Chương 58: Tiếp Đón Khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc vào bếp chuẩn bị hành và củ cải thái nhỏ, thêm muối vào trứng rồi đánh đều, cho hành và củ cải vào lòng đỏ trứng, thêm bột mì khuấy đều. Đợi khi nồi nóng lên cho thêm dầu vào nồi, sau đó đổ hỗn hợp kia vào, đợi một lát rồi lật lại, vậy là đã xong món bánh trứng hành. Nàng nấu lại cháo tối qua, sau đó múc ra bát.

Thi Lạc ăn thử một miếng, hương vị thuần chất, ở cổ đại thì trứng và hành đều được trồng tự nhiên, nên làm ra bánh trứng hành đặc biệt ngon. Thi Lạc không nhịn được mà ăn thêm một miếng, sau đó mới mang đồ ăn vào phòng.

Vệ Tông Hi đang nhàm chán ngắm hoa cạnh cửa sổ.

-"Ăn sáng." Thi Lạc đặt đồ xuống bàn.

Vệ Tông Hi đã từng ăn bánh trứng, nhưng đã là vài năm trước rồi, bây giờ được ăn lại, hắn cảm thấy vô cùng ngon.

Vệ Tông Hi thấy Thi Lạc duỗi tay ra định gắp, hắn lấy đũa gõ gõ vào tay nàng: "Mỗi người một nửa, phần của ngươi hết rồi."

Thi Lạc: "?..."

Nàng nhìn lại, rõ ràng là còn một phần lớn, sao nàng lại không có phần chứ?

-"Khi mang vào chỗ này bị thiếu một ít, chắc chắn là do ngươi đã ăn vụng trước, chỗ còn lại này là của ta."

Vệ Tông Hi vơ hết lại, một chút đã cho hết vào miệng, sau đó nâng bát lên uống hết sạch cháo trong bát.

Thi Lạc nhìn cả bàn trống không, nàng nhướn mày.

Vệ Tông Hi lau miệng: "Ta muốn ra ngoài phơi nắng."

Thi Lạc bỗng đứng bật dậy: "Đồ vô ơn, tự bò ra đi."

Nói xong nàng mang bát đi.

Cửa phòng còn bị nàng đạp rất mạnh.

Sau khi nàng đi, khóe miệng Vệ Tông Hi hơi nhướn lên, tâm trạng hắn hôm nay thật tốt.

Sau khi hắn ra ngoài, hôm nay thời tiết đúng là không tệ, hắn hít một hơi sâu, ngồi trên ghế phơi nắng.

Một lát sau hắn thấy Thi Lạc mang hai cái bánh trứng ra, đưa cho hắn một cái.

-"Cẩn thận nóng."

Vệ Tông Hi ngạc nhiên.

Thi Lạc lại nói: "Mau nhận lấy, ta sắp bỏng chết rồi."

Vệ Tông Hi cầm lấy, Thi Lạc đặt bánh vào trong bát, lấy từng miếng ăn. Sau khi ăn hết phần lớn cái bánh nàng mới để ý thấy Vệ Tông Hi vẫn không động.

-"Sao lại không ăn? Ta tưởng ngươi vẫn chưa ăn no." Thi Lạc hỏi.

Vốn dĩ nàng rất tức giận, sau khi vào bếp nàng tự làm cho mình một cái, không cho Vệ Tông Hi ăn. Nhưng sau khi làm xong thì nàng cũng nguôi giận rồi, nghĩ đến Vệ Tông Hi phải yếu ớt di chuyển, nàng cũng mềm lòng đi vài phần.

Chắc hẳn hắn vẫn chưa ăn no. Thi Lạc lại làm thêm cái nữa.

Vệ Tông Hi cầm lấy bánh mà trong lòng vô cùng phức tạp, hắn tưởng Thi Lạc giận nên sẽ không quản hắn.

Nhưng...

-"Thi Lạc."

-"Ừm?"

Trong miệng Thi Lạc đều là bánh nên không nói ra thành lời.

-"Tại sao ngươi lại đối tốt với ta?" Vệ Tông Hi hỏi.

Thi Lạc ngạc nhiên, nàng quay lại đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Vệ Tông Hi.

Nàng phải nói như thế nào?

Thay nguyên chủ bù đắp sao? Không được.

Thương hại hắn? Hình như cũng không được.

-"Bởi vì chúng ta là phu thê." Thi Lạc nói.

Vệ Tông Hi nhìn nàng: "Chúng ta là phu thê sao?"

Thi Lạc suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không hẳn như vậy, nhưng cũng không thể phủ định. Trước mắt chúng ta chỉ có thể dựa vào nhau, Thi gia chỉ mong ta chết đi, ngươi và ta ở nơi này không có người thân, ngươi cũng chính là người thân duy nhất của ta rồi."

Vệ Tông Hi sững sờ, hắn không ngờ Thi Lạc lại trả lời như vậy.

Người thân?

Hắn đã không còn người thân từ ba năm trước rồi.

Bây giờ Thi Lạc lại nói như vậy, hắn có chút động lòng.

Hắn không nói gì, cầm bánh lên rồi ăn. Thi Lạc thấy hắn ăn vội vàng mới nói: "Ăn chậm chút kẻo bị nghẹn..."

Vừa nói xong Vệ Tông Hi ho vài tiếng, Thi Lạc vội vã lấy nước cho hắn.

Vệ Tông Hi uống xong nước mới đỡ hơn, hắn trừng mắt với nàng: "Miệng quạ đen."

Thi Lạc cười khan: "Ai bảo ngươi ăn nhanh chứ."

Hai người đối mặt một lát, không biết tại sao, cả hai đều cảm thấy khoảng cách như gần hơn một chút.

Lúc này có tiếng gõ cửa.

Thi Lạc chạy ra cổng thấy bên ngoài là Thái Đại nương, Lưu Đại Trụ và thợ mộc Lí.

Ánh mắt nàng sáng lên, chắc là ghế lăn của Vệ Tông Hi đã làm xong rồi. Nàng vội vã mở cửa, đúng là nhìn thấy có một chiếc xe bò, trên xe đặt một chiếc ghế lăn như nàng yêu cầu.

Mấy người Thái Đại nương có vẻ như đã đi đến đây từ sáng sớm, trên người đều là bụi bẩn, y phục của Lưu Đại Trụ và thợ mộc Lí đều bẩn hết rồi.

-"Thi Lạc, làm xong rồi." Thái Đại nương cười nói, tâm trạng vô cùng tốt.

-"Đại nương, mau vào đây." Thi Lạc kích động, nàng dắt bà vào trong sân.

-"Làm xong từ hôm kia rồi, nhưng hôm qua trời mưa, sáng nay bọn ta phải đến chợ, thuận tiện nên mang đến đây cho con." Thái Đại nương nói.

Lưu Đại Trụ và thợ mộc Lí vẫn ở ngoài, xe bò là của thợ mộc Lí, nhà hắn ở trong thôn Tiểu Lưu cũng được coi là giàu có. Vì phải thường xuyên làm đồ cho các cô nương xuất giá nên đã mua xe bò, thuận tiện cho việc di chuyển đồ.

Lần đó sau khi trở về thợ mộc Lí đã cùng cha ngày đêm làm việc, thuận theo yêu cầu khắt khe của Thi Lạc, bọn họ làm trong vòng gần một tháng đã xong rồi, hắn liền vội vã muốn mang đến.

Dù gì năm lượng bạc cũng là một cuộc làm ăn khó kiếm, hơn nữa còn là Thi Lạc yêu cầu.

Thợ mộc Lí lần đầu tiên đến nhà Thi Lạc nên hơi căng thẳng, hắn nhìn tứ phía một chút. Khoảng sân này tuy cũ nhưng khá rộng, có lẽ cũng có chút điều kiện.

Thợ mộc Lí nghĩ, hắn có tay nghề, gia đình cũng coi là giàu có, chỉ là hơi lo lắng không biết cha mẹ Thi Lạc có chấp nhận hắn hay không?

Từ ngày hôm đó, dáng vẻ, nụ cười của nàng đều hiện lên trong đầu của hắn, không cách nào quên được.

Hắn tưởng rằng ghế lăn là làm cho người nhà của Thi Lạc nên làm vô cùng dụng tâm, hi vọng để lại ấn tượng tốt cho người nhà nàng.

Thợ mộc Lí đang chìm trong suy nghĩ liền nghe thấy tiếng Thái Đại nương: "Tam Tử, nhanh, mau mang đồ xuống."

Thợ mộc Lí trong gia đình là con thứ ba, ở trên còn có hai tỷ tỷ, người trong thôn đều gọi hắn là Tam Tử.

Thợ mộc Lí thưa một tiếng rồi giữ chặt xe bò, Lưu Đại Trụ có sức lớn liền mang ghế vào trong sân.

Thợ mộc Lí vội đi theo.

Vừa vào cửa, hắn đã nhìn thấy Vệ Tông Hi đang ngồi trên ghế.

Thợ mộc Lí ngạc nhiên, cảm giác đầu tiên của hắn là, nam nhân này có phải ca ca của Thi Lạc không?

Thi Lạc không chú ý thợ mộc Lí nghĩ gì, nàng nhận lấy ghế lăn, càng nhìn càng vừa ý. Chất liệu đều được làm từ gỗ tốt, vô cùng chắc chắn và linh hoạt.

Thủ nghệ của người xưa quả là rất tốt.

-"Lí đại ca, đa tạ." Thi Lạc đưa cho hắn năm lượng bạc.

Thợ mộc Lí thấy Thi Lạc cười, đôi mắt đều mơ màng, hắn chưa thấy nữ nhân nào cười đẹp như nàng.

-"Không...không có gì" Thợ mộc Lí nhận lấy tiền, cả người vẫn lơ mơ, hắn còn ngửi thấy mùi hương thanh nhạt trên người nàng.

Thái Đại nương phát hiện ra gì đó liền nhíu mày, ho khan một tiếng.

Vệ Tông Hi đã chú ý đến thợ mộc Lí từ ban đầu, ánh mắt mà hắn ta nhìn Thi Lạc, đối với nam nhân như Vệ Tông Hi, sao lại không hiểu chứ?

Còn Thi Lạc, ánh mắt của nàng đều đặt vào chiếc ghế, nàng không phát hiện ra điều gì.

-"Nương tử, tiếp đón khách." Vệ Tông Hi bỗng mở miệng.

Thi Lạc không động đậy, tiếp tục ngắm chiếc ghế. Ghế được đánh bóng vô cùng đẹp, ở dưới còn có bốn chiếc móc, có thể treo giỏ để đựng đồ, đằng sau có tay cầm thuận tiện để người khác đẩy hắn, chỗ để tay còn có một khe nhỏ để đựng chén trà, chỗ còn lại còn có thể treo đồ ăn.

Thi Lạc đẩy xe, vô cùng vừa ý.

-"Nương tử, tiếp đón khách." Vệ Tông Hi lại nói thêm một câu.

Thi Lạc định thần lại, nàng nhìn hắn một cái, cả khuôn mặt ngơ ngác.

Nương tử?

Thi Lạc ngẩn ngơ, một lát mới ý thức được là hắn đang gọi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net