Chap8: Khâu Diệp -thiếu nữ tử y phục.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phục Linh trấn.

- Yến tỷ, tỷ thấy con diều này đẹp không? -Nam Cung Thanh tay đưa con diều lên trước mặt tỷ tỷ, cười tươi nói.

- Nếu muội thích thì tỷ liền mua nó cho muội. -Nam Cung Yến đáp.

Sau khi dùng điểm tâm cùng phụ mẫu, nhị tiểu thư liền kéo tay đại tiểu thư ra đường lớn đi dạo. Một kiều nữ dung mạo thuần khiết, nói cười rạng rỡ. Một nữ tử anh dũng nhưng không kém phần sắc sảo. Hai vị tiểu thư đi dạo trên đường lớn như hai bông hoa tươi khoe sắc đua hương khiến người khác khó lòng dời mắt.

- Muội hỏi tỷ thích không mà! -Thanh muội phồng má, làm nũng với Yến tỷ.

- Muội hỏi tỷ về đao kiếm thì tỷ còn biết. Muội hỏi cái này thì...ừ...thì muội thấy thế nào tỷ thấy như thế! -Yến tỷ đưa tay lên sau gáy gãi đầu, ấp úng đáp.

- Hưm -nhị tiểu thư giận dỗi.

Thanh muội đặt lại con diều vào gian hàng, cúi đầu nhẹ tỏ ý không mua với vị chủ quán. Hành động nhẹ nhàng, rất thục nữ! Sau đó, Thanh muội quay đi không thèm nhìn lấy Yến tỷ một cái, bước vội đi về phía trước. Nam Cung Thanh giận rồi!

Nhị tiểu thư nhà Nam Cung nổi tiếng không chỉ vì sắc hay tài mà còn nhờ cách đối nhân xử thế.

Một lần, có bác tiều phu đánh ngựa đi vào đường lớn. Vô tình đụng trúng nhị tiểu thư nhà Nam Cung. Dù bị ngã một cái đau ê ẩm nhưng Thanh tiểu thư không gắt gỏng, trách móc, tức giận. Nam Cung Thanh chỉ nhẹ nhàng khuyên bác tiều phu nên dắt ngựa trên đường lớn để tránh va chạm không may. Nếu là vị tiểu thư khác thì bác tiều phu đó đã được một chuyến đi 'thăm' nhà lao rồi!

Nhị tiểu thư nhà Nam Cung trước nay không hay giận dỗi với bất kỳ ai. Nhưng thật lạ, câu trả lời kia của đại tiểu thư lại khiến Nam Cung Thanh thấy tức giận, còn mang theo một chút buồn khó tả.

"Tại sao tỷ tỷ suốt ngày chỉ để ý tới đao kiếm chứ? Tỷ tỷ không quan tâm muội nữa sao?!"

Thanh muội chìm đắm trong dòng suy nghĩ, nhị tiểu thư đã bỏ xa tỷ tỷ của mình. Bước chân vô thức đưa Nam Cung Thanh tới cổng trấn.

Nhị tiểu thư thoát khỏi dòng suy tư bởi tiếng la của dân trấn:

- Giết...người...giết người...rồi! -cụ bà lắp bắp, giọng run rẩy nói.

- Aaaa...cứu với. Thánh nhân cứu với! -cô nương hoảng sợ, hét lên.

-Quy...quy...quỷ...Chay....chạy...mau...mau... -một người cà-lăm nói vấp.

Nam Cung Thanh giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Một thiếu nữ có mái tóc đen nhám, xoã bồng bềnh trong làn gió thổi nhẹ sớm mai. Vị thiếu nữ mặc y phục màu tím (tử y phục), làn da trắng lạ thường...giống như da người chết vậy. Trên tay thiếu nữ cầm vật gì đó đo đỏ, thỉnh thoảng còn rơi vài giọt nước đỏ tươi... Không, là máu!

'Thịch...Thịch...'

Nam Cung Thanh đặt tay lên ngực trái xác nhận nhịp tim, bất ngờ nói:

- Không phải tim ta đập... Là thứ trên tay cô nương kia!

- Đúng vậy tiểu cô nương. Khà khà -vị thiếu nữ kia giơ quả tim trước tầm mắt nhị tiểu thư, nhếch mép cười.

Thiếu nữ tử y phục đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Nam Cung Thanh, nhị tiểu thư nhà Nam Cung khẽ run nhẹ, môi tái nhợt.

Quả tim kia vẫn còn ấm, mùi máu tanh nồng sộc thẳng vào khứu giác. Nam Cung Thanh choáng váng, mất thăng bằng ngã về phía sau.

- Khà khà. Tiểu cô nương sợ tới nỗi không đi được hử! -vị thiếu nữ trở giọng trêu ghẹo.

- Cũng xinh đấy! Khà khà -vị thiếu nữ cố ý ném 'vật lạ' trên tay lên người nhị tiểu thư.

Theo phản xạ, Nam Cung Thanh lùi nhanh về phía sau. Vạt váy dính vài vệt máu văng ra từ quả tim đỏ tươi.

- Cũng nhanh nhẹn. Khà khà. Chạy đi, ta cho cô chạy. Khà khà. -thiếu nữ kia có vẻ hứng thú với tiểu cô nương.

Không chạy được, đôi chân Nam Cung Thanh tê cứng lại, khó lòng mà đứng dậy nổi. Đứng không nổi thì chạy bằng cách nào?!

- Tỷ tỷ! -trong đầu Nam Cung Thanh bất ngờ hiện lên hình dáng một người.

Vị thiếu nữ cúi người, đưa tay nâng cằm nhị tiểu thư. Vị thiếu nữ muốn ngắm rõ gương mặt này! Toàn thân tiểu cô nương khẽ run nhẹ, lông mày lá liễu trùng xuống, đôi mắt phượng đã ngấn lệ từ lúc nào. Tiểu cô nương này thật khiến người ta muốn nâng niu!

- Tiểu cô nương, gọi lại lần nữa ta nghe. -vị thiếu nữ nhẹ giọng cất lời.

Nam Cung Thanh lúc này không để ý tới thực tại nữa, không thấy được sự chuyển biến trong câu nói của vị thiếu nữ.

Thực ra, nhị tiểu thư nhà Nam Cung không hề nghe những gì vị thiếu nữ kia nói. Thanh muội chỉ nghĩ về Yến tỷ, vị tỷ tỷ mà Thanh muội thương nhất. Thấy hối hận khi vô cớ giận dỗi với tỷ tỷ, thấy sai khi rời xa tỷ tỷ... Nam Cung Thanh chìm trong dòng suy tư miên man.

Đợi mãi không nghe thấy câu trả lời, vị thiếu nữ kia nóng vội, đôi tay nắm chặt bả vai nhị tiểu thư, tức giận:

- NÓI!

Những chiếc móng tay dài, sắc nhọn cứa sâu vào bả vai Nam Cung Thanh. Nhị tiểu thư đau đớn kêu nhẹ:

- A...Yến tỷ.

Nhận được lời đáp không vừa lòng, vị thiếu nữ siết chặt vai Nam Cung Thanh. Móng tay sắc nhọn càng đâm sâu vào từng thớ thịt, máu đã bắt đầu rỉ xuống. Vị thiếu nữ tức giận, quát lớn:

- Khâu Diệp! Gọi ta là Diệp tỷ! Nhanh!

Hai hàng lệ cứ vậy mà bất ngờ rơi lã chã, Nam Cung Thanh định lấy tay lau đi nhưng không thể. Hai tay đau nhức dữ dội. Nam Cung Thanh nấc nhẹ trong tiếng khóc:

- Hức...hức...

Bả vai nhị tiểu thư ướt đẫm bởi máu tươi, vị thiếu nữ chợt thả lỏng tay, thu lại những cái móng sắc nhọn. Trong lòng có chút xót thương!

Đôi mắt Nam Cung Thanh nhoà dần, mơ hồ nhìn không rõ. Thanh muội nhận nhầm Khâu Diệp là Yến tỷ:

- Yến tỷ! Hức...hức...cứu muội...

Khâu Diệp tối sầm mặt. Trong lòng tự cười nhạo bản thân ngu ngốc.

"Nhân loại có người nào xứng đáng để Khâu Diệp ta thương yêu. Không tiếp nhận ta thì chết đi".

Khâu Diệp một tay siết chặt cổ Nam Cung Thanh, dơ lên. Thân thể Nam Cung Thanh lơ lửng trên không trung, đôi tay nắm chặt lấy tay Khâu Diệp theo bản năng.

"Khó thở, không thở được nữa! Yến tỷ, muội đi trước nhé, thương tỷ!"

Ánh sáng mờ dần, mờ dần rồi lịm hẳn.

14/03/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net