Chương 10 đạo cao một thước, ma cao một trượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện gì cũng có thể nhịn , chỉ chuyện này là không thể!

“Vô sỉ dâm tặc!”

Đùa giỡn như vậy làm cho Lâm Cẩn Du xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, chân trái bị nắm, nàng chuyển chân phải chuẩn bị công kích bắp chân Vân Tư Thần  .

Vân Tư Thần lách một cái, thoải mái thoát đi, lông mi Lâm Cẩn Du khẽ chớp đứng dậy giơ tay công kích bụng hắn , Vân Tư Thần nghiêng người mà tránh đi.

Thấy thế tay áo Lâm Cẩn Du vung lên, từ trong tay áo tung ra hai thanh đao sắt hình dạng quái dị . Đao sát này là đao phẫu thuật Lâm Cẩn Du tự chế, chém sắt như chém bùn.

“Ngươi còn mang theo ám khí?”

Đôi mắt Vân Tư Thần trừng,ánh mắt rõ ràng mang theo hưng phấn.

Lâm Cẩn Du không hé răng, chỉ cùng hắn so chiêu, cứ như vậy các bộ vị trên thân thể thả ra các loại ám khí.

Vân Tư Thần vốn là thú vị nên đùa với Lâm Cẩn Du, không nghĩ tới nữ tử này thân thủ vậy mà cao, không chỉ có thân thủ rất cao mà còn là cao thủ chế tác ám khí .

Chỉ tiếc là nàng không có nội lực, nếu có nội lực mà nói, nàng phải được xem như cao thủ trong cao thủ .

” Sư môn của ngươi thuộc môn phái nào ? Vì sao lại có nhiều thứ kỳ quái như vậy ?”

Theo hiểu biết của hắn về các môn phái võ lâm đường thời , không có chiêu thức môn phái nào là hắn không biết , nhưng sư môn của nàng là môn phái nào kia chứ ?

Mặc kệ nàng từ môn phái nào . Tóm lại hôm nay trận đánh này làm hắn cảm thấy kinh diễm!

Nữ tử này quả nhiên thật thú vị a!

Nàng thích phóng ám khí đúng không ? Hắn cũng có trên dưới trăm loại ám khí mãnh liệt , hắn liền bồi nàng .

Lâm Cẩn Du cùng Vân Tư Thần qua mấy trăm chiêu, đợi nàng vừa muốn cúi người tung ra nhất kích thì lại thấy trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.

“Phanh –”

Thanh âm pha không mà đến .

Trên nóc nhà bột phấn bay tứ tung , phiêu phiêu sái sái rơi xuống đầy đất, bột này có màu nâu đỏ.

“Hừ! Ta nhìn ngươi hướng trốn chỗ nào!”

Vân Tư Thần ném ra chính là hồ tiêu phấn cùng hạt tiêu phấn hỗn hợp chế thành  bom cay.

Hắn bởi vì sớm có chuẩn bị, cho nên không sao .

Bom cay là hắn hoành hành giang hồ không ít lần xuất ra mà chưa từng có người nào không trúng chiêu qua.

Này Lâm Cẩn Du tất nhiên cũng trốn không thoát phấn bom hồ tiêu cay tập kích!

Trúng bom này chỉ biết hắt xì , nước mắt nước mũi giàn giụa , còn hơi sức đâu mà đánh đến người chết ta sống ?

Bỗng , làn gió đêm thổi tới , làn khói tan đi . Vân Tư Thần nhìn thấy nử tử đối diện trừng mắt nhìn hắn đến mức muốn ăn tươi nuốt sống .

Chỉ thấy trước mặt nàng có một cái khăn đen , ánh mắt nàng lại được bao bọc bởi một cái gì đó trong suốt , mà vật trong suốt này bao bọc mắt nàng cẩn thận làm cho bột phấn không có nửa điểm chạm vào được mắt nàng .

“Mẹ nó!”

Vân Tư Thần một tiếng thóa mạ.

Như vậy là xong?

Cái này gọi là cái gì?

Đạo cao một thước ma cao một trượng?

Vân Tư Thần triệt để choáng váng , hắn quả thực đã bắt được một kỳ tài , kỳ tài a !

Lâm Cẩn Du thấy bạch y nam tử có chút ngẩn ngơ, liền xoay tròn thân thể thả ra ngàn vạn ngâm châm rất nhỏ.

“A –”

Bởi vì số lượng ngân châm rất nhiều mà Vân Tư Thần lại bị vây ở bên trong, hắn không kịp trốn tránh nên bị hơn mười cái.

Lâm Cẩn Du thấy thế , chân chạy vội thoát đi . Vân Tư Thần muốn vận dụng nội lực đuổi theo, lại phát hiện vị trí ngâm châm đâm trúng làm hắn không di chuyển được .

“Nàng cứ vậy phóng ngân châm tẩm ” ma phi tán ” (5) ? Trời ạ!”

Vân Tư Thần cúi người vuốt hai chân đã chết lặng . Nhìn theo thân ảnh xinh đẹp đã sớm ẩn nấp trong bóng tối , hơi hơi lắc đầu , ánh mắt lộ ra nét khâm phục thật sâu .

Bởi vì các bộ phận đều tê dại hoàn toàn không thể nhúc nhích , Vân Tư Thần chỉ có thể nằm nghiêng trên nóc nhà rồi vận công chậm rãi đem ma phi tán kia bức ra khỏi thân thể .

Lúc này, bên trong phủ , thị vệ tuần tra đầu lĩnh nhìn về phía Vân Tư Thần nằm nghiêng trên nóc nhà mà thở dài:

“Thiếu trang chủ quả thật là phong lưu phóng khoáng, mới một lát đã tiến hành bước tiếp theo rồi  ……”

Nhưng mà, địa điểm này có phải hay không có hơi chút không tốt lắm a?

Lâm Cẩn Du trở lại hậu viện tướng phủ , lấy kính trên mặt xuống, thở dài:

“Hoàn hảo ta sớm có phòng bị.”

Lấy khăn ướt thật cẩn thận đem hồ tiêu phấn cùng hạt tiêu phấn chà lau kỹ :

“Người kia thật lợi hại , lại có thể nghĩ đến dùng hồ tiêu phấn cùng hạt tiêu phấn để làm đạn pháo……”

Niên đại này đã có hỏa dược, Lâm Cẩn Du biết , nhưng là tối nay nam tử này ném ra đạn dược rõ ràng có thể cùng bom cay hiện đại cùng so sánh, hắn như thế nào lại nghĩ ra mấy thứ như vậy ?

Đôi mi thanh tú của Lâm Cẩn Du nhíu lại , nhớ tới bạch y nam tử trong gió tối nay có chút đăm chiêu.

= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =

Đông Lâm quốc.

Ngoại ô kinh thành , bên trong một tòa thâm sơn, có một huyệt động không người biết đến  .

Trong huyệt động từng đợt từng đợt khói trắng, hàn khí bốn phía.

Nơi này hàn thẩm thấy tận xương, nếu như không có nội lực người đứng ở chỗ này tức khắc sẽ bị đông chết.

Lúc này, lối vào huyệt động đi tới một bạch y nữ tử che mặt, nàng dùng nội lực hướng bên trong huyệt động bẩm báo nói:

“Khởi bẩm thánh nữ, Nam Lâm Lâm gia xảy ra chuyện khác thường.”

Thanh âm truyền vào trong động, dư âm vang vang, một lát sau liền nghe bên trong có người hỏi một câu:

“Chuyện gì?”

Thanh âm tuy rằng tang thương mà khàn khàn, nhưng là lại có thể phán đoán được đây là thanh âm nữ tử .

“Lâm Cẩn Du hình như có chút không giống với trước đây .”

“Có gì không giống ?”

Bạch y nữ tử che mặt đem chuyện Lâm Cẩn Du lạc hồ cùng Nạp Lan Duệ Tích sự tình phát sinh trong, cùng với chuyện Lâm Cẩn Du đi Phúc Thuận y quán đều chi tiết nói một lần.

Nói xong im lặng đợi thanh âm bên trong .

Cách một lát, trong động lại truyền ra thanh âm:

“Lâm Cẩn Du hình như mười sáu tuổi đúng không ?”

“Đã mười sáu .”

“Ân”

Thanh âm trong động sâu thẳm mà quỷ mị lại lần nữa vang lên:

“Năm đó, khi ta trộm đi nàng, nàng chưa được ba tuổi, khi đó nàng đã thật trí tuệ , nhiều thế này năm, ta thân trọng thương nên an dưỡng, chuyện bên ngoài cũng chỉ là nghe các ngươi thông truyền.

Nói vậy, những năm gần đây, nàng luôn luôn ẩn nhẫn, hiện thời nàng đã thành niên, bắt đầu phản kích cũng vì nàng chưa biết gì , chẳng qua là nha đầu kia dưới con mắt giám thị của các ngươi mà học xong y thuật khiến ta có chút giật mình.”

Nói nơi này dừng một chút, tiếp  lại hỏi:

“Nàng vẫn đeo mặt na sao ?”

Bạch y nữ tử che mặt trả lời:

“Đúng vậy, nàng mặc dù cùng trước kia bất đồng, nhưng là lại phi thường nghe lời nói Lan Tịch Chi.”

“Hừ”

Người trong động hừ lạnh một tiếng:

“Lan Tịch Chi chính là một nữ tử ngu xuẩn, ta nói cái gì nàng đều tin!

Nha đầu kia ba tuổi thì liền mang bộ dạng thập phần đáng yêu , lớn lên nhất định là cái loại hồng nhan hoạ thuỷ !

Bất quá, có tuyệt thế dung nhan thì thế nào ?

Nhiều năm như vậy còn không phải chỉ có thể mèo khen mèo dài đuôi? Còn không phải bị người ta phỉ nhổ? Ha ha ha……”

Ngoài động, bạch y nữ tử che mặt hỏi:

“Thánh nữ, nếu có một ngày nàng không sợ tiên đoán kia mà cởi bỏ mặt nạ thì sao?”

“Cởi bỏ mặt nạ? Lúc đó phải làm thế nào ư ?

Tiên đoán của ta bất quá là một loại lí do thoái thác mà thôi, mục đích chân chính của ta không ở nơi này.

Đợi qua một đoạn thời gian ta khôi phục công lực thuận lợi xuất quan, xuất quan xong lại bàn bạc kỹ hơn!

Ha ha ha ha ha ha……”

Tiếng cười sắc nhọn như quỷ mỵ quanh quẩn ở bên trong thâm sơn thật lâu mới biến mất

(5) theo tớ đoàn thì hình như là thuốc tê ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net