Chương 11 Bổn tiểu thư cũng không phải đã đến rồi sao ??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì quá mức mệt mỏi, đêm này Lâm Cẩn Du khổn cực, nhắm mắt là ngủ luôn đến trưa ngày hôm sau .

Từ trên giường đứng lên, Lâm Cẩn Du chọn lam y mặc sau liền mở cửa phòng ra kêu:

“Hân Nhi!”

Hân Nhi sáng sớm ngủ dậy , bởi vì vết xe đổ, nàng tất nhiên không dám đi quấy rầy tiểu thư, hầu hạ phu nhân uống thuốc xong liền một mình ở trong phòng làm nữ hồng, đợi đến Lâm Cẩn Du la lên, nàng tức khắc thả khung thêu xuất hiện tại trước mặt Lâm Cẩn Du .

Lâm Cẩn Du liếc mắt nhìn Hân Nhi một cái, sờ sờ bụng:

“Ta có chút đói bụng.”

Hôm nay nàng dậy trễ, ăn xong cơm trưa phải đi Phúc Thuận y quán .

Hân Nhi nghe vậy, sắc mặt tựa hồ có chút khó xử, dừng sau một lúc lâu mới vừa nói nói:

“Người bên thiện phòng tức khắc đưa bữa trưa đến , Hân Nhi trước giúp người múc nước rửa mặt một chút.”

Lâm Cẩn Du không có chú ý thần sắc trên mặt Hân Nhi, chỉ hơi hơi gật gật đầu.

Hân Nhi đưa tới nước ấm, Lâm Cẩn Du rửa mặt xong , một lát sau quay đầu nói:

“Hân Nhi, mẫu thân bệnh rất nhanh có thể khỏi.”

“Thật không? Chuyện này thật sự là quá tốt, quả nhiên là thần phật phù hộ, tiểu thư, người đi nơi nào tìm đại phu, lợi hại như vậy?”

Hân Nhi cao hứng được thiếu chút nữa muốn nhảy lên.

Lâm Cẩn Du xem biểu cảm Hân Nhi , biết nha đầu kia là vui vẻ thật , nên trêu ghẹo nói:

“Tiểu thư nhà ngươi là thần không gì là không làm được , đại phu ta mời tự nhiên cũng là lợi hại vô cùng!”

“Ân, tiểu thư thật sự rất lợi hại !”

Ở trong mắt Hân Nhi , tiểu thư đã không còn là tiểu thư trước kia, mà là như một vị thần , thần không gì làm không được!

“Ha ha......”

Lâm Cẩn Du dương môi cười yếu ớt.

Đùa giỡn một lúc, người thiện phòng đã đem đồ ăn đưa tới.

Lâm Cẩn Du dẫn Hân Nhi đi đến bàn ăn phía trên, khi Hân Nhi vừa mở ra hộp thức ăn , một cỗ mùi thối nhanh chóng lan tỏa đến.

“Mùi gì vậy ?”

Lâm Cẩn Du ngửi được sau nhíu mày hỏi.

Hân Nhi xem hộp thức ăn, cơm cứng như tảng đá, rau xanh thì đã ố vàng, lại nhìn đến thịt , thịt heo toàn mỡ không nói , thịt gà lại bị người ta cắn chỉ còn lại xương .

Lâm Cẩn Du thấy hộp thức ăn xong lúc này phát ra tiếng mắng:

“Mẹ nó ! Đây là đồ ăn cho người sao?”

Hân Nhi tức thì quỳ gối trên đất nức nở:

“Tiểu thư, đều là Hân Nhi không tốt, đều là Hân Nhi vô dụng.”

Lâm Cẩn Du liếc liếc mắt Hân Nhi, cả giận nói:

“Có chuyện đứng lên nói!”

“Hân Nhi...... Hân Nhi thật sự rất vô dụng”

Hân Nhi xoa ánh mắt khóc nói:

“Buổi sáng hôm nay , người thiện phòng đến nói bạc phu nhân thưởng đã dùng xong rồi, mà lúc đó tiểu thư đang ngủ say, không muốn quấy rầy tiểu thư, liền đem bạc vụn phu nhân trong ngày thường thưởng cho Hân Nhi đưa đi , lại bị nhóm lão nương trong phòng bếp chửi ầm lên, nói một phu nhân tướng phủ thế nào lại có thể đưa bạc vụn thế này .

Hân Nhi bất đắc dĩ, lại đem châu thoa đưa đi , nhóm lão nương mới đáp ứng nấu cơm cùng đồ ăn, không nghĩ tới......

Lá gan của các nàng đúng là lớn, thế nhưng đưa thức ăn như vậy đến ......”

Lâm Cẩn Du nhìn Hân Nhi, ánh mắt chứa đựng tức giận, vài ngày nay nàng luôn luôn nghĩ bệnh tình của mẫu thân cùng với tích lũy tiền ,cũng là xem nhẹ chuyện thiện phòng .

Lan Tịch Chi cùng Lâm Cẩn Du bị biếm đuổi ra hậu viện , tự nhiên không có tư cách sử dụng phòng bếp nhỏ , vì muốn ăn đồ ăn tốt hơn nên những năm gần đây cũng cho người thiện phòng không ít bạc.

Thiện phòng công việc vốn là nhị phu nhân Lâm Chấn Thanh - Úc Hương Cầm quản lý.

Nay nhóm lão nương bất quá là ỷ thế hiếp người thôi.

Hừ, ngày hôm nay , nàng muốn nhìn nhóm lão nương này đến cùng có thể kiêu ngạo thành cái gì bộ dáng?

“Hân Nhi, cầm hộp thức ăn lên , bồi bổn tiểu thư đi một chuyến thiện phòng.”

Lâm Cẩn Du hạ lệnh rồi liền bước ra cửa.

Hân Nhi cầm hộp thức ăn đi ở phía trước, Lâm Cẩn Du đi theo nàng .

Trên đường đi thiện phòng , lui tới đều là các nha hoàn quét dọn sân , có một vài nha hoàn nhìn thấy Lâm Cẩn Du thì dừng lại thỉnh an, có một vài người là cúi đầu đường vòng mà đi, xem như hai chủ tớ nàng là người không tồn tại.

Lâm Cẩn Du mặt mày khinh , vẫn chưa để ý.

Hiện tại đang là giờ ăn trưa, bên ngoài thiện phòng không có ai , mọi người đều ở bên trong thiện phòng dùng bữa .

Khi Lâm Cẩn Du đi tới cửa nâng tay ý bảo Hân Nhi đi tới, Hân Nhi ngầm hiểu.

Lâm Cẩn Du tiến lên một bước ngay cạnh cửa, vị trí nàng đứng người đang ăn bên trong thiện phòng nhìn không thấy nàng .

“Uy, mới vừa rồi ta đi đưa thức ăn , đi đến Hải Đường uyển nghe được hai gã sai vặt ở đó nói huyên thuyên, các ngươi biết bọn họ đang nói chuyện gì không ?”

Gã sai vặt a Chính vừa gắp đồ ăn vừa nói.

Mọi người cả kinh nói:

“Nói chuyện gì?”

“Bọn họ nói tứ tiểu thư hiện tại cùng trước kia không giống nhau .”

Lâm Cẩn Du ở Lâm ở trong phủ là nữ tử xếp thứ tư.

Mọi người hỏi:

“Có cái gì không giống?”

A Chính trả lời:

“Các ngươi không biết sao? Tứ tiểu thư đến Dự Thành vương cũng dám trêu, vài ngày trước không biết bởi vì sao Dự Thành vương mang theo cánh tả quân đến tướng phủ đòi bắt tứ tiểu thư.

Nhưng tứ tiểu thư thấy thiên quân vạn mã chẳng những không sợ hãi như trước mà còn phong đạm vân khinh, nói mấy câu, Dự Thành vương liền thu binh , các ngươi nói chuyện này có thần kỳ không ?”

“Khó trách ngày ấy ta thấy trong phủ lại nhiều binh lính như vậy, hoá ra là tới bắt tứ tiểu thư a!”

“Đúng vậy, chuyện này còn giả sao ? Nếu không thì vì sao mà nàng vẫn yên ổn ở hậu viện kia chứ ?”

“Còn có việc này?”

Vương Thuận nương tử mở to hai mắt nhìn, quay đầu hỏi Thái Bình nương tử :

“Nếu việc này là thật , hôm nay ta đưa đồ ăn không lẽ đã chuốc lấy phiền toái ?”

Ngay cả Dự Thành vương còn dám trêu, nàng chỉ là một lão nương tính cái gì đâu?

Thái Bình nương tử quyết vừa ăn vừa không cho là đúng nói:

“Sợ cái gì? Không giống thì phải làm thế nào đây? Dù sao cũng là tiểu thư không được sủng.

Ở trong tướng phủ, Đại phu nhân đích tiểu thư , thứ tiểu thư nhiều như vậy, nàng tính là cái gì ? Nếu được sủng mà nói cũng không hậu viện nhiều năm như vậy.

Huống chi , gã sai vặt trong phủ không phải thường xuyên buôn chuyện sao ? Ai biết thật giả thế nào ? "

Vương Thuận nương tử gật đầu nói:

“Nhưng mà…”

Thái Bình nương tử gắp khối ngư vừa ăn vừa nói:

“Hừ, lại nói , nếu nàng thực cùng trước kia không giống, hôm nay đưa đồ ăn như vậy đi, nàng sao một chút phản ứng đều không có?”

Thanh âm Thái Bình nương tử vừa dứt, Lâm Cẩn Du nấp ở bên ngoài liền hợp với tình hình tiếp một câu:

“Bổn tiểu thư cũng không phải đã đến rồi sao ?”

Trong thanh âm Lâm Cẩn Du mang theo lương ý (cảm giác mát), mọi người đang ăn cơm nghe xong sửng sốt, vốn là mỗi người một câu bỗng nhiên lại xuất hiện thanh âm ở chỗ khác truyền tới .

Vương Thuận nương tử quay đầu lại đầu tiên , vừa quay đầu liền thấy cạnh cửa thiện phòng một lam y nữ tử đứng ở nơi đó.

Nữ tử đó đón ánh mặt trời, ánh nắng ngày xuân hoa mỹ dừng ở trên vai nàng, sáng như hoa, giống như ẩn dưới một tầng ánh sáng mờ mờ, làm cho người ta nhịn không trợn mắt nhìn .

Người này không phải tứ tiểu thư thì là ai vào đây nữa ?

Vấn đề là tứ tiểu thư tựa hồ thật sự cùng trước kia không giống nhau .

Giống như, giống như có chút ánh sáng kinh diễm chiếu rọi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net