ tiểu Vương gia mở mắt. Hắn hơi hé mắt nhìn Thi Lạc, thấy khuôn mặt đỏ tía tai của nàng. Hắn cúi đầu nhìn xuống, học theo giọng điệu của mấy người binh lính trong doanh trại: "Sao thế? Chưa nhìn thấy buổi sáng nam nhân thức dậy như thế nào sao?"

-"Đồ không biết xấu hổ." Thi Lạc nhảy xuống giường.

Vệ Tông Hi nhìn vẻ hoảng loạn của nàng, không nhịn được mà cong miệng lên.

Sau cơn mưa trời lại sáng, trời vô cùng xanh, không khí cũng tốt. Thuốc tê tại chân của Vệ Tông Hi đã hết tác dụng, hắn thầm động đậy một chút, nhìn sự biến hóa của bản thân, Vệ Tông Hi thầm mắng mình một câu.

Tối qua hắn ngủ không ngon lắm, do tư thế ngủ của Thi Lạc quá xấu, hơn nữa hắn cũng không muốn bị người khác ôm, đến tận khi trời sắp sáng mới ngủ được.

Thi Lạc lấy nước rồi cùng hắn vệ sinh cá nhân. Sau đó nàng mở mắt nhìn Vệ Tông Hi một đại nam nhân chải tóc, hắn lấy trâm gỗ vấn gọn tóc lên, chỉ tùy tiện vấn nhưng rất nhanh tóc đã gọn gàng, hơn nữa còn rất đẹp.

Nàng nhìn lại bản thân, cả đầu đầy tóc loạn xạ. Thi Lạc mất cả buổi sáng mới vấn được tóc, nàng cũng thử vài lần kiểu giống như Vệ Tông Hi nhưng đều thất bại.

Vệ Tông Hi nheo mắt nhìn nàng: "Thi Lạc à, bây giờ ngay cả vấn tóc ngươi cũng không biết sao? Trước kia ngươi rất giỏi về búi tóc mà."

Thi Lạc cười khan: "Ta đã nghĩ thông rồi, những kiểu phức tạp như vậy quá phí sức, không bằng cứ như thế này cho dễ làm việc."

-"Vậy à..."

Vệ Tông Hi kéo dài ngữ điệu: "Vậy bây giờ ngươi làm việc gì vậy?"

Thi Lạc liếc hắn một cái: "Ngươi cứ nhìn vào tóc của ta làm gì?"

-"Nhàm chán thôi."

Thi Lạc từ bỏ rồi, nàng cảm thấy thật phí mái tóc dài này của nguyên chủ. Đợi sau này nàng có tiền sẽ mua một nha hoàn ngày ngày thay đổi kiểu tóc cho nàng.

Nàng tóm gọn tóc lại, sau đó búi tròn lại trên đỉnh đầu.

Vệ Tông Hi chắc chắn rằng nàng không biết vấn tóc, chắc chắn nàng không phải Thi Lạc độc ác của trước kia. Thậm chí hắn còn nghi ngờ nàng không phải người của thời đại này, nếu không tại sao ngay cả vấn tóc cũng không biết?

Vệ Tông Hi đang suy nghĩ liền nghe thấy tiếng Thi Lạc nói: "Hay là ta mua cho ngươi vài cuốn sách để đọc?"

Thi Lạc cảm thấy Vệ Tông Hi thực sự rất nhàm chán.

Vệ Tông Hi lắc đầu: "Những thứ trong sách đều là lừa gạt, hơn nữa, một phế nhân như ta tốt nhất không nên đọc sách."

Thi Lạc suy nghĩ: "Vậy ngươi kể cho ta chuyện trong quân đội đi? Hoặc là kể chuyện của Đại Chu cũng được, ta cũng rất nhàm chán."

Vệ Tông Hi biết nàng đang dò thám tin tức.

Hứ, tiểu hồ ly.

Hắn không vạch trần nàng mà chỉ gật đầu: "Nhưng bây giờ ta rất đói."

-"Ngươi muốn ăn cái gì? Ta sẽ làm." Thi Lạc đã bị Vệ Tông Hi chuyển dời đi sự chú ý.

-"Có món gì mới lạ không?" Hắn hỏi.

Thi Lạc suy nghĩ rồi nói: "Bánh trứng hành được không?"

-"Được." Vệ Tông Hi biết thứ nàng làm chắc chắn sẽ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net