[Thiên mệnh]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nay về sau, Đồng Gia sẽ không còn Mộng Dao.

Nhất

"Chờ cô lần sau tới kinh thành, ta mời cô ăn kẹo hồ lô."

"Cô gọi ta là đại công kê cũng được, nhưng đừng gọi như thế trước mặt phụ thân ta."

"Không phải sợ, ta đứng phía sau muội. Ta ở bên muội."

"Không có khả năng, hắn có thích muội thế nào cũng không bằng ta thích muội"

. . .

Mỗi khi nhắm mắt, lại nhớ tới những hồi ức tốt đẹp này.

"Trước đây ta cho rằng ta là vị hôn thê của tiểu hổ ca ca, bởi vì trong thế giới của ta, ngoài trừ huynh ấy ra, không còn người nào khác, mãi cho đến khi ta gặp huynh.

Còn nhớ rõ không, ở Đức Vân Đường lần đầu tương ngộ, khi đó huynh – Vương Nguyên Phương chính là đứng đầu kinh thành tứ thiếu - quốc cữu gia đương triều, kiêu ngạo tự tin, thật giống một con gà trống.

Tại Cảm Nghiệp Tự, bởi vì chủ ý của tiểu hổ, chúng ta phải nằm chung một giường, tuy rằng không có phát sinh chuyện gì là để tra án, thế nhưng trong lòng cảm thấy ngượng ngùng.

Tại Mộ Nhiên sơn trang trong Diên Vỹ Cốc, một câu "Ta muốn" khiến ta có nhiều thêm một buổi tối trằn trọc miên man.

Đọa Lạc Cốc nơi kinh khủng ấy, huynh đem bội kiếm tặng ta phòng thân, huynh bên ta đi qua nhiều đêm lo sợ, một tiếng cảm ơn, ta vẫn giấu trong lòng, còn chưa kịp nói ra.

Tại trấn nhỏ Thịnh Trạch, không chê hà đăng của ta xấu, trong lúc nguy nan cũng không bỏ lại ta, cũng chỉ có huynh.

Trở về Trường An thành, huynh trở nên khác lạ, cùng tiểu hổ đấu khẩu. Thế nhưng cuối cùng, ta hiểu rõ, huynh không hề thay đổi.

Thần Cơ nói, cô ấy ước ao được như ta hay Uyển Thanh tỷ tỷ, có một nam nhân suốt đời yêu thương, suốt đời làm bạn.

Có thể sao, suốt đời quá dài, ta chỉ sợ không có cách nào cùng huynh đi tiếp.

Đại công kê, nếu có kiếp sau, huynh nhất định phải xuất hiện sớm một chút, nhất định phải quen ta trước tiểu hổ ca ca.

Tính tình của ta không tốt lắm, tiểu hổ ca ca nói ta là hổ cái, thế nhưng cảm tạ huynh từ trước tới nay vẫn luôn là người bao dung ta.

Lần này huyến chiến kinh thành, ta có lẽ không thể tiếp tục cùng huynh đi nữa rồi.

Nguyên Phương, nhất định phải tin tưởng ta, ta yêu huynh, thật lòng yêu huynh

Mộng Dao!"

"Đừng!" Nguyên Phương trọng thương chưa khỏi hẳn, vừa tỉnh lại liền đi tìm Mộng Dao, nhưng tất cả của nàng chỉ để lại là một bức thư này.

Uyển Thanh nói, đây là từ di vật của Mộng Dao tìm được.

Nàng viết sao? Là nữ hài tử ngây thơ đó sao?

"Dưới Hoàng Tuyền an nghỉ!"

Năm chữ lạnh như băng, nhưng bức Nguyên Phương vào tuyệt cảnh. Tỷ tỷ phơi thây nơi hoang dã, phụ thân mưu quyền thành phản tặc. Trong mấy ngày, cửa nát nhà tan, mà Mộng Dao chàng yêu thương nhất, cũng rời bỏ chàng mà đi. Chàng của ngày hôm nay, là loạn thần tặc tử, là một người không có chốn để đi về.

"Vì sao. . . Vì sao lại bỏ lại một mình ta cô độc mà sống?" Tiếng hét lên trong tuyệt vọng, chỉ có tiếng núi đồi vọng lại, không mảy may một tiếng trả lời.

Nhị

"Hắn làm sao vậy?"

"Bị đả kích rất lớn, từ ngày hắn tỉnh lại đã hay gào thét dưới vách núi như thế, đã lâu không nói chuyện, cả ngày chỉ biết cầm khăn tay Mộng Dao tặng hắn."

"Đây là tâm bệnh, chỉ có thể chữa bằng tâm dược."

"Thế nhưng Mộng Dao nàng. . ."

Tam

"Nguyên Phương, hôm nay là sinh nhật huynh, ta có lễ vật muốn tặng ngươi." Địch Nhân Kiệt đứng trước mặt Nguyên Phương.

Một thời gian dài, chàng trông đã biến đổi, nhận không ra bộ dạng của Quốc Cữu Gia năm nào, nói đúng hơn bây giờ chàng là một dã nhân, quàn áo xộc xệch, tóc rối bù, râu không cạo.

Đây có đúng hay không là đại công kê của nàng.

Địch Nhân Kiệt đưa bức họa đã cuộn tròn cho Nguyên Phương, mà đối phương vẫn không nhúc nhích.

"Này. . ." Tuy là khó chịu đối với thái độ thờ ơ của Nguyên Phương, nhưng Địch Nhân Kiệt vô cùng hiểu.

Nguyên Phương không chịu cầm, Địch Nhân Kiệt bèn tự mở nó ra, bên trong bức họa vẽ một nữ tử sống động như thật, nụ cười yếu ớt, cư chỉ linh đọng, mắt tày tinh xảo, mặc dù không có dáng vẻ tuyệt thế khuynh thành, thế nhưng đứng giữa vạn người cũng không hề bị lẫn lộn.

Nguyên Phương trừng lớn nhìn, trong cổ họng vô thức phát hai hai âm khàn khàn: "Mộng Dao "

"Như thế này, giống hổ cái sao? Huynh nói xem lông mi này, con mắt này, có có thần thái này..."

"Này này này, huynh đừng nhìn chằm chằm vào ta như vậy, thực quá dọa người. . ."

Đối mặt với nhãn thần nóng nảy của Nguyên Phương, Địch Nhân Kiệt không hiểu chột dạ, hắn sai sao, hắn sai chỗ nào.

"Tranh này vốn là chi bảo của Nam Đức Hiên Trấn, ta đưa giá cao thế nào họ cũng không bán, nhưng người vẽ ra lại đem nó tặng ta, nói là ta có duyên với bức tranh này. Huynh có cảm thấy rất kỳ hoặc không?" Địch Nhân Kiệt nhìn Nguyên Phương chỉ thấy chân mày chàng nhíu lại, nhìn bức tranh không rời. Địch Nhân Kiệt lại nói: "Ta hỏi qua họa sĩ kia, hắn nói, nữ tử trong tranh là bằng hữu của hắn. Thế nhưng Mộng Dao có bằng hữu mà ta không biết sao? Cho nên, ta nghĩ trên đời này một là có nữ tử giống y hệt Mộng Dao, hoặc là họa sĩ kia nói dối."

Nguyên Phương bỗng nhiên quay đầu lại, nắm cánh tay Địch Nhân Kiệt lắc mạnh, khó khăn thốt ra ba chữ: "Mang ta đi."

"Bình tĩnh chút, huynh trước tiên đi tắm rửa thay đồ, bằng không nhìn dáng vẻ của huynh thế này, hẳn sẽ bị người ta đuổi ra khỏi quán."

Tứ

Bên trong Nam Đức Hiên, một nam tử đang đứng bên bàn, bút lông trên tay quơ nhẹ, viết lên hai chữ "Thiên mệnh" rồng bay phượng múa.

"Thì ra Nam Đức huynh cũng tin vào thiên mệnh sao." Địch Nhân Kiệt cười đi tới bên nam tử đó

"Khiến Hoài Anh huynh chê cười, ta cũng chỉ là tùy ý viết thôi. Chẳng hay lần này huynh tìm ta có chuyện gì?"

"Lần này không phải ta tìm huynh, là người đứng bên cạnh ta." Địch Nhân Kiệt liếc mắt sang nhìn Nguyên Phương đứng bên cạnh, nói: "Huynh ấy tên Vương Nguyên Phương, cùng với cô nương trong bức tranh là bạn thân."

Nam Đức đã sớm chú ý tới Nguyên Phương, tuy rằng chưa có nghe hắn mở miệng, thế nhưng khí chất không hề bị che giấu, Nam Đức hiểu rõ, người này không phải tầm thường.

"Bạn thân? Ta xem, là ý trung nhân thì đúng hơn."

"Ai ngươi xem. . ."

"Mộng Dao ở đâu?" Nguyên Phương rốt cục mở miệng, cắt đứt câu chuyện nhảm của Địch Nhân Kiệt. Giờ khắc này, cái lễ tiết gì hắn cũng thèm quan tâm, điều chàng quan tâm là nữ tử trong tranh kia, là sống chết của Mộng Dao, trên đời này có đây là điều duy nhất chàng còn có thể quan tâm.

"Xin lỗi, ta không quen biết Mộng Dao mà huynh nói, nữ tử trong bức họa này là cô nương ta quen, tên Lâm Tịch."

"Lâm Tịch?"

"Đúng vậy, nàng gọi là Vương Lâm Tịch, là một vị bằng hữu của ta."

"Vương Lâm Tịch. . ." Địch Nhân Kiệt chấn động mạnh: "Lâm Tịch cô nương kia hiện ở đâu?"

"Nàng nói nàng muốn tới kinh thành, nàng bìnhthường thích ăn kẹo hồ lô, hôm qua nàng đã xuất phát đi kinh thành rồi."

Nguyên Phương không nói cái gì nữa, lao ra khỏi Nam Đức Hiên

"Này! Nguyên Phương! Kẻ ngốc này. . ."

Thì ra muội còn sống, nhất định phải chờ ta, lần này, ta sẽ không buông tay muội ra nữa.

Ngũ

Lên kinh thành, tìm tất cả những nơi có bán kẹo hồ lô, người qua đường đều cho rằng chàng bị điên, nhìn thấy người là hỏi về một vị cô nương. Nhưng cuối cùng, chàng cũng tìm không được nữ tử có nụ cười khả ái kia.

Quỳ trước mộ phần của nàng mà khóc trong tuyệt vọng, từng giọt lệ âm thầm mà rơi không phát ra tiếng.

Một tiểu nam hài chạy tới bên chàng, giật nhẹ tay áo chàng nói: "Ca ca, dưới chân núi có một tỷ tỷ, nàng nói muốn gặp huynh." Thấy Nguyên Phương không có phản ứng, tiểu nam hài tiếp tục nói: "Tỷ tỷ nói tỷ là bạn thân đã khuất của huynh, tên gọi Vương Lâm Tịch."

Nguyên Phương mở to mắt sững sờ, xoay người chạy xuống dưới chân núi.

Bạn thân đã khuất, bạn thân đã khuất, đó là dĩ cố chi hữu.

Lâm Tịch, Tâm Tịch, đó là Mộng.

(Hai chữ Lâm Tịch 林夕ghép lại chính là chữ Mộng 梦)

Vương Lâm Tịch, chính là thê tử Đồng Mộng Dao của Vương Nguyên Phương.

Lục

Chạy tới dưới chân núi, chàng nhìn thấy bóng lưng của một người nữ tử, chàng xác định, không ai khác chính là Mộng Dao của chàng.

"Đại công kê, gà trống ngốc, huynh cuối cùng cũng tìm được ta rồi." Mộng Dao cười xoay người lại.

"Nguyên lai muội không có. . ." Nguyên Phương mừng rỡ như điên.

"Đừng quên, huynh còn thiếu ta vài xâu kẹo hồ lô, ta sao mà dễ chết như vậy."

Nàng không tin tưởng cái gì gọi là thiên mệnh, cứ như vậy chết đi sao, nếu thư có thiên mệnh thực sự, nàng cũng không chịu để chàng, sống cô khổ một mình.

"Ta không muốn đợi tới kiếp sau. Từ giờ trở đi, ta là Vương Lâm Tịch, mà người mà ta đầu tiên gặp, không phải là Tịnh Châu tiểu hổ mà là Trường An Vương Nguyên Phương."


Tác giả: Lãnh Lăng Tuyết Dực

Trans: Bumbee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net