Chương 038 kiểm tra thủ cung sa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc biết được hồng y nam tử kia chính là Đông Phương Lưu Cảnh, Lâm Cẩn Du nhịn không được đổ mồ hôi.

Nghe nói, Ẩn Nguyệt cung mới thành lập mười năm trước. Vài thập niên trước, trên giang hồ chỉ có Lăng Tiêu cung cùng Thương Thứu cung, nghe đồn tiền Cung chủ Lăng Tiêu cung là một vị đàn thất huyền cầm xuất thần nhập hóa, lấy cầm làm vũ khí, lấy âm làm mũi tên, khúc khởi mà tên ra 09, trong khoảnh khắc liền có thể đoạt tính mệnh người ta.

Cung chủ Thương Thứu cung võ công cũng không thể tầm thường. Hai mươi mấy năm trước, hai cung đối lập, giao chiến mấy lần, đến sau này, hai cung đạt thành minh ước 10, không can thiệp chuyện của nhau, hàng năm ngày mười một tháng mười một ở giao giới Bắc Mạc cùng Tây Nguyệt cử hành luận võ.

Mới đầu, chỉ là hai cung luận võ, đến sau này liền chậm rãi biến thành đại hội võ lâm ba đại quốc Tây Nguyệt, Đông Lâm, Bắc Mạc. Người Nam Lâm quốc nhỏ mà yếu, vài năm gần đây mới có nhân sĩ đi tham gia đại hội võ lâm. Hàng năm, đại hội võ lâm là lúc anh hùng hào kiệt hội tụ, tinh anh tứ quốc đều muốn tại đây phô bày tài năng, cùng người khác so cao thấp, một trận chiến thành danh.

Nhưng là, ngày mười một tháng mười một mười năm trước, lại xảy ra một việc như vầy, nhớ một đó, khi thi đấu luận võ sắp kết thúc, bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, trên mặt của hắn mang mặt nạ màu đen, tóc xoã đón gió, hắn lên tỷ thí đài chỉ để ý luận võ cũng không báo danh hào, tuổi còn nhỏ, tu vi võ công đã là cực cao, nhưng là bởi vì tuổi không lớn, nên không địch lại tiền nhiệm Cung chủ Lăng Tiêu cung cùng Thương Thứu cung, thiếu niên kia mang theo vết thương đầy người rời khỏi luận võ.

Cũng năm đó, danh hào Ẩn Nguyệt cung liền xuất hiện trên giang hồ.

Thiếu niên năm thứ nhất luận võ bại trận, năm thứ hai hắn như cũ xuất hiện tại luận võ đại hội, mặt mang mặt nạ đen, võ công hắn tuy có tinh tiến lại như cũ không địch lại nhị vị tiền nhiệm Cung chủ, cứ như vậy, năm qua năm, thiếu niên kia vẻn vẹn so sáu năm, cũng chính là bốn năm trước trên luận võ đại hội, thiếu niên kia rốt cục cùng hai vị tiền nhiệm Cung chủ đánh ngang tay. Từ lúc đó cùng nhị vị tiền nhiệm Cung chủ bất phân thắng bại sau, vị thiếu niên kia liền không còn xuất hiện tại đại hội võ lâm nữa, mà chính là cũng năm đó, xuất hiện lực lượng mới Ẩn Nguyệt cung ở giang hồ , trở thành cung thần bí nhất võ lâm.

Người trên giang hồ đều đoán thiếu niên kia là Cung chủ Ẩn Nguyệt cung.

Nghe nói, Ẩn Nguyệt cung phú giáp11 một phương, có rất nhiều sản nghiệp, trải rộng tứ quốc, Cung chủ Ẩn Nguyệt cung càng là trụ kim cung ngân ốc12, ăn sơn hào hải vị, bên trong phủ mỹ cơ như mây, ngày ngày ca múa mừng cảnh thái bình.

Hai năm trước, trên giang hồ nghe đồn Cung chủ Ẩn Nguyệt cung tên là Đông Phương Lưu Cảnh, nhưng là, không ai gặp qua thực nhan của hắn, bởi vì hắn tàn nhẫn thị huyết giết hại ngàn vạn người, người gặp qua thực nhan của hắn đều phải chết.

Tóm lại, trên võ lâm phàm là có người nhắc tới Đông Phương Lưu Cảnh, đều là trong lòng run sợ, cho tới nay, hắn ở trên võ lâm vẫn như cũ là một người thần bí.

Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn Du sờ sờ cổ nàng, khẽ nói:

"Người này đến cùng có phải Đông Phương Lưu Cảnh hay không a? Nếu thật là hắn, hắn thế nào không có giết ta đây? Còn nói cho ta tên của hắn?"

Lâm Cẩn Du lắc lắc đầu liền lại lần nữa đi về phía trước, nàng nhất định phải đến hỏi Thính Phong một chút, có phải có sai xót gì hay không.

Cách đó vài dặm, Đông Phương Lưu Cảnh dừng lại bước chân, quần áo yêu dã hồng y bên trong rừng cây xanh ngắt dị thường bắt mắt, hắn nâng tay sờ cánh môi một chút, trên mặt tựa hồ còn lưu lại hương thơm, đôi mắt khép hờ, nhớ lại cảnh tượng cùng nàng gặp mặt lần nữa quay lại chỗ lúc nãy.

Thật lâu sau, Đông Phương Lưu Cảnh đôi mắt hơi đổi trầm giọng nói:

"Xuất hiện đi."

Trong rừng bỗng nhiên nhảy ra hai hắc y nhân, hai người nhất tề quỳ xuống đất nói:

"Thuộc hạ tham kiến Cung chủ."

Hai người chính là tả hữu sứ Ẩn Nguyệt cung, tên là Bắc Đường Mặc cùng Bắc Đường Kiềm.

Bắc Đường Mặc ngước mắt nhìn Đông Phương Lưu Cảnh, trầm giọng nói:

"Cung chủ, ngươi sao có thể đem tục danh báo cho Lâm Cẩn Du biết? Nàng là người Lâm phủ cùng Hoàng thất có liên hệ."

Bắc Đường Kiềm nói tiếp:

"Vạn nhất nàng tiết lộ ra ngoài, hẳn đối chúng ta bất lợi."

Đông Phương Lưu Cảnh từ từ nhìn rừng cây, nói:

"Hiện tại, đúng là không phải thời điểm."

Nhưng là, hắn ngay lại lơ đãng nói cho nàng , đơn giản là, hắn muốn cho nàng biết.

" Vậy muốn thủ hạ đi đem nàng giết đi sao?"

Nghe nói muốn giết nàng, Đông Phương Lưu Cảnh nhanh chóng nói:

"Không!"

Bắc Đường Mặc lộ ra khó xử.

"Nàng sẽ không nói cho người khác ."

Không biết vì sao, hắn chính là tin tưởng nàng, như thế, liền để hắn đi một bước cờ hiểm đi, nếu thực phát sinh cái gì, hắn cũng nhận, bởi vì này là hắn lựa chọn.

Đông Phương Lưu Cảnh nói xong nói, bước rời đi, thân ảnh hồng sắc nhanh chóng biến mất ở bên trong mảnh lục sắc.

Bắc Đường Mặc cùng Bắc Đường Kiềm nhìn nhau một phen, rồi đứng dậy đi theo.

Lâm Cẩn Du biết trên đường trở về thành nhất định sẽ có binh sĩ Nạp Lan Duệ Tích chặn lại, nàng tìm nơi ẩn nấp đem mặt nạ trên mặt lấy xuống, vào thành rồi khi sắp tới cửa sau tướng phủ lại tìm nơi đem mặt nạ đeo lên.

Sau khi Lâm Cẩn Du khôi phục dung mạo, người của Nạp Lan Duệ Tích liền phát hiện nàng, chạy vội đi bẩm báo Nạp Lan Duệ Tích.

Nạp Lan Duệ Tích lúc này đang ở cửa thành bắc tìm kiếm, một lát thì có người báo lại nói Lâm Cẩn Du xuất hiện gần Lâm phủ.

"Nàng đã trở về?"

Nạp Lan Duệ Tích híp lại mắt ưng, đối với hành tung quỷ dị của Lâm Cẩn Du nghi hoặc vạn phần.

Người của hắn trải rộng toàn bộ Hoàng thành, căn bản không có người hướng hắn báo cáo, nàng lại là từ nơi nào trở về ?

Thị vệ hồi bẩm nói:

"Đúng vậy."

Nạp Lan Duệ Tích môi mỏng khẽ nhếch, hạ lệnh nói:

"Đi tướng phủ!"

Ra lệnh một tiếng, Nạp Lan Duệ Tích phất bào rời đi, thị vệ Vương phủ giống như hàng dài đi theo phía sau.

Lâm Cẩn Du đến cửa sau tướng phủ, nâng tay đẩy cửa ra, nhưng mà, đẩy ra xong đã thấy nơi cửa sau đông nghìn nghịt người đứng, dẫn đầu tự nhiên là Lâm phủ đại nương – Tạ Ngọc Phương.

Tạ Ngọc Phương vân cẩm bào màu nâu, nàng ta ngẩng cao đầu, vênh mặt hất hàm sai khiến. Bên cạnh nàng ta là Lâm Cẩn Trân, một mặt cao ngạo, ánh mắt kia tựa như nói, Lâm Cẩn Du ngươi chết chắc rồi! Úc Hương Cầm cùng Lâm Cẩn Linh cũng là nhướn mắt chờ xem kịch vui.

"Làm cái gì vậy? Đường đường là Sườn Vương Phi về nhà lại đi cửa sau?"

Tạ Ngọc Phương vừa thấy Lâm Cẩn Du liền mở miệng châm chọc nói.

Lâm Cẩn Du thấy Tạ Ngọc Phương, vẻ mặt biến thành  kinh ngạc, cảm thấy sung sướng cực kỳ, nàng chọn hôm nay hành động cũng là bởi vì  hôm nay là Tạ Ngọc Phương đã hết ngày bị giam cầm.

Thái hậu tứ hôn, Tạ Ngọc Phương nhất định sẽ đem cơn tức phát ở trên người nàng, vì trả thù nàng, nàng ta vừa được tự do chắc chắn phái người đi theo cho nàng, nhân cơ hội tìm nhược điểm thu thập nàng.

Hôm nay việc nàng bị khinh bạc nếu là bị Tạ Ngọc Phương biết đến, như vậy hôn sự này, huỷ là cái chắc!

Nghe thấy Tạ Ngọc Phương nói, Lâm Cẩn Du cúi đầu, làm bộ dáng như thật thương tâm, nàng đáp:

"Cửa sau cách hậu viện gần."

Trinh tiết đối nữ tử mà nói so tánh mạng còn muốn quan trọng hơn, đã là diễn trò, tự nhiên sẽ diễn đúng chỗ, bằng không nỗ lực hôm nay liền bị huỷ bỏ.

Tạ Ngọc Phương khóe môi xả, hừ lạnh nói:

"Ta thấy ngươi là chột dạ đi?"

Lâm Cẩn Du hữu khí vô lực nói:

"Đại nương còn có việc sao? Không có chuyện thì ta muốn về hậu viện."

Nói xong, bước chân vừa nhấc tính bước qua.

"Đợi chút!"

Tạ Ngọc Phương tay vừa nhấc ngăn cản, nàng xoay người nhìn Lâm Cẩn Du, trên mặt mang theo nụ cười dối trá mà xấu xí :

"Du Nhi a, ngươi ít ngày nữa sẽ gả cho Dự Thành Vương làm sườn phi, sườn phi thôi nhưng là vào Hoàng gia, làm chủ mẫu Lâm phủ, bản phu nhân có nghĩa vụ vì Hoàng gia làm một ít chuyện để đảm bảo uy nghiêm Hoàng gia."

Nghe vậy, trong lòng Lâm Cẩn Du cười lạnh ra tiếng, trên mặt lại sợ hãi nói:

"Ngươi muốn làm gì?"

Những người này sẽ không phải là muốn xem thủ cung sa của nàng còn hay không chứ? Cái thủ cung sa kia đối với Lâm Cẩn Du nàng mà nói lại có gì khó, còn không phải muốn có liền có, muốn nó không có, nó liền không có sao?

Tạ Ngọc Phương đôi mắt vừa chuyển nhìn Lí ma ma, Lí ma ma tức thì mang theo vài lão nương đi lên đem Lâm Cẩn Du bao quanh.

009 : bắt đầu khúc nhạc thì mũi tên cũng bắt đầu bay ra.

010 : kết minh + hiệp ước

011 : giàu có nhất

012 : cung vàng điện bạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net