Chương 68: Hồ Ly Tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đang nhìn Thi Lạc là vị hôn thê của Cổ tú tài - Trương Tuệ Cầm và chị dâu của nàng ta - Vương thị.

Với tâm tư của nữ nhi, Trương Tuệ Cầm muốn đến thăm tú tài, nhưng không ngờ vẫn chưa gặp được Cổ tú tài đã phải gặp con hồ ly tinh trong lời đồn. Hai người nhìn khuôn mặt xinh đẹp mê người của Thi Lạc liền tức giận, trong đầu hiện ra cảnh Thi Lạc đến đây câu dẫn Cổ tú tài.

Thi Lạc không biết đã đắc tội hai người này chỗ nào, nàng hoài nghi sờ mặt mình, lẽ nào nàng xinh đẹp nên đã bị ghen tị?

Nàng vừa nghĩ xong, chỉ nghe thấy tiếng Vương thị nói một câu: "Hồ ly tinh."

Thi Lạc ngạc nhiên, không tức giận mà lại cười: "Hả? Thật sao?"

Vương thị không ngờ Thi Lạc lại vô liêm sỉ đến như vậy, đang định nói tiếp liền nghe thấy Thi Lạc mở miệng: "Trước kia mọi người đều nói ta là tiểu hồ ly tinh, bây giờ lớn hơn rồi, nhưng không sao hết, hồ ly tinh cũng rất được."

Thi Lạc cảm thấy "hồ ly tinh" chính là khẳng định lớn nhất về nhan sắc nàng rồi.

Vương thị chuẩn bị một bụng lời chưa được nói ra, nàng nhìn Thi Lạc giống như nhìn thấy quỷ. Nàng ta nghĩ, chẳng trách người ta gọi ả là Thi ngu ngốc, bộ dạng này còn không phải là ngu ngốc hay sao?

Vương thị tự nhiên lại không có hứng thú tính kế nữa, tính kế với một đứa ngu ngốc chẳng phải quá mất mặt sao?

Trương Tuệ Cầm nhìn Thi Lạc nhíu mày, trong lòng cũng nghĩ như Vương thị.

Nàng cũng cảm thấy đầu Thi Lạc không bình thường.

Thi Lạc thấy bọn họ không nói nữa, nàng nghi hoặc nói: "Hình như hai người có địch ý với ta? Tại sao vậy?"

Trương Tuệ Cầm vốn chưa gả đi nên không biết mở lời thế nào, cuối cùng Vương thị nói: "Cổ Thế Nhân tú tài đã định hôn với Tuệ Cầm rồi."

Trong chốc lát Thi Lạc cũng hiểu ra, nàng thầm mắng nguyên chủ có phải đầu bị ngấm nước không mà lại thích Cổ tú tài. Nói đến tên của hắn, Cổ Thế Nhân, Hoàng Thế Nhân, nghe đã biết không phải người tốt đẹp gì.

Nhưng những điều này không liên quan gì đến Thi Lạc.

Nàng ngẫm nghĩ, rồi trịnh trọng nói: "Hai vị tỷ tỷ, trước kia là do ta không hiểu chuyện. Nhưng mọi người đều hiểu lầm rồi, ta và Cổ tú tài không có chút gì đi quá giới hạn, hai vị tỷ tỷ có thể yên tâm, sau này ta sẽ không gặp mặt hắn nữa, nếu lỡ như gặp phải ta cũng sẽ không nhìn thẳng một cái đâu."

Thi Lạc nói một tràng, khiến Vương thị và Trương Tuệ Cầm sững sờ tại chỗ.

Hai người há miệng, rất lâu vẫn không nói được chữ nào.

Nữ nhân này có phải ngốc thật hay không?

Thi Lạc không cảm thấy xin lỗi là mất mặt. Với chuyện của Cổ tú tài, nguyên chủ đúng là sai rồi, nếu đã làm sai thì xin lỗi không phải điều nên làm sao?

Nếu đổi lại là nàng, nếu vị hôn phu của mình bị một nữ nhân đã có chồng bám theo, còn ồn ào khiến ai cũng đều biết như vậy, nàng chắc chắn cũng sẽ tức giận.

Làm sai thì xin lỗi, không mất mặt.

Sau khi xin lỗi, nàng cười nói: "Hai vị, vậy ta đi trước nhé."

-"...Được." Vương thị bình tĩnh lại nói.

Khi Thi Lạc đã đi khuất, Trương Tuệ Cầm vỗ vỗ chị dâu: "Thực ra nàng ta cũng không đến nỗi đáng ghét nhỉ?"

Vương thị gật đầu, rồi lập tức lắc đầu: "Cũng có khả năng nàng ta cố ý nói vậy, sau lưng thì lén câu dẫn Cổ tú tài."

Trương Tuệ Cầm lại không cảm thấy như vậy, nàng cũng từng học mấy năm, phụ thân là Lí Trưởng của thôn. Cũng chính vì nguyên nhân này nên Cổ tú tài mới nhìn trúng nàng, Trương Tuệ Cầm vốn cũng là một người hiểu đạo lí.

Trương Tuệ Cầm chỉ gặp quá Cổ tú tài một lần, cảm thấy bề ngoài không tệ, nàng cũng rất sùng bái người có học nên lập tức đồng ý.

Bây giờ nhìn thấy Thi Lạc, Trương Tuệ Cầm cảm thấy lời đồn cũng chỉ là lời đồn, quả nhiên vẫn phải chính mắt chứng kiến.

-"Bỏ đi, đi thôi, Thi ngu ngốc này làm việc không biết chừng mực, không thể tin lời nàng ta được."

Trương Tuệ Cầm gật đầu, đi theo chị dâu.

Sau khi hai người đi, cạnh đó có hai vị công tử bước ra.

Một người là Bạch Tu Viễn, người còn lại tuổi tác có vẻ lớn hơn, chính là viện trưởng của Vân Dật thư viện - Tiết Thanh Sơ.

Tiết Thanh Sơ nói: "Nữ nhân này ngược lại có vẻ thú vị."

Bạch Tu Viễn nói: "Tiết huynh, nàng chính là Thi gia Tam tiểu thư, hiện tại là thê tử của Vệ Tông Hi."

Tiết Thanh Sơ cũng nghe qua lời đồn về Thi Lạc, hắn nói: "Lời đồn mà ta từng nghe thấy khác xa với sự thật."

-"Đã nói đều là tin đồn rồi, thứ như lời đồn là thứ không thể tin nhất." Bạch Tu Viễn nói.

Tiết Thanh Sơ nhìn hắn một cái: "Tu Viễn quen biết nàng?"

Bạch Tu Viễn nói: "Từng gặp qua vài lần."

Nói xong hắn liền bổ sung: "Lần trước chính nàng là người đến phá bảng hiệu của Thiên Hương Lâu."

Tiết Thanh Sơ ngạc nhiên, lập tức cười: "Ta đã xem nhẹ nàng quá rồi."

Bạch Tu Viễn thấy bộ dạng của Tiết Thanh Sơ giống như đã hứng thú với nàng rồi, liền nói theo: "Tấn Vương sắp tới sẽ đến Tây Bắc, ngày tháng của Vệ Tông Hi có lẽ sẽ khó khăn hơn rồi."

Tiết Thanh Sơ lắc đầu: "Tu Viễn sai rồi, đêm ta đã từng xem qua sao chiếu mệnh, thấy ngôi sao chiếu mệnh của Vệ Tông Hi đã phát sáng, thời vận của Vệ tiểu Vương gia tới rồi."

Bạch Tu Viễn bán tính bán nghi.

Hắn biết Tiết Thanh Sơ cũng là người có bản lĩnh, nhưng những chuyện thần quỷ này hắn không thể tin được.

Bạch Tu Viễn nói: "Chúng ta là người ngoài cuộc, xem kịch hay là được rồi. Hôm qua Châu huynh còn cảnh báo ta không được quản chuyện bao đồng."

Tiết Thanh Sơ nhìn hắn, không nhiều lời nữa, hai người một trước một sau đi vào thư viện.

Thi Lạc không bị chuyện của Trương Tuệ Cầm ảnh hưởng đến tâm trạng, rất nhanh nàng đã đến quán điểm tâm Diêu Kí.

Lão Tam không ở trước quán, nàng đi vào bếp mới nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn nắm mì, Lão Tam đang ngồi xổm trước lò lửa, chăm chú quan sát.

Thi Lạc nhìn chằm chằm vào mặt ông, nàng cảm thấy mặt ông khác trước rồi, dường như...

Trẻ hơn?

Lão Tam ngẩng đầu nhìn thấy Thi Lạc, ông cười nói: "Ngươi mau đến đây xem, cách mà ngươi chỉ cho ta, ta làm vài lần mà vẫn không thành công lắm."

Thi Lạc không quan tâm mặt ông nữa, nàng đi đến cạnh bếp: "Độ lửa này thực ra đã được rồi, đợi một lát là nấu xong."

Lão Tam gật đầu.

Hai người đều đứng trước bếp xem, Thi Lạc chú ý trên bàn không chỉ có bột đậu đỏ, còn có hãm nhân bánh, Thi Lạc cười nói với Lão Tam: "Diêu chưởng quỹ, không tệ, đúng là học một biết mười."

Lão Tam cũng cười: "Ta chỉ muốn thử làm cái..."

-"Đúng lúc ta muốn nói chuyện này, nếu ngươi đã làm rồi, vậy thì không cần ta nói nữa."

Thi Lạc nói xong thì nhìn lửa: "Có thể cho ra lò rồi."

Lão Tam vội vã mang đĩa đến, Thi Lạc chú ý đến, chiếc đĩa nóng như vậy, ông chỉ tay trần lấy ra, hơn nữa còn không có chút biểu hiện khác thường.

Thi Lạc rũ mắt, không biểu hiện gì ra ngoài.

Người của Vệ Tông Hi quả nhiên là không đơn giản.

Lão Tam lấy bột đậu đỏ ăn một miếng, gật đầu: "Lần này được rồi."

Thi Lạc cũng ăn một miếng, cảm thấy không tệ.

Hai làm nốt chỗ còn lại, sau đó từ phòng bếp đi đến hậu viện.

Thi Lạc nói ra kế hoạch chỉnh sửa, Lão Tam cẩn thận nghe, ánh mắt phát sáng: "Phải nhanh chóng làm những điều này."

Thi Lạc gật đầu: "Mấy ngày này ta sẽ đến quán cùng làm với ngươi, hơn nữa việc tân trang lại quán cũng cần phải theo ý của ta, không được cắt giảm nguyên liệu. Ngoài ra ta còn cần một người tính toán, khi tuyển người cũng phải theo yêu cầu của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net