Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hí Thiên đại nhân!"Người phía sau chạy đến, thở hồng hộc, trịnh trọng đưa lên một tờ thiếp vàng.

"Rốt cuộc cũng tìm được ngài, đây là thái tử điện hạ bảo ta giao cho ngài , điện hạ đi Phù Quang Sâm Lâm, không thể tự mình đến đây, vô cùng có lỗi."

Đó là văn kiện của hoàng tộc! Mạ vàng trên thiếp mời, mơ hồ còn có thể cảm nhận được nguyên khí dao động.

"Cung yến sao?" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, trong trí nhớ, khi trưởng công chúa Huệ Văn chưa qua đời, Hoàng Bắc Nguyệt cũng thường tiến cung đi lại, nhưng bởi tính tình nhát gan, nhu nhược nên hoàng hậu không thích nàng.

Lần này cung yến đó là hoàng hậu bố trí , tuy nói chỉ là yến hội bình thường nhưng dùng kiểu thiếp mời này thì hiển nhiên trong đô thành có rất nhiều đại nhân vật tham dự.

Phủ trưởng công chúa nhất định cũng nhận được thiếp mời, tuy nhiên thái hậu không ở trong cung, Hoàng Bắc Nguyệt cáo ốm không tham gia như những năm trước.

"Đúng là hoàng hậu nương nương tổ chức cung yến, đại nhân ngài chính là khách quý!"

"Đa tạ ngươi ." 

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, cất đi thiếp mời, gật đầu liền rời đi.Nàng cố ý đi đường mà tối qua đã cùng Băng Linh Huyễn Điểu theo tiếng đàn đến nơi này, ở đây ít người hơn, nhưng trước tòa nhà này lại có không ít thủ vệ canh giữ .

Đội ngũ tuần tra đi đi lại lại, không lơi lỏng chút nào.

Nhìn thấy nơi rách nát như thế này, sao lại có nhiều thủ vệ như vậy?

Hoàng Bắc Nguyệt đến gần một chút, lập tức có binh lính tuần tra phát hiện, nhưng nhìn thấy nàng một thân hắc bào quỷ dị, tuy thân hình yếu ớt nhưng trên người lại có laoij hơi thở thần bí ưu nhã, làm cho người ta không dám khinh thường.

"Nơi này là cấm địa, không được bước vào, xin mời các hạ rời đi!" Một võ sĩ bước đi lại đây, có chút khách khí nói.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua cửa gỗ cổ xưa, cũng không muốn có xích mích, xoay người đang muốn đi, đột nhiên trên đường phố trước mắt xuất hiện một cỗ xe ngựa, phía trước phía sau có rất nhiều võ sĩ đi theo.

Thoạt nhìn không giống bảo vệ mà giống như giám thị!

Hơi nheo lại ánh mắt, Hoàng Bắc Nguyệt dứt khoát lui vào trong ngõ im lặng quan sát. Cỗ xe ngựa kia dừng lại trước cửa, võ sĩ mới vừa rồi nói chuyện với nàng đi qua, vẻ mặt cương trực công chính.

"Vương tử đã trở về, mời xuống xe kiểm tra!"

Về nhà cũng bị kiểm tra? Thế giới này thật nhiều chuyện hiếm gặp !Vị võ sị kia vừa nói xong, màn xe bị xốc lên, một gương mặt tức giận lộ ra.

"Điện hạ đang bị bệnh, có cái gì mà kiểm tra ? Chúng ta có giấu đồ vật gì bao giờ sao?"

"Đây là lệnh của hoàng thượng, chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, xin Vũ Văn đại nhân thứ lỗi ."

"Địch, bỏ đi". 

Thanh âm suy yếu từ trong xe ngựa truyền ra, mờ ảo trầm thấp, giống như gió thổi qua sẽ tản mất.Sau đó một bàn tay tái nhợt từ trong xe ngựa vươn ra, 

"Đỡ ta xuống xe đi."

Nghe được thanh âm này, khuôn mặt của võ sĩ vừa rồi còn lạnh lùng, cứng rắn cũng có chút dịu đi, thoáng mang theo vài phần tôn trọng."Dực vương tử, đã đắc tội nhiều."

"Không sao, là Địch quá thất lễ." Ngữ khí ôn hòa như thế, thản nhiên , có loại lực lượng vô hình làm cho trong lòng người ta cảm thấy rất thoải mái.

Dực vương tử?

 Hoàng Bắc Nguyệt tìm tòi trí nhớ, vương tử trong mỗi nước. . . .Đúng rồi, chẳng lẽ là trong cuộc chiến của Bắc Diệu quốc cùng Nam Dực quốc mười năm trước, sau đó hòa giải, hai bên trao đổi con tin.Bắc diệu quốc đưa tới cửu vương tử Phong Liên Dực năm đó sáu tuổi, nhớ lại một năm kia, là trưởng công chúa Huệ Văn tự mình dẫn người ra khỏi thành đón cửu vương tử nhỏ tuổi này.

(Anh Dực chính thức xuất hiện *tung hoa*)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net