Chương 67: Tức Giận Cho Ai Xem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Lạc trở về phòng, nàng không ngủ được, trong lòng đều là tâm sự, Vệ Tông Hi cũng không tốt hơn nàng là bao, thực ra suy nghĩ của hắn còn nhiều hơn nàng.

Cả hai người đều không ngủ được.

Nửa đêm, Thi Lạc vẫn chưa ngủ, nàng đi ra ngoài sân ngồi. Nhìn bầu trời đêm đầy sao, nàng hoài niệm lại cuộc sống ở hiện đại.

Trùng hợp là Vệ Tông Hi cũng chưa ngủ, hắn mở cửa sổ thấy Thi Lạc ngồi trong sân, tuy dáng người nàng không thấp, nhưng ngồi tại vị trí đó nhìn chỉ nhỏ nhắn tại một góc.

Một nơi nào đó trong trái tim hắn bỗng mềm hơn một chút. Hắn biết bản thân không thể biểu lộ ra bên ngoài, hoàn cảnh hiện tại của hắn không thể có một điểm sai sót nào, nhưng hắn không biết làm thế nào với Thi Lạc.

Chính vào lúc này, Thi Lạc chợt quay lại nhìn thấy Vệ Tông Hi, hai người nhìn nhau qua khung cửa sổ, rất nhanh Thi Lạc đã thu lại ánh mắt, đứng dậy trở về phòng.

Vào giây phút mà cánh cửa đóng lại, trái tim Vệ Tông Hi cảm thấy như càng thêm buồn bã.

Vài ngày tiếp theo, Thi Lạc không tiếp tục bỏ đói Vệ Tông Hi nữa, ngược lại, ngày nào nàng cũng làm các loại món ăn khác nhau, trong cuộc sống cũng chăm sóc hắn rất tốt, không có một sai sót nào. Nhưng càng tiếp tục thế này, Vệ Tông Hi càng cảm thấy khoảng cách giữa hắn và Thi Lạc ngày càng xa.

Thi Lạc đi một chuyến đến quán điểm tâm Diêu Kí, khi nhìn thấy Lão Tam, trong lòng nàng chuyển biến cảm xúc liên tục.

Nàng không biết những người mà nàng đang tiếp xúc, có bao nhiêu người là người của Vệ Tông Hi.

Lão Tam vẫn thái độ bình thường, nụ cười hiền hậu, không lộ ra một chút khác thường nào.

Thi Lạc nói yêu cầu hợp tác ra, Lão Tam nói cần xem xét thêm chút nữa.

Thi Lạc biết, hắn muốn hỏi ý kiến Vệ Tông Hi, nàng không nói gì nữa mà rời đi.

Đêm hôm đó, Lão Tam đích thân đi một chuyến, khi nhìn thấy căn phòng của Vệ Tông Hi, Lão Tam cảm thấy Lão Tứ đã khuếch đại quá rồi. Tuy phòng của Vệ tiểu Vương gia đơn giản nhưng không thiếu thứ gì, vừa sạch sẽ lại gọn gàng. Trên người tuy mặc y phục bình thường nhưng khá mới. Tiểu Vương gia không thể tự đi mua được, vậy thì chắc chắn là do Thi Lạc mua.

Ấn tượng của Lão Tam về Thi Lạc không tệ.

-"Chủ tử." Lão Tam cung kính.

Vệ Tông Hi chỉ nhàn nhạt gật đầu.

-"Hôm nay Thi Lạc đến, bàn chuyện hợp tác."

Lão Tam muốn nghe ý kiến của Vệ Tông Hi, hôm nay Thi Lạc cũng đã nói hợp tác phải theo yêu cầu của nàng, Diêu Kí phải toàn lực giúp đỡ.

Vệ Tông Hi gật đầu: "Nàng đã biết rồi, vì vậy cứ nghe theo nàng nói."

Lão Tam sửng sốt, tuy ấn tượng của ông về Thi Lạc không tệ, nhưng coi nàng là người của mình thì lại là chuyện khác. Hơn nữa nàng còn là nữ nhi của Thi Thiên Ý.

Vệ Tông Hi nói: "Nếu nàng có mưu đồ khác, ngươi có thể tiền trảm hậu tấu."

Lão Tam đã hiểu.

-"Thuộc hạ hiểu rồi."

-"Lão Tứ có tin tức chưa?" Vệ Tông Hi hỏi.

Lão Tam lắc đầu: "Mấy ngày trước đã đi Lang Sơn tìm đá tiêu, chắc sẽ sớm về thôi."

Lão Tam do dự một chút.

-"Ngươi có lời muốn nói?" Vệ Tông Hi nhìn ông.

Lão Tam bị Vệ Tông Hi nhìn ra, ông giật mình, ánh mắt mà Vệ Tông Hi nhìn ông, khiến ông nhớ đến một người.

Là Lão Vương gia Vệ Tiêu đã qua đời.

Trong lòng Lão Tam yên tâm, càng cung kính nói: "Thi Lạc là một tiểu thư khuê phòng, sao có thể biết cách tạo ra băng?"

Cũng không trách được Lão Tam nghi ngờ, không chỉ là chế băng, còn có các món ăn kì lạ khác.

-"Trong phủ Thi Thiên Ý có rất nhiều sách."

Chỉ một câu nói đã giải thích toàn bộ.

Về chuyện của Thi Lạc, Vệ Tông Hi không muốn người khác biết.

Lão Tam cũng không hỏi nhiều nữa.

Vệ Tông Hi hít thở mạnh vài hơi nói: "Lần sau khi hành động, nhớ tắm gội thay y phục."

Lão Tam ngạc nhiên, lập tức sắc mặt biến đổi. Ông vốn dĩ thông minh, Vệ Tông Hi vừa nói đã hiểu.

Đồng thời cũng thầm bội phục khả năng quan sát của Thi Lạc, rất tinh tế.

-"Thuộc hạ đã hiểu."

-"Sau này có lời gì cần nói thì nhờ Thi Lạc chuyển lời là được. Nếu không tiện thì có thể bỏ giấy vào trong bột đậu đỏ." Vệ Tông Hi nói.

Dù sao Vệ Tông Hi sắp đến rồi, lỡ như bị hắn phát hiện ra gì đó thì không tốt.

-"Còn nữa, tốt nhất Thi Lạc nên ít xuất hiện tại Diêu Kí, tránh những phiền phức không cần thiết."

-"Vâng."

Lão Tam đáp ứng.

Vệ Tông Hi bàn giao thêm chút chuyện nữa, sau đó mới rời đi.

Vệ Tông Hi nhìn trăng sáng bên ngoài, góc miệng nhướn lên nụ cười nhạt.

Lí Tông Diên, ngươi đến thôn Viễn Sơn để làm gì?

Đối với những điều này Thi Lạc không rảnh mà nghĩ đến, hiện tại nàng chỉ muốn kiếm tiền. Trước kia còn muốn đưa Vệ Tông Hi đi cùng, nhưng hiện tại nghĩ lại, người ta vốn dĩ không cần.

Thi Lạc tự nói với bản thân, như vậy cũng tốt, muốn đi đâu cũng được, hơn nữa nếu Vệ Tông Hi đi cùng thì ai thèm quan tâm nàng chứ? Nghĩ đến đây nàng lại có thêm cảm giác tự do.

Sau khi nghĩ thông, Thi Lạc lại cảm thấy yêu đời, hồi phục khát vọng ban đầu.

Nàng viết cách cải cách Diêu Kí ra, và tất cả những món điểm tâm mà nàng biết làm, sau khi chuẩn bị xong, nàng định đi tìm Lão Tam bàn chuyện.

Ra ngoài, thấy Vệ Tông Hi vẫn chơi với Thi Hoa như cũ.

-"Ta đi Diêu Kí." Nói xong Thi Lạc đi ra ngoài.

Sau khi nàng đi, Vệ Tông Hi nhíu mày.

Đã mấy ngày rồi, giận dỗi cho ai xem? Tuy mấy ngày này Thi Lạc vẫn chăm sóc hắn rất tốt, nhưng Vệ Tông Hi lại cảm thấy nàng rất khách khí và xa cách, không còn cảm giác giống như trước kia nữa.

Nhưng hắn vẫn không biết tại sao? Lẽ nào do hắn suýt bóp chết nàng?

Nhưng ai bảo nàng nhìn thấu bí mật của hắn chứ, nếu là người khác thì sớm đã chết rồi, hắn không giết nàng, còn cho nàng cơ hội, cho nàng hợp tác, chia tiền cùng nàng, không phải nàng nên cảm tạ hắn sao?

Vệ Tông Hi trầm mặc, đúng lúc này Thi Hoa chợt kêu một tiếng, rất thình lình, Vệ Tông Hi bị giật mình, sau khi bình tĩnh lại, hắn lấy hòn sỏi ném Thi Hoa.

-"Có bản lĩnh lớn rồi nhỉ? Lát nữa tao sẽ hầm mày."

Không biết có phải Thi Hoa nghe hiểu không, nó nhướn cổ trừng mắt nhìn Vệ Tông Hi.

Vệ Tông Hi cảm thấy bộ dạng này rất giống Thi Lạc, dương dương đắc ý không biết bản thân là ai.

Nghĩ đến đây hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Sau khi đi ra ngoài, bước chân của Thi Lạc đã nhanh không ít.

Nàng cố ý đến Vân Dật thư viện một chút, vừa rồi là tiết học sớm, cổng của thư viện không có một ai. Nhưng nhìn thư viện này, Thi Lạc nhớ đến trường Đại học ở hậu thế, nàng hơi hoài niệm.

Đáng tiếc, thời đại này nữ nhân không được đi học.

Thi Lạc lắc đầu, quay người định đi. Hai nữ nhân bên cạnh lại nhìn nàng chằm chằm.

Thi Lạc rất mẫn cảm với ánh mắt địch ý của người khác, nàng quay lại nhìn hai người kia.

Một người khoảng mười mấy tuổi, một người khoảng hơn hai mươi, có chút quen mắt...

Thi Lạc suy nghĩ chốc lát liền nhớ ra, là nữ nhân dệt bông mà nàng từng gặp khi đi mua chăn. Lúc đó ánh mắt của nàng ta đối với nàng đã tràn đầy địch ý, bây giờ cũng vậy, hơn nữa ánh mắt đó giống như nhìn kẻ thù vậy.

Thi Lạc nhíu mày, lại nhìn cô nương bên cạnh. Người này có vẻ trẻ hơn một chút, là nữ nhi của gia đình bình thường, tướng mạo không xuất sắc, ăn mặc cũng rất phổ thông, chỉ là ánh mắt cũng rất phẫn nộ nhìn Thi Lạc.

Thi Lạc: "..."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net