Chương 4: Đến đây đi, các tỷ muội, trò chơi bắt đầu rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ngươi, tiện nhân này, uống cho ta!”

Xuân Nhân cầm lấy chén thuốc, đem chén thuốc nóng hầm hập đổ vào miệng Lan Tịch Chi.

Lan Tịch Chi cắn chặt răng, chết cũng không chịu đem thuốc kia nuốt vào, thân thể của nàng, nàng biết rõ; chỉ là bị cảm hàn mà thôi, vậy mà sau khi uống thuốc Xuân Nhân đem tới, sức khỏe càng lúc càng lụn bại, thuốc này nhất định có vấn đề.

“Phanh —”

Một tiếng, cửa phòng bị người một cước đá văng.

Xuân Nhân thoáng chốc kinh ngạc, quay đầu giật nhìn về phía cửa, liền thấy một thân ảnh màu vàng bước vào phòng, nàng ta còn chưa kịp nhìn rõ người vừa tới đã thấy thân ảnh kia tiến tới trước mặt mình.

Hết sức kinh ngạc, chén thuốc trong tay bị người cướp đi.

Lâm Cẩn Du một phen đoạt chén thuốc trong tay Xuân Nhân đưa tới chóp mũi, đôi mi thanh tú tức khắc nhăn lại, nàng bưng chén thuốc, xoay người một cái tựa như chim én hung hăng đá vào mặt Xuân Nhân.

Nàng ta vốn chỉ là một nha hoàn nhỏ xinh, làm sao nhận được sức của đôi chân như vậy, bị đá thật nặng bay lên, cuối cùng cũng đập vào góc tường một cái mới dừng lại. Búi tóc được cài bởi cây trâm bởi vì chấn động mà bung ra.

“Ngươi…Ngươi như thế nào trở lại?”

Xuân Nhân che ngực, phun ra một ngụm máu, không thể tin được rên thành tiếng.

Lan Tịch Chi nẳm trên giường cũng trợn mắt nhìn Lâm Cẩn Du, một màn vừa rồi giống như sét đánh khiến nàng kinh hãi, mắt nàng đã quáng đến độ tưởng tượng ra cảnh vừa rồi sao?

Kia…kia chính là nữ nhi của nàng?

Nàng nâng bàn tay run rẩy lên, hướng Lâm Cẩn Du kêu một tiếng:

“Du nhi…”

Lâm Cẩn Du tay bưng chén thuốc quay lại hướng nàng mỉm cười, hướng Hân nhi mới vào phòng nói:

“Hân Nhi, chiếu cố mẫu thân ta.”

Hân nhi vội vàng đi đến bên giường, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm Xuân Nhân đang nằm nghiêng chỗ góc tường, trong lòng cực kì vui vẻ.

“Xuân Nhân, đây chính là thuốc ngươi cho mẫu thân ta uống?”

Lâm Cẩn Du bưng chén thuốc, ngồi xổm trước mặt nàng ta, đôi mi thanh tú khẽ nhếch, ngữ khí âm trầm nói.

Xuân Nhân bị thương nghiêm trọng, trên ngực đau vô cùng, mắt trừng nhìn chén thuốc, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, chén thuốc này cư nhiên một giọt cũng không rơi ra ngoài, Lâm Cẩn Du quả thật đáng sợ.

“Tiểu thư…Này…Đây chính là thuốc trị thương hàn tốt nhất a”

Nàng ta run run nói.

“Thật sao? Thuốc tốt như vậy, kia bổn tiểu thư thưởng cho ngươi uống, như thế nào?”

Lúc nói chuyện, bàn tay vương ra nắm lấy cằm nàng ta, nâng chén thuốc hướng miệng rót vào.

“Không…Không uống…”

Xuân Nhân thấy vậy liền gắt gao ngậm miệng, như thế nào cũng không chịu mở ra.

Kia chính là độc dược mãn tính, nàng như thế nào dám uống? Đây chẳng phải là không muốn sống nữa sao?

“Vì cái gì không chịu uống a? Ta xem thuốc này thật sự chính là thanh xuân trú dược, dưỡng nhan đó!”

Lâm Cẩn Du môi khẽ nhếch, ngón cái cùng ngón trỏ áp trụ huyệt vị trên mặt Xuân Nhân khiến nàng ta không thể không há miệng, Lâm Cẩn Du lập tức đem thuốc kia đổ vào trong miệng Xuân Nhân.

Nàng ta mở to mắt, ngây ra nhìn bát thuốc kia toàn bộ chui vào trong miệng mình.

Cạn hết thuốc, Lâm Cẩn Du ném chiếc bát đi, đứng thẳng dậy, phủi phủi ống tay áo.

Xuân Nhân không bị kiềm chế lập tức dùng ngón trỏ chọc vào trong miệng muốn đem thuốc kia nhổ ra, lại chỉ nôn khan, mà chén thuốc dù chọc thế nào cũng không đi ra dù chỉ một giọt.

“Ngươi!”

Lâm Cẩn Du tử trên cao nhìn xuống, chỉ vào cửa nói:

“Cút cho ta! Đến từ đâu thì lăn về đó! Vĩnh viễn không được phép xuất hiện trước mặt ta!”

Xuân Nhân như được ân xá đứng dậy, chạy quá nhanh lại thêm thương thế nặng nên lần thứ hai té ngã trên mặt đất, hoảng sợ nhìn nàng liền vùng ra khỏi phòng.

“Hừ!”

Lâm Cẩn Du phất vạt áo, híp mắt nhìn Xuân Nhân chạy trốn như bị ma đuổi.

“Du nhi…Du nhi của ta a…Khụ Khụ!”

Lan Tịch Chi vươn tay gọi Lâm Cẩn Du.

Nàng xoay người, đôi mắt giãn ra, bước nhanh đến một bên đỡ lấy thân thể mẫu thân của nàng:

“Mẫu thân, Du nhi ở nơi này.”

Ánh mắt hướng Hân Nhi, nói:

“Hân Nhi, ngươi đi canh cửa viện một lát, nếu có động tĩnh liền vào gọi ta.”

Lúc còn trẻ Lan Tịch Chi vốn là cầm kĩ đứng đầu bảng Tử Nghiêu thành, có thể nói là tao nhã vô song, Hữu tướng Lâm Chấn Thanh chính là coi trọng sắc đẹp cùng tài văn chương mới thú nàng vào phủ.

Bởi vì được sủng ái khiến Đại phu nhân ghi hận, sau khi sinh hạ nữ nhi liền bị nàng ta vu hãm (vu khống + hãm hại) nói Lâm Cẩn Du không phải là nữ nhi thân sinh của Lâm Chấn Thanh, lấy máu khảo nghiệm lại không dung hòa một chỗ, Lâm Chấn Thanh một mạch đem Lan Tịch Chi cùng Lâm Cẩn Du tới hậu viện.

Nguyên nhân là bởi vì chút yêu thương cuối cùng đối với nàng mà không có đuổi tận giết tuyệt, cũng ra lệnh cưỡng chế người trong phủ không được đem việc này truyền ra ngoài.

Trong phủ biết chuyện Lâm Cẩn Du là con riêng, ngoại trừ Lan Tịch Chi, chỉ còn Lâm Chấn Thanh cùng Đại phu nhân Tạ Ngọc Phương.

Lâm Chấn Thanh tuy rằng đưa hai mẹ con Lan Tịch Chi tới hậu viện, nhưng lại không cho phép mọi người trêu chọc các nàng.

Tạ Ngọc Phương biết được hắn chính là đối với Lan Tịch Chi chưa dứt tình, cho nên luôn sai người ngấm ngầm hãm hại hai mẹ con nàng.

Trước lúc sinh bệnh, Lan Tịch Chi vẫn là tao nhã không thôi, mà nay lại bị độc dược mãn tính tàn phá đến nỗi chỉ còn xương bọc da, đôi mắt trũng xuống, nàng cầm tay Lâm Cẩn Du, than thở khóc lóc:

“Du Nhi a..khụ khụ..mẫu thân chịu khổ một chút thì có sao? Chỉ cần con sống tốt, mẫu thân cho dù chết cũng vui vẻ a..khụ khụ…”

Lâm Cẩn Du nâng tay, xoa xoa mái tóc nàng, nói:

“Mẫu thân, Xuân Nhân đối đãi người như vậy, người như thế nào cũng không nói cho nữ nhi?”

Ở hiện đại, Lâm Cẩn Du là một cô nhi, từ nhỏ đã không được hưởng tình thương của cha mẹ, mà nay xuyên qua, thật vất vả mới có mẫu thân yêu thương nàng như vậy, nàng lý nào nhẫn tâm nhìn người chịu khổ.

“Du nhi a, Xuân Nhân là nha đầu Đại phu nhân phái tới, con đem nàng đánh thành như vậy…Khụ khụ….Đại phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho con”

Đây chính là nguyên nhân nàng nguyện bản thân chịu khổ cũng không nói cho Du nhi biết, nếu Du nhi vì nàng tìm đến Đại phu nhân, nàng ta sẽ oán hận Du Nhi, đến lúc đó sẽ tìm kiếm cho Du nhi một cái hôn sự không tốt, như vậy nữ nhi của nàng cả đời này không thể hạnh phúc rồi.

Lâm Cẩn Du nhướn mi, nhìn Lan Tịch Chi, nói:

“Nữ nhi cho Xuân Nhân rời đi chính là để nàng ta trước mặt Đại phu nhân cáo trạng, đây chính là chiến thư tuyên chiến của nữ nhi! Nhịn nhiều năm như vậy cũng đã đến lúc phản kháng!”

Lấy trình độ ngoan độc của Tạ Ngọc Phương, này Xuân Nhân sợ là sống không qua nổi hôm nay.

“Cái gì?”

Lan Tịch Chi trừng lớn mắt nhìn nàng:

“Con điên rồi sao? Con lấy cái gì đấu với Đại phu nhân? Con còn tuyên cái gì chiến?”

“Lấy cái gì đấu?”

Lâm Cẩn Du mỉm cười, chỉ chỉ đầu mình nói:

“Dùng cái này là đủ rồi.”

Đấu trí cộng thêm võ đấu, đến đây đi, các tỷ muội, trò chơi bắt đầu rồi!

Đôi mắt nàng bởi vì rạo rức chiến đấu mà phát ra ánh sáng rực rỡ, Lan Tịch Chi nhìn nữ nhi, chỉ cảm thấy xung quanh nàng một vòng quang huy chói mắt.

Lan Tịch Chi khép hờ mắt,lời của nữ tử trẻ tuổi trước mặt mình năm đó đã nói lần thứ hai hiện lên.

Có lẽ do nhớ lại chuyện cũ, Lan Tịch Chi ánh mắt xa xưa mờ ảo mà đứng lên.

Lâm Cẩn Du thấy nàng xuất thần nhìn phía trước, hỏi:

“Mẫu thân….người làm sao vậy?”

Lan Tịch Chi lấy lại tinh thần, thở dài một hơi, cầm lấy tay nữ nhi ra dấu với nàng bẳng ngôn ngữ của người câm:

“Du Nhi…..

Con làm gì mẫu thân cũng ủng hộ, chính là, ngàn vạn lần đừng để cho người khác nhìn thấy dung nhan thực của con, ngàn vạn lần đừng để chính mình bị thương tổn, biết không?”

Lâm Cẩn Du híp mắt, nâng tay sờ gò má mình, gật đầu nói:

“Ân”

“Đúng rồi…Hôm nay thấy Dự Thành vương….Khụ khụ….

Hắn đối với con ấn tượng thế nào?”

Nàng không đáp hỏi ngược lại:

“Mẫu thân, nữ nhi về sau nghe lời người, không để ý đến Dự Thành vương kia nữa, như thế nào?”

Lan Tịch Chi nghe vậy, con ngươi ảm đạm bỗng lóe lên tia sáng:

“Du Nhi, con là nói thật?”

Nàng ra sức gật đầu nói:

“Thật sự, nữ nhi về sau không thích hắn nữa.”

“Như vậy….Tốt….Khụ khụ….”

Nam nhân như Dự Thành vương làm sao Du nhi có thể trèo cao?

Làm mẫu thân, nàng cũng không hi vọng Du nhi gả cho một vương tôn quý tộc, chỉ hy vọng nữ nhi bình an hạnh phúc là tốt rồi.

“Mẫu thân..”

Lâm Cẩn Du vuốt cằm nói:

“Nói lâu như vậy chắc người cũng mệt mỏi rồi, trước nghỉ ngơi đã, người đừng lo lắng, con sẽ hảo chiếu cố chính mình”

“Như vậy…tốt lắm…”

Lâm Cẩn Du dịch góc chăn giúp nàng, thấy nàng ngủ say liền lui ra ngoài, trở về phòng mình, từ trong tủ quần áo còn một kiện quần áo màu hồng cánh sen chuẩn bị tắm rửa rồi mặc vào, mới vừa cởi áo choàng lại nghe thấy tiếng Hân nhi ở phòng ngoài rống lên.

“Tiểu thư, không tốt, Dự Thành vương mang theo cánh tả quân xông vào phủ!”

Cánh tả quân?!

Bắt một nữ nhân thôi mà, Dự Thành vương cư nhiên ngay cả quân thiết giáp cũng điều động.

Xem ra, giá trị bản thân mình cũng không tồi chút nào nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net