Chương 55: Quà sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy bên dưới có "mưu đồ bí mật ", nhưng Tưởng Vân trên mặt vẫn ung dung thản nhiên. Liên tiếp hai tháng, mỗi lần đều lén lút dành thời gian đi ngoại thành xem tiến triển công trình phòng ở. Nhẫn không cần hắn quan tâm, Trần Tư cũng không lâu sau liền vẽ ra, Tưởng Vân nhìn xong hài lòng không ngớt, khẩn cấp thúc giục Trần Tư tìm người đi làm.

Vương Hiểu Giai cũng chỉ biết từ sau tết, Tưởng Vân thi thoảng sẽ lén lút một bên gửi tin nhắn, đôi khi bọn họ cùng Trần Quan Tuệ Trần Tư bốn người tụ hội, hai người kia lại chụm lại nói nhỏ, làm Vương Hiểu Giai cùng Trần Quan Tuệ hai mặt nhìn nhau, không biết cặp khuê mật này thần thần bí bí mưu đồ cái gì.

Lại một lần bốn người tụ hội, bốn người đi dạo phố, Trần Quan Tuệ cùng Vương Hiểu Giai hai người ở phía trước chọn tán loạn, Tưởng Vân cùng Trần Tư hai người lại là đi theo phía sau, mờ mờ ám ám nói chuyện, còn thường thường lấy điện thoại di động ra chỉ trỏ.

"Nhìn cái gì đấy hai người kia?"

Trần Quan Tuệ thấu qua, chỉ thấy Tưởng Vân rất nhanh thu lại điện thoại di động, làm như không có việc gì nói: "Tôi bảo cô ấy giúp tôi nhìn xem quà sinh nhật cho Thiên Thảo có ổn không." Vương Hiểu Giai còn một tuần nữa là đến sinh nhật.

"Vậy sao?" Trần Quan Tuệ vẻ mặt hồ nghi, hiển nhiên không tin. Nếu là quà sinh nhật, không tất yếu ngay cả nàng cũng gạt. Trần Quan Tuệ mày liễu nhếch nhếch, một bên khóe miệng hơi hơi gợi lên: "Đến đưa tôi xem xem, tôi giúp cậu tham khảo tham khảo ~ yên tâm ~ tôi không nói cho Vương tổng tài nhà cậu biết ~ "

... Hắn vẫn thực không yên tâm... Cái bát quái lớn như vậy, hắn thật đúng là sợ ngày nào đó Trần Quan Tuệ không cẩn thận một cái nói lộ hết...

Trần Tư liếc liếc mắt Tưởng Vân một cái, thập phần lơ đãng khoát tay Trần Quan Tuệ, tùy tiện chỉ ngón tay, hỏi: "Hồ ly, xem xem bộ đồ kia đẹp không?"

Đánh trống lảng cũng quá rõ ràng rồi đó... Trần Quan Tuệ thầm nghĩ trợn trắng mắt, bất quá vẫn rất phối hợp nhìn qua, lập tức đối Mạc thỏ con mị mị cười, hỏi: "Thỏ con, em muốn thử cho tôi xem sao?"

Bọn họ lượn gian này là tiệm áo ngủ, Trần Tư tùy tay chỉ một ngón, trúng một bộ áo ngủ dị thường sexy.

"A?" Trần Tư quay đầu nhìn, lập tức ngơ ngác, "Em... chỉ là tùy tiện hỏi thôi..."

"Hửm? Vậy tôi đi xem quà Tiểu Vân Vân tử chọn đã..." Trần Quan Tuệ quệt miệng, nói xong liền muốn cầm di động Tưởng Vân, đúng lúc này Vương Hiểu Giai thay quần áo đi ra, Trần Tư sợ tới mức vội giữ chặt Trần Quan Tuệ, cắn răng một cái, lôi kéo nàng bước đi, nói: "Em thử cho chị xem!"

Tưởng Vân "ánh mắt đưa tiễn" Trần Tư, cảm thán: không hổ là hảo khuê mật! Bất quá hai người bọn họ chỗ nào chưa nhìn qua, mặc cái áo ngủ sexy thì có gì đâu...

Tưởng Vân cũng không trông nom nhiều như vậy, chính mình tiến lên đến bên người Vương Hiểu Giai, cười hỏi: "Chọn xong?"

"Ừm, sao em lại cảm thấy anh gần đây cứ thần thần bí bí?"

"Có sao? Làm gì có?" Tưởng Vân giả ngu, loại thời điểm này tuyệt đối không thể thừa nhận.

Vương Hiểu Giai mỉm cười, nghĩ rằng hắn hơn phân nửa là đang chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, cũng không đâm phá, thật là có chút chờ mong, không biết hắn đưa cho nàng kinh hỉ gì.

Tưởng Vân thấy nàng không hỏi nữa, thở dài một hơi. Vương tổng tài khẳng định đoán hắn chuẩn bị quà sinh nhật cho nàng, không nghĩ tới có cái kinh hỉ lớn như vậy đang chờ nàng. Tưởng Vân cong cong khóe miệng, thanh toán, dắt Vương Hiểu Giai đi ra ngoài, cũng không quản Trần Tư cùng Trần Quan Tuệ, để cho vợ chồng son các nàng tự mình quất quýt đi. Hắn một tay mang theo túi to, một tay nắm Vương Hiểu Giai, cùng nàng mười ngón giao nhau, khóe miệng khẽ nhếch.

Còn một tuần nữa. Nàng sẽ là vị hôn thê của mình.

Một tuần rất nhanh trôi qua.

Sinh nhật Vương Hiểu Giai hôm nay đúng vào thứ sáu, Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai vừa ra thang máy, liền thấy một đám người ngăn ở cửa thang máy, cùng kêu lên: "Vương tổng, sinh nhật vui vẻ!"

Vương Hiểu Giai vốn nghĩ muốn điệu thấp trôi qua sinh nhật, dù sao lại già thêm một tuổi... Không nghĩ tới động tĩnh lớn như vậy. Nàng quay đầu hồ nghi nhìn về phía Tưởng Vân, hỏi: "Anh dự mưu?"

"Oan uổng, anh cái gì cũng chưa làm." Tưởng Vân vẻ mặt vô tội, hắn là thật sự cái gì cũng chưa làm.

Khổng tỷ cười tiến lên, đưa cho nàng một bó hoa, nói: "Đây lại không phải công lao của BOSS, tự chúng ta chủ động thôi, ai bảo Vương tổng cô nhiều người thích như vậy ~ bàn tôi sắp bị hoa và thiệp chúc mừng bao phủ rồi ~ "

Nghe Khổng tỷ giải thích, Vương Hiểu Giai giật mình, tiếp lấy hoa, hướng mọi người cười cười, nói: "Cám ơn mọi người, hy vọng chúng ta cùng nhau cố gắng, đem M.Q.T làm tốt, phúc lợi tuyệt đối không ít ~ "

Tưởng Vân lúc này cũng lên tiếng, hắn ôm Vương Hiểu Giai, cười nói: "Mọi người đã như vậy, tôi cũng phải biểu hiện biểu hiện, giữa trưa công ty liên hoan, buổi chiều nghỉ phép đi ~ "

Tưởng Vân lần này nói làm rầm lên một mảnh hoan hô, còn có người hô to hy vọng Vương tổng mỗi ngày sinh nhật, bị Tưởng Vân cùng Vương Hiểu Giai cùng nhau trừng mắt một cái, lập tức liền im bặt, không nói nữa, chọc đồng nghiệp xung quanh một trận cười to.

"Được rồi, nhanh đi công tác đi, nghỉ có thể, công tác đừng thả rông a." Tưởng Vân nói xong, nắm Vương Hiểu Giai đi hướng văn phòng.

Quả nhiên, hệt như Khổng tỷ nói, trên bàn làm việc của nàng đã bị hoa cùng thiệp chúc chất đầy.

Tưởng Vân nhìn đồ đầy bàn, nhóp nhép miệng, nói: "Chậc, sao tôi lại không được đãi ngộ như vậy?"

"BOSS, tặng hoa cho nam nhân cậu không thấy kỳ quái sao?" Khổng tỷ đi theo phía sau bọn họ, tiếp lời.

"Cũng phải..." Tưởng Vân vẻ mặt ủy khuất, hắn lớn như vậy còn chưa từng nhận được hoa... Theo cách nói này, sợ là vĩnh viễn đều không nhận được...

Vương Hiểu Giai cười đem hoa trên tay đưa cho hắn, nói: "Nè, tặng cho anh ~"

"... Không cần đâu, cảm ơn..." Còn có người ngoài mà...

Vương Hiểu Giai nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng Vân, nở nụ cười, nói với Khổng tỷ: "Thiệp tôi lưu lại, hoa vẫn là chia cho các đồng nghiệp đi, một cái văn phòng này của tôi cũng không chứa hết được, thay tôi cảm ơn bọn họ."

"Được."

Khổng tỷ nói xong, bắt đầu thu thập cái bàn, chuẩn bị đem thiệp phóng tới văn phòng Vương Hiểu Giai. Tưởng Vân thấy thế, đưa nàng vào văn phòng, liền nói: "Anh còn có việc, đi trước, giữa trưa gặp ~ "

Vương Hiểu Giai nhìn Tưởng Vân, luôn cảm thấy được trong biểu tình bình tĩnh của hắn cất giấu mừng thầm.

Vừa về tới văn phòng, Tưởng Vân liền khẩn cấp gọi Trần Tư đến văn phòng hắn.

Thấy Trần Tư vào cửa, Tưởng Vân quả thực hai mắt tỏa ánh sáng, giống sói xám đói bụng đã lâu, nhìn chằm chằm miếng thịt mỹ vị trước mắt.

"... Cậu đừng nhìn như vậy, tôi sợ..." Trần Tư nói xong, đến gần, từ trong túi xuất ra một cái cái hộp nhỏ đưa cho hắn, nói: "Nè, xem như vừa kịp, cậu thật là lắm chuyện..."

Một tuần trước xem thành phẩm, Tưởng Vân có chút không hài lòng, lại bắt thợ thủ công tăng ca thêm giờ làm cho kịp, cuối cùng cũng xong trong hôm nay.

"Hắc hắc hắc ~ hoàn mỹ ~" Tưởng Vân cười có điểm ngốc, mãn đầu óc đều là bộ dáng Vương Hiểu Giai lúc mang nhẫn.

"Buổi sáng tôi đã liên hệ với Tôn Nhuế bọn họ, nhà cửa và vật liệu đều đã chuẩn bị tốt, đợi lát nữa chúng ta có thể qua đó chuẩn bị."

"Tốt ~ Tư Tư, cảm ơn cậu." Tưởng Vân nghiêm túc nhìn Trần Tư, cười nói. Giữa bọn họ rất ít khi nói cảm ơn, nhưng Tưởng Vân luôn luôn thực cảm tạ Trần Tư có thể xuất hiện trong sinh mệnh hắn, nàng là vầng thái dương ấm áp nhất 13 năm của hắn.

"Được rồi, lại còn khách khí nữa." Trần Tư tự nhiên biết hắn có ý tứ gì, giữa bọn họ chưa bao giờ cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt, có thể hiểu. Đây là ăn ý thời gian tích lũy ra, ai cũng thay thế không được.

Nếu giữa trưa muốn liên hoan, buổi chiều nghỉ, vậy "thời gian tự do" của Tưởng Vân cũng chỉ có buổi sáng. Chẳng được bao lâu, hắn liền mang theo Trần Tư đi đến căn hộ vùng ngoại ô.

Tôn Nhuế cùng Đới Manh cũng đã đến, chính đang hưng phấn bừng bừng giúp hắn sửa soạn cánh hoa trang trí.

Cũng chỉ có Tưởng Vân, một câu nghĩ muốn đích thân động thủ, liền khiến cho hai công tử này cam tâm tình nguyện tự mình động thủ hỗ trợ.

Đối Tưởng Vân mà nói, Vương Hiểu Giai là người hắn yêu nhất, chuyện đại sự như cầu hôn, hắn có thể tìm bằng hữu hỗ trợ, đó cũng là một loại chúc phúc, hắn không muốn tiêu tiền để cho người không liên quan đến làm những chuyện này.

"Em xem như có thể quang minh chính đại kêu Vương tổng tẩu tử, Vân ca, giờ phải xem anh rồi ~" Tôn Nhuế tháo cánh hoa, vẻ mặt hưng phấn nói với Tưởng Vân.

"... Vân ca, anh đừng phản ứng hắn, hắn gần đây bị ông già phê bình bảo không biết giao bằng hữu, đáng ra kể tên hai chúng ta được rồi, kết quả hắn cứng miệng nói còn có cả Vương tổng, ông già hắn thật đúng là không nói hắn cái gì nữa." Đới Manh không chút do dự đâm phá điểm tiểu tâm tư này của hắn.

Tưởng Vân cười cười, cũng không ngại, Vương tổng tài của hắn chính là giỏi như vậy nha ~ "Tam Ca, Đới Manh, hai tháng này phiền toái các cậu, phần tình này tôi sẽ nhớ kỹ."

Tôn Nhuế lại không hài lòng, ngừng việc trong tay, nói: "Uầy Vân ca, anh nói như vậy em không vui nha, chúng ta là huynh đệ không phải sao? Là huynh đệ còn nói mấy cái này, anh ghét bỏ em sao?"

Trần Tư cười trộm, nói: "Tên này hôm nay có lẽ quá khẩn trương, cứ thích cùng người khách khí, chúng ta đại nhân đại lượng, đừng so đo với hắn."

"Được được được, là tôi nói sai, tôi khẩn trương, miệng không lựa lời, làm phiền tam vị công tử tiểu thư giơ cao đánh khẽ." Tưởng Vân nói xong, cười bế quyền, nhận sai.

Bốn người ngược lại vừa nói vừa cười, bận việc cho tới trưa, cũng xem như đem phòng chuẩn bị đẹp đẽ.

"Đại công cáo thành ~" Tưởng Vân vươn vai, xem thời gian, đã xấp xỉ rồi.

"Tam Ca, Đới Manh, đợi lát nữa công ty liên hoan chúc sinh nhật Thiên Thảo, các cậu cũng đi đi, Tư Tư cũng đem hồ ly nhà cậu gọi đến, ba người cùng đi đi, tôi phải về nhà lấy y phục."

Hắn vốn tính toán buổi chiều trở về lấy y phục, đáng tiếc kế hoạch cản không nổi biến hóa.

Ba người tất nhiên là đồng ý, Trần Tư liền đi theo Đới Manh lên xe Tôn Nhuế, Tưởng Vân tự lái xe mình, chạy trước về phía nội thành.

Hai chiếc xe theo sát nhau, xe sau Đới Manh ngồi ở phó lái, quay đầu còn đang cùng Trần Tư nói nói cười cười tán chuyện hăng say, chợt nghe một tiếng nổ thật lớn, cảm nhận được Tôn Nhuế cấp tốc phanh lại, lập tức nghe thấy Trần Tư một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế: "Không!"

Hắn xoay người lại, ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước một mảnh hỗn loạn, mà xe của Tưởng Vân nguyên bản ở phía trước bọn họ, lúc này đã bị một chiếc xe hàng đụng văng ra ngoài thật xa, toàn bộ lật lại.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, cơ hồ làm bọn họ phản ứng không kịp.

Trần Tư gần như xuống xe ngay lúc xe dừng, Tôn Nhuế cùng Đới Manh cũng theo sát chạy như bay tới. Xe của Tưởng Vân đã phát lửa, có nguy cơ nổ mạnh. Không quản được nhiều, Tôn Nhuế cùng Đới Manh hai người cơ hồ chỉ tốn vài giây đồng hồ, đã đem Tưởng Vân kéo đi ra. Dưới tình huống nguy cấp, tiềm lực con người là vô hạn. Ngay khi hai người bọn họ chống đỡ Tưởng Vân, Tôn Nhuế một tay kéo Trần Tư xoay người chạy chưa được bao xa, thế lửa đã cấp tốc lan tràn, rất nhanh thôn tính cả chiếc xe.

Trần Tư cơ hồ không thể tin vào hai mắt mình. Rõ ràng nửa giờ trước người còn vừa nói vừa cười, giờ phút này tràn đầy máu me, nằm ở trước mặt nàng, không chút sinh khí. Trần Tư ngón tay không ngừng run rẩy, nàng cơ hồ muốn cầm lấy di động, cuối cùng vẫn là Đới Manh bình tĩnh hơn chút ít, lấy di động ra lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện tư gia.

Trần Tư thấy túi áo Tưởng Vân phồng lên, nàng vươn tay lấy ra, nắm chặt chiếc hộp nhỏ tinh xảo kia, không ngăn được nước mắt rơi xuống.

"Vân Vân tử... Cậu không có chuyện gì đâu... Sẽ không đâu..."

Lại là tai nạn xe cộ.

Lúc này đây, lại còn muốn để cho nàng tận mắt chứng kiến sao?

Chẳng lẽ, lại muốn để cho nàng một lần nữa trải qua cảm giác mất đi bạn thân tê tâm liệt phế sao?

Vân Vân tử của nàng... Rõ ràng chỉ vừa mới bắt đầu nắm lấy hạnh phúc... Vì sao, vì sao lại muốn đối xử với hắn như vậy...

Trần Tư cầm chặt chiếc hộp nhỏ kia, hầu như không dám nghĩ đến, mình phải nói thế nào với Vương Hiểu Giai, người yêu của nàng, có thể sẽ bỏ nàng mà đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net