Chương 039 Ngươi có từ hôn hay không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Cẩn Du xem vây đi lên mọi người tiếp tục diễn trò:

"Các ngươi muốn làm cái gì?"

Lí ma ma ngậm chặt miệng, cùng một lão nương khác nhấn Lâm Cẩn Du, Lí ma ma nâng tay liền kéo mở ống tay áo của Lâm Cẩn Du lên. Khi Lí ma ma thấy cánh tay Lâm Cẩn Du trơn bóng, lớn tiếng nói:

"Phu nhân, thủ cung sa trên cánh tay tứ tiểu thư không có!"

"Cái gì?"

Tạ Ngọc Phương nghe vậy đi vào bên trong đám người nhìn thoáng qua sau đó lớn tiếng quát nói:

"Hảo cho ngươi Lâm Cẩn Du, hoá ra thân thể đã không còn thanh khiết, người đâu! Tức khắc đem Lâm Cẩn Du đưa tới sài phòng013, đợi báo cáo Hoàng Hậu sau lại xử trí."

Mọi người tiến lên sẽ đem Lâm Cẩn Du áp giải, trong lòng Lâm Cẩn Du tính toán nàng đến cùng hẳn là đem những người này hành hung một chút không? Hay là tiếp tục diễn trò chờ Hoàng Hậu thẩm phán? Dù sao việc hôm nay sai không ở nàng, là vạn vạn không có lý do gì phạt nàng.

Nhưng mà, lúc Lâm Cẩn Du còn không có đưa ra lựa chọn thì lại nghe một trận quát chói tai chợt vang lên.

"Ai dám động nàng?!"

Lâm Cẩn Du nhướng mày, nếu lỗ tai nàng không có vấn đề thì đây là thanh âm của Nạp Lan Duệ Tích.

Nàng lướt qua đám người hướng cửa viện nhìn qua, liền thấy nam tử kia mặc trường bào nguyệt bạch tựa như thiên thần đang đi tới, trên mặt hắn mang theo vẻ túc sát014.

Nhóm lão nương bị tiếng rống lôi đình này của Nạp Lan Duệ Tích làm sợ tới mức chạy nhanh buông lỏng Lâm Cẩn Du ra, xoay người vuốt cằm cúi đầu.

Tạ Ngọc Phương thấy Nạp Lan Duệ Tích đạp cửa mà vào, trong mắt ả mang theo không hiểu:

"Vương gia, phía trên cánh tay của Lâm Cẩn Du không có thủ cung sa, nàng không thanh khiết a!"

Nạp Lan Duệ Tích nâng tay ngăn lời Tạ Ngọc Phương, hướng phía trước bước vào.

Tạ Ngọc Phương thấy thế lườm mắt giống như tên, đâm thẳng đến trên người Lâm Cẩn Du.

Đám người tản ra một lối đi rộng lớn, vạt áo Nạp Lan Duệ Tích tung bay hướng Lâm Cẩn Du xoải bước mà đi, Lâm Cẩn Du ngước mắt nhìn về phía Nạp Lan Duệ Tích, ngàn lời vạn chữ, tâm tình phức tạp như ma.

"Các ngươi cút ngay!"

Đến gần trước mặt Lâm Cẩn Du, Nạp Lan Duệ Tích hướng nhóm lão nương lạnh giọng mệnh lệnh.

Đợi sau khi nhóm lão nương tản đi, Nạp Lan Duệ Tích vươn bàn tay to nhìn Lâm Cẩn Du nói:

"Vươn tay đến."

Lâm Cẩn Du như ngưng hơi thở, nhìn gương mặt Nạp Lan Duệ Tích hoàn toàn không biết hỉ giận, tâm tình có chút không yên, nàng chậm rãi vươn tay.

Nạp Lan Duệ Tích cầm cánh tay của nàng, bàn tay to của hắn như lửa nóng mà mãnh liệt, hừng hực hỏa liệt đem bàn tay nàng nướng chín.

Nạp Lan Duệ Tích nâng tay chậm rãi đẩy tay áo nàng ra, cánh tay trắng noãn như ngọc của Lâm Cẩn Du lộ ra, từ phía trên cánh tay hoàn toàn tìm không được huyết sắc thủ cung sa nên có.

Mắt ưng gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay kia, không khí yên lặng như tờ.

Giờ khắc này, Lâm Cẩn Du rõ ràng cảm giác được Nạp Lan Duệ Tích nắm giữ cánh tay nàng đang siết lại, thân mình hắn đã run nhè nhẹ.

Nạp Lan Duệ Tích, hắn sẽ không đem nàng xé thành mảnh nhỏ đi?

Nhưng, yên tĩnh thật lâu sau, môi mỏng Nạp Lan Duệ Tích hé mở chậm rãi nói:

" Nữ tử được bổn Vương sủng hạnh qua sao còn có thể có thủ cung sa?"

Khi Lâm Cẩn Du cho rằng nàng sẽ bị trảm lập tức, liền nghe thấy được một câu như vậy, nàng tức thì ngước mắt nhìn chằm chằm Nạp Lan Duệ Tích, mắt ưng Nạp Lan Duệ Tích híp lại cũng nàng, Lâm Cẩn Du hô hấp trở nên dồn dập.

Nạp Lan Duệ Tích, hắn, làm sao có thể như vậy?

Kỳ thật, nói bất động tâm đó là giả, đây là ở cổ đại, một xã hội lấy nam nhân vi tôn, Nạp Lan Duệ Tích thế nhưng che chở nàng đến như thế, hắn đến tột cùng là vì sao?

Tuy rằng y thuật của nàng tinh tuyệt, nhưng là thủ hạ Nạp Lan Duệ Tích nhân tài đông đúc, hắn không cần thiết như thế a.

Như vậy...... Hắn đây là vì cái gì?

"Vương gia, người điên rồi sao? Vì một nữ tử không thanh khiết mà như vậy ?"

Tạ Ngọc Phương hoàn toàn không thể tin được lời Nạp Lan Duệ Tích nói, hắn là bị Lâm Cẩn Du bỏ thuốc sao? Lại có thể tính khẩu thư hoàng015, nói là hắn sủng hạnh Lâm Cẩn Du.

Lâm Cẩn Trân thấy thế, nước mắt bắt đầu rơi:

"Vương gia......"

"Chớ có lại bôi nhọ sườn phi của bổn Vương! Bằng không bổn Vương rút đầu lưỡi của các ngươi!"

Nạp Lan Duệ Tích uy hiếp xong nắm thắt lưng Lâm Cẩn Du tuyên bố nói:

"Bổn Vương muốn dẫn nàng hồi phủ đệ của bổn Vương, trước đại hôn một ngày lại đem nàng đưa về."

Dứt lời, cường ngạnh cánh tay đem Lâm Cẩn Du hướng phía trước kéo đi.

Lâm Cẩn Du chớp chớp mắt.

Không, nàng không tin nàng bày mưu tính kế liền dã tràng xe cát như vậy, nàng tuy rằng vì Nạp Lan Duệ Tích mà rung động, nhưng là chuyện này cũng không đại biểu nàng liền nguyện ý gả cho hắn, nhân sinh của nàng chỉ có thể tự nàng làm chủ.

Nàng không cam lòng!

Hoàng Hậu đâu? Ngoan độc như Tạ Ngọc Phương, làm sao có thể không phái người đi thông báo cho Hoàng Hậu?

Hoàng Hậu chết tiệt kia sao còn chưa đến?

Trong lòng vừa mới sốt ruột xong lại nghe cửa viện truyền đến một giọng nữ uy nghiêm:

"Tích Nhi, ngươi đây là muốn dẫn nàng đi nơi nào?"

Lâm Cẩn Du vừa nhấc mắt, liền thấy Phong Nhã Như một thân cẩm tú hoa bào xuất hiện trước mặt mọi người.

" Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương vạn phúc kim an."

Tạ Ngọc Phương dẫn đầu mọi người quỳ xuống đất thỉnh an.

Nạp Lan Duệ Tích thấy Phong Nhã Như xuất hiện, một đôi mắt lệ nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Phương quỳ trên mặt đất, ánh mắt kia sắc bén giống như muốn đem ả xuyên qua tạo ra một lỗ thủng.

Lúc Lâm Cẩn Du nhìn thấy Phong Nhã Như, tâm rốt cục bỏ vào xuống.

Hôm nay nếu hôn lễ này không thể huỷ, nàng hoàn toàn có thể tự vẫn tạ thiên hạ.

"Mẫu Hậu......"

Phong Nhã Như tiến lên, chưa nói lời nào liền nâng tay cho Nạp Lan Duệ Tích một cái tát, một tiếng thanh thúy mà vang dội.

Lâm Cẩn Du thấy thế nhịn không được hơi híp mắt.

Nạp Lan Duệ Tích mặt quay qua một bên, từ nhỏ đến lớn, Mẫu Hậu chưa bao giờ đánh qua hắn, đây là lần đầu tiên, còn trước mặt nhiều người như vậy.

Phong Nhã Như cho một cái tát sau, trực tiếp nâng tay chỉ vào Lâm Cẩn Du nói:

" Lâm Cẩn Du này đã bị người khinh bạc, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi lại còn che chở nàng như vậy, ngươi còn xứng làm con bản cung sao? Ngươi hiện tại còn muốn cố ý cưới nàng, ngươi là muốn bôi đen Hoàng thất Nam Lâm ta sao?

Nam Lâm Hoàng thất ta luôn luôn thần phục cho Đông Lâm, làm Hoàng Tử, ngươi không chăm lo việc nước, nghĩ như thế nào mở rộng bản đồ Nam Lâm ta, cường đại binh lực Nam Lâm ta chống lại cùng Đông Lâm, lại cả ngày vì một ti tiện nữ nhân đem chính mình làm thành như vậy? Ngươi cảm thấy thế nào?"

Nói ra lời như châu như ngọc, những câu huyết lệ, Nạp Lan Duệ Tích cúi mắt, chưa cãi lại một câu.

"Hôm nay cái, ngươi nhất định phải đem hôn lễ này huỷ!"

Phong Nhã Như vung tay áo bào lớn tiếng quát.

"Mẫu Hậu...... Nàng là người bị hại!"

Lâm Cẩn Du cũng không phải ý chí sắt đá, nghe hắn nói như vậy cũng khiến tâm nàng gợn sóng. Dưới tình huống như vậy, hắn thế nhưng vẫn vì nàng mà suy nghĩ, Nạp Lan Duệ Tích, ngươi...... sao lại làm như thế?

Phong Nhã Như nhìn chằm chằm Nạp Lan Duệ Tích, tự tự ngoan lệ:

"Nếu ngươi không huỷ hôn, từ nay về sau ngươi không cần gọi bản cung là Mẫu Hậu , Mẫu Hậu không có đứa con như vậy!"

Nạp Lan Duệ Tích nhìn Phong Nhã Như, nắm chặt tay Lâm Cẩn Du không có buông ra nửa phần.

Hôn lễ này đến cùng là huỷ hay không huỷ?

Lâm Cẩn Du hơi hơi cắn răng, cúi mắt chờ phán quyết cuối cùng của Nạp Lan Duệ Tích.

013 : tương tự như phòng giặt, hay trong Hoàng cung được gọi là hoán y cục

014 : xơ xác tiêu điều

015 : tương đương với cả vú lấp miệng em của VN mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net