Chương 13: Nhục nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Có vẻ chúng ta tới muộn rồi! Chắc chắn Mộng nhi sẽ xả giận giúp ta " - Tiết Triệt vui vẻ nói cười với đám học sĩ bên cạnh. Hắn đâu biết mình sắp bị làm nhục chứ?

" Đó là " - Ánh mắt của hắn trắng bệnh, toàn thân dường như không thể cử động

Nàng đang lộ rõ vẻ mặt tuyệt mĩ, kêu ngạo mà mỉm cười. Chân nàng lại giẫm lên bàn tay nhỏ nhắn của Tiết Mộng khiến nó đỏ lừ lên. Nàng chưa đoạt mạng là hay lắm rồi, chỉ mới làm nhục Tiết Mộng trước bao nhiêu ngươi thôi! Vậy mà Tiết Triệt đã nổi điên lên như nàng đã giết muội muội của hắn như lần trước vậy!

" Hửm " - Nàng tỏ vẻ như mình vừa mới chú ý tới hắn : " Thế tử Tiết Triệt? Sao mặt ngươi trông đáng sợ vậy? "

Nghe nàng nói, mọi người vội chú ý tới Tiết Triệt - quả thực khuôn mặt của hắn hiện tại có chút bất thường

" Xú nha đầu! Ngươi câm miệng lại! " - Hắn hét lớn - " Mau thả Mộng nhi ra "

Khuôn mặt hằm hằm quát nàng khiến vài nữ học sĩ giật mình vì sợ.

" Tiết Triệt! Thái độ của ngươi là sao? Ngươi nghĩ rằng cái thái độ đó mà có thể nói chuyện với bổn quận chúa sao? " - Nàng cố nhăn mặt...

- Ngươi còn dám khiêu khích ta?

Hắn tức điên lên, chạy lại chỗ nàng định tát thì...

" Dừng tay "

Nàng giật mình... cái tình huống này không phải quá giống lúc nàng ở Yến Hội sao? Lúc Tiêu Viễn Trình tính đánh nàng thì... thì... Phong Liên Dực ra giúp y như vậy! Không lẽ???

Nàng quay lại, nhưng sự thật hiển nhiên sẽ có trước mắt - Giọng nói lạnh lùng vang lên, cũng dễ hiểu là Chiến Dã

Chiến Dã chỉ âm lãnh nói đúng hai từ, nhưng ánh mắt lại toát lên sự đáng sợ của âm khí, cũng đủ cho Tiết Triệt phải co rúm người lại

- Thái tử! Rõ ràng cô ta khinh muội muội của ta, còn không chịu buông tha cho Mộng nhi.

Hắn gắt gỏng bỏ đi, quỳ xuống bế Tiết Mộng lên

" Ngươi có bị ngu không hả? " - Anh Dạ nhanh chóng tiếp lời - " Bắc Nguyệt đường đường là Quận Chúa Nam Dực, tuy không có thực lực nhưng cũng phải khiêm nhường nàng ta. Ngươi cơ bản chỉ là một công tử nhỏ bé không đáng để tâm mà lại vô lễ với nàng ta như vậy? 2 huynh đệ ngươi khinh người quá đáng rồi đấy! "

- Anh Dạ công chúa! Bản thân công chúa nên bớt thiên vị đi. Công chúa nhìn xem, cho dù cô ta có là Thái tử phi đi chăng nữa thì ta cũng không bao giờ để kẻ phế vật đó vào lòng. Hừm, một phế vật ngu ngốc đến mức điên dại!

- Ngươi...

Anh Dạ khó chịu nhìn hắn, đôi má tròn tròn phính hồng lên trông cực kỳ dễ thương...

" Công chúa bình tĩnh " - Nàng đưa bàn tay lên cằm, nở một nụ cười khinh bỉ - " Tiết Triệt! Ngươi nên xem lại. Có thể ta đúng là phế vật nhưng ít nhất thuộc loại phế vật đánh bại được muội muội của ngươi! Ta thân chỉ là một phế vật nhỏ bé thấp kém như ngươi nói, còn Tiểu Thư Tiết Mộng là Trung Cấp Chiến Sĩ cao siêu. Vậy cớ sao ta lại đánh thắng được nàng ta? 

Trúng bẫy rồi! Tại sao Phủ An Quốc Công lại có thể loại ngu ngốc đến vậy chứ? Hừ, thế mà dám mơ tưởng đến ngôi vị Hoàng Tộc

" Ngươi... " - Tiết Triệt lúng túng - " Ngươi...ngươi chắn chắn đã làm gì Mộng nhi! Có thể ngươi bắt nàng ta ăn thứ đan dược kì quái gì đó để nàng ta yếu đi! Đúng là khiến người khác kinh tởm. "

Hắn hét lên, nàng ta không chỉ hại muội muội của hắn mà còn làm nhục cả hắn trước mặt bao nhiêu người. Hắn không chịu được, định hét thêm thì...

                           " Bốp "

Hắn đơ ra... " Đau quá, rát nữa.. " 

Âm thanh vừa rồi là tiếng động phát ra từ chỗ hắn, khuôn mặt tuấn tú giờ đã đỏ lờ. Ai cũng biết có người tát hắn, nhưng lại không thể tưởng được đó là... " Hoàng Bắc Nguyệt "

Đôi mắt nàng mở to hơn, nàng khoanh tay lại, lộ rõ vẻ đáng sợ:

- Kinh tởm? 

Nàng cúi xuống bên tai hắn, đưa tay kề cổ là con dao găm lấy từ Tiết Mộng

- Muốn chết?

Không khí ảm đạm. không ai dám lên tiếng. Ai biết vị tiểu thư phế vật của Phủ Công Chúa lại đáng sợ như vậy chứ? Đôi mắt tưởng chừng còn kinh dị hơn của Diêm Vương.

" Được rồi " - Chiến Dã nhẹ nhàng mở miệng - " Bắc Nguyệt, ngươi tha cho hắn! Mau cùng Anh Dạ về Quốc Tử Giám học. "

Nói xong, hắn quay người đi, để lại nàng đứng đấy! Nàng ngạc nhiên, hắn giúp mình từ lần này sang lần khác... vậy  là có ý gì?

**********************************************

" Đại thiếu gia, nhị tiểu thư! Không xong rồi "

Đám gia nhân từ Học Viện Linh Ương thở dốc, chạy vào

- Tam tiểu thư làm nhục Tiết Mộng Tiểu Thư và Tiết Triệt Thế Tử trước mặt bao nhiêu người ở học viện. Phủ An Quốc Công gửi thư phàn nàn, lão gia đang rất tức giận. Chưa kể... chưa kể... Phủ An Quốc Công còn đòi hủy hôn a! 

Tiêu Vận nghiến răng nghĩ tới nàng, cùng với Tiêu Viễn Trình đến Lưu Vân Các hỏi tội nàng

'' Bắc Nguyệt? "

Tiêu Viễn Trình ngạc nhiên khi thấy người trong cung đang ở phủ mình, họ còn đang lấy đồ đạc của nàng và Đông Lăng bỏ lên xe ngựa

Nàng quay người ra:

- Phụ thân, ngươi cần gì phải ngạc nhiên thế? Đã đến lúc ta phải vào Hoàng Cung rồi! Nơi đây ngột ngạt ô nhiễm, ta không chịu được!

" Tam tỷ! Tỷ muốn rời xa phụ thân thì không phải lấy cớ như thế. Tỷ sống ở đây gần 5 năm trời có sao đâu? Hà cớ gì phải lấy lí do là ngột ngạt ô nhiễm?  "

Tiêu Nhu khó chịu lên tiếng, nàng ta còn chả bằng 1 phần của nàng, tại sao lại được ưu ái ở trong Hoàng Cung rộng lớn xa hoa chứ?

- Tứ tiểu thư! Tiểu thư của nô tỳ thân là Hoàng Tộc. Sống trong Cung Điện là lẽ thường tình. Đến nô tỳ còn cảm giác Lưu Vân Các mà lão gia sắp xếp cho tiểu thư trước kia không bằng quê mình!

" Gia đầu hỗn láo! Ngươi nói thế là có ý gì? " - Tiêu Trọng Ký tiến gần một chút, chỉ tay thẳng , mặt Đông Lăng






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net