Chương 3: Tự nhảy xuống hồ mà tìm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc bội kia ở giữa không trung vẽ ra một đường cong, chuẩn xác rơi xuống hồ nước, còn phát ra một tiếng ”bõm” chói tai.

Lâm Cẩn Du tiếp đó liền vỗ vỗ bàn tay nhìn Nạp Lan Duệ Tích, ý cười dịu dàng nói:

“Vật đáng quý như vậy, ta thấy Vương gia vẫn là tự mình nhảy xuống tìm có lẽ tốt hơn!”

Nàng Lâm Cẩn Du là ai chứ? Nàng chính là quân y!

Xuất thân là quân nhân nên nàng sớm đã tinh thông các loại võ thuật cùng vũ khí, dù sao ở ngoại khoa sở nghiên cứu dã chiến lục quân, nàng vốn đã mang tiếng là “Khoái tam đao”.

Phương pháp xuống tay chính là theo châm ngôn ” mau, chuẩn, ngoan ” đao thuật của nàng đã muốn đạt tới xuất thần nhập quỷ, chỉ là lấy đi một miếng ngọc bội thì có tính là gì? Nàng tự nhiên có thể dễ dàng bất động thanh sắc đoạt đi.

Nạp Lan Duệ Tích thấy ngọc bội của mình bị ném xuống hồ, liền nổi trận lôi đình:

“Lâm Cẩn Du, giỏi cho cái gan lớn của ngươi, dám đem ngọc bội hoàng thái hậu ngự ban vứt xuống hồ!”

Hoàng thái hậu chưa từng ban cho ai cái gì, trừ bỏ lúc trẻ nàng có tặng cho tiền hoàng hậu một khối ngọc bội ra, đây là lần thứ hai nàng thưởng vật, nó quý trọng như thế nào cũng thấy được.

Rống xong lại lớn tiếng quát:

“Yến Thanh, các ngươi là không muốn sống? Còn không nhanh xuống hồ tìm ngọc bội cho bổn vương?”

Yến Thanh nhận lệnh ngay lập tức truyền tất cả thị vệ xuống hồ tìm.

Lâm Cẩn Trân đứng một bên trợn mắt há mồm nhìn Lâm Cẩn Du, nàng ta thế như dám ném ngọc bội của Nạp Lan Duệ Tích, này là ăn gan hùm báo mật hay là ngu ngốc đến mức nhân thần phẫn nộ?

“Lâm Cẩn Du, ngươi chán sống rồi sao?”

Nạp Lan Duệ Thảng, Nạp Lan Uyển Ngọc cũng không thể tin được nhìn Lâm Cẩn Du.

Lâm Cẩn Du, nàng quả thật muốn chết sao?

Nạp Lan Uyển Thanh nhìn nàng, mâu trung mang theo vài phần lo lắng.

Lâm Cẩn Du ngầm hiểu, tiến lên vỗ vỗ bả vai Nạp Lan Uyển Thanh một chút, nói:

“Uyển Thanh công chúa, ta trước hồi phủ.”

Nói xong liền ngang nhiên xoay người bước tới đuôi thuyển, ở đó có một con thuyền nhỏ.

Nạp Lan Uyển Thanh nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Du, nàng vừa mới đem ngọc bội của Dự Thành vương ném xuống hồ, giờ lại muốn rời đi sao?

Lâm Cẩn Du như vậy quả khiến cho người khác kinh diễm!

Nạp Lan Duệ Tích thấy nàng cứ như vậy bỏ đi, một bước lập tức phóng tới trước mặt Lâm Cẩn Du, đem cằm của nàng chế trụ, thanh âm mãnh liệt:

“Ngươi đem ngọc bội của bổn vương ném xuống hồ còn vọng tưởng muốn rời đi?!”

Lâm Cẩn Du nâng mắt nhìn hắn cười, đôi mắt ưng của Nạp Lan Duệ Tích híp lại , ánh mắt nàng rực rỡ, đôi mắt tuy không lớn, nhưng lại như một ngôi sao lấp lánh.

Một nữ tử tầm thường lại có con ngươi sáng như ngọc.

Nạp Lan Duệ Tích nhất thời có chút ngây ngốc.

Lâm Cẩn Du giơ tay, đẩy ra bản tay hắn đang áp chế cằm mình ra :

“Vương gia, dù sao ngọc bội kia cũng là ta thay ngài tìm trở về, mà hiện tại bất quá chỉ là lần nữa rơi xuống hồ, một cái nữ tử yếu đuối như ta còn có thể mang nó về, càng không nói đến Vương gia ngài có rất nhiều thị vệ a?

Hay là, thị vệ của ngài còn không bằng một nữ tử như ta?”

Lời của nàng khiến hắn á khẩu, nếu nói lúc trước hắn chưa từng ném ngọc bội vào trong hồ, này chính là tự tát vào mặt mình!

Nếu hắn giấu diếm chuyện đó, kia lại xem như thừa nhận người của Nạp Lan Duệ Tích hắn vô dụng!

Giỏi cho một cái Lâm Cẩn Du trí tuệ hơn người lại mồm mép!

Nếu nàng sớm biết thứ rơi vào hồ nước kia không phải là ngọc bội, vậy nàng cần gì phải nhảy xuống?

Chẳng lẽ chính là giả bộ điên cuồng sao?

“Vương gia còn có chuyện khác sao? Nếu như không có mong người cho phép tiểu nữ tử cáo lui .”


Lâm Cẩn Du vừa muốn cất bước rời đi, Nạp Lan Duệ Tích liền uy hiếp nói:

“Lâm Cẩn Du, ngươi tốt nhất cầu nguyện thị vệ của bổn vương có thể tìm lại ngọc bội, nếu không, bổn vương nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

“Đã biết.”

Nàng thản nhiên trả lời, rồi ung dung rời đi.

Nạp Lan Duệ Tích nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia, ánh mắt nheo lại có chút đăm chiêu.

Đi tới chỗ đuôi thuyền, Lâm Cẩn Du đem thuyền nhỏ đẩy vào trong nước, sau đó liền nhảy xuống, lại chậm rãi đong đưa mái chèo hướng vào bờ.

Bởi vì từ thuyền hoa trở về có chút xa, nàng liền tìm phương hướng khác để lên bờ.

Chiếc thuyển nhỏ giữa mặt hồ dao động, Lâm Cẩn Du loạng choạng, ngước mắt lên liền bắt gặp một chiếc thuyển hoa tinh xảo khác.

Thuyền hoa kia có hai tầng cao, tầng trên cùng tô một màu xanh biếc như núi, tầng phía dưới lại một màu vàng sáng rỡ, vừa thấy liền biết là thuộc hoàng thất.

Lúc này phía trên thuyền kia cũng có hai người, đúng ra mà nói, là một người ngồi hai kẻ đứng.

Lâm Cẩn Du sở dĩ nhìn thấy bọn họ, chính là bởi vì người đang ngồi ở đó, hắn một thân bạch y, tóc đen xõa ra, chỉ cài nhẹ bằng cây trâm bạch ngọc, nhưng khiến người ta hoảng sợ chính là, trên mặt hắn mang một cái mặt nạ quỷ, kia rõ ràng mặt quỷ đáng sợ, cực kì giống diêm vương la sát, làm cho nhân không rét mà run, nếu buổi tối thấy người này, nhất định là bị hù tới chết.

Khuôn mặt hắn bị mặt nạ che đi hơn phân nửa, phần còn lại lộ ra thần thái nhợt nhạt.

Hóa trang kì dị như vậy, nghĩ muốn không thấy hắn cũng thật khó.

Ban ngày ban mặt, người này như thể nào lại đeo mặt nạ?

Người trên thuyển hoa cũng nhìn thấy Lâm Cẩn Du, tỳ nữ đứng một bên nhìn bộ dáng nữ tử trên chiếc thuyền nhỏ, cả kinh nói:

“Di? Cái nữ tử kia cũng thật thú vị, một mình chèo thuyền như vậy, nàng là đang du hồ sao?”

Mặt nạ nam tử nghe thấy tiếng kinh hô của tỳ nữ, đầu hơi chuyển nhìn về phía Lâm Cẩn Du, đôi mắt thâm thúy ẩn dưới lớp mặt nạ, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.

Lâm Cẩn Du cùng nam tử nọ nhìn nhau một lúc, bởi vì không thể nhìn tới đôi mắt của hắn, nàng cũng chỉ tạm ngưng một lát rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục chèo thuyền tiến vào bờ.

Một nam nhân đứng sau mặt nạ nam tử nọ thấy thế liền nói:

“Chủ tử, nữ tử này rất kỳ quái, nàng nhìn thấy người cư nhiên vẫn bình tĩnh như vậy.”

Mặt nạ nam tử thu hồi tầm mắt, đối với những lời của y không chút để ý, thanh âm trầm trầm nói:

“Trở về.”

Hai chữ khàn khàn mang theo ngữ khí quỷ mị, không khỏi khiến người ta run sợ.

Một nam một nữ nghe vậy liền gật đầu:

“Vâng!”

Sau đó liền theo mặt nạ nam tử tiến vào trong khoang thuyền.

Lâm Cẩn Du sau khi lên bờ, liền theo trí nhớ tìm về phủ.

Bởi vì ở trong phủ không có chút địa vị, nàng cùng mẫu thân Lan Tịch Chi phải ở tại hậu viện, cách nơi ở của bọn hạ nhân chỉ có một bức tường, mà những chủ tử khác đều ở tại tiền viện, đều có một khoảng sân riêng.

Vừa mở cửa hậu viện, liền gặp nha hoàn Hân nhi đang cầm cái chổi quét tước, nàng ta thấy Lâm Cẩn Du trở về liền lên tiếng hỏi:

“Tiểu thư, thế nào mà nhanh như vậy đã trở lại?

Không phải nói tới gặp Dự Thành vương sao? Sao rồi a?

Di? Quần áo tiểu thư sao lại ẩm ướt như vậy? Phát sinh chuyện gì?”

Lâm Cẩn Du vừa nghe tới tên Nạp Lan Duệ Tích liền chán nản, không biết Lâm Cẩn Du kia lúc trước mắt nhìn người thế nào, cư nhiên cả loại người không coi ai ra gì như hắn mà cũng để ý?

“Về sau không được ở trước mặt ta nhắc tới kẻ gọi Nạp Lan Duệ Tích này!”

Nàng cau mày hướng Hân nhi nói.

Hân nhi sững sờ nhìn Lâm Cẩn Du:

“Tiểu thư…Ngài không phải…”

Tiểu thư không phải đối Dự Thành vương là điên cuồng si mê sao?

Hôm nay rốt cuộc người làm sao vậy? Còn mang cả tên họ ngài ấy kêu lên.

“Mẫu thân đang làm cái gì? Hôm nay vẫn còn ho nhiều sao?”

Hân nhi còn chưa nói xong đã bị Lâm Cẩn Du ngắt lời, Hân nhi rất dài dòng, nàng chịu không nổi.

“Phu nhân hôm nay rất tốt, không còn ho nhiều nữa, Xuân Nhân đang chuẩn bị cho người uống thuốc.”

“Ngươi nói cái gì?”

Hân nhi còn chưa hết lời, thân ảnh Lâm Cẩn Du đã như một trận gió rời đi.

Theo như trong trí nhớ của nàng, Hân nhi là nha hoàn đưa từ nhà mẹ đẻ của mẫu thân, mà cái Xuân Nhân kia chính là người Lâm phủ đại nương Tạ Ngọc Phương phái tới, mẫu thân của nàng bị phong hàn, đã vốn không khỏe lại càng thêm suy yếu, này nhất định Xuân Nhân ở bên trong giở trò quỷ, Lâm Cẩn Du trước kia không đoán được âm mưu này, nhưng nàng hiện tại há có thể cho phép nàng ta tiếp tục hại người.

Lâm Cẩn Du bước nhanh tới trước cửa phòng, lúc nàng đẩy cửa ra liền bắt gặp cảnh Xuân Nhân đang nắm lấy miệng Lan Tịch Chi thô lỗ rót thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net