Chương 14: Phủ quận chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng chẹp miệng...

Thực nhàm chán ! Võ miệng bao nhiêu rồi? Xoay quanh cũng chỉ là từ phế vật. Nàng cảm giác mình thật ngu ngốc. Một mực muốn trộm Vạn Thú Cương về tay mình nhưng lại bại dưới tay Lam Tư - nàng không phục

- Đông Lăng, mau đi! Công chúa còn đợi chúng ta a

- Vâng

Không cần nàng nhúng tay thì Đông Lăng vẫn có kế để áp chế Tiêu Gia. Vậy thì nàng còn lo lắng gì nữa? ... À chờ chút...

                                Hôn sự của nàng ta thì tính sao?

Nàng bối rối! Nhan sắc của Đông Lăng không phải là tệ. Nếu chăm chút thì cũng có thể gọi là tuyệt sắc, chưa kẻ đến độ thông minh và võ nghệ đó. Nàng ta tiếp thu nhanh, cái gì cũng tốt, nữ công gia chánh hơn bất cứ ai. Liệu ai xứng với Đông Lăng đây? 

Nàng ngồi ngẫm trên xe ngựa, lặng lẽ ngắm nhìn Đông Lăng đang thêu khăn. Thanh âm im lặng, mùi gió thoảng từ Kỳ Dương thành truyền về đây, nhẹ nhàng hòa với không khí lặng lẽ này. Nàng ngây người, nhẹ nhàng lim dim con mắt

...

Màu y phục đỏ chói... - là hoa phục ( y phục cưới ). Nàng vươn tay ra, sao xa quá? Có người mặc nó a~ Màu tóc hồng nhạt quen thuộc:

- Tiểu thư, cảm ơn!

- Đông Lăng, em đẹp lắm...

Nàng sao ghen tị quá? Nàng có một vị phu quân tốt nhất, nắm cả giang sơn, cái gì cũng có. Nhưng chưa mặc lên mình bộ hoa phục bao giờ. Thực ngược

Nhưng hắn cũng bỏ nàng mà đi rồi, lưu luyến tình cảm này không phải là tính cách của nàng... Xoạt! Ấm lắm! Là áo choàng lông của hoàng tộc - Mùi hương quen thuộc, thân ảnh màu tím.

                                           Chiến Dã?

"Ngươi sẽ lấy ta chứ? "

- Tiểu thư! Tiểu thư...

- Hơ...

Nàng lờ mờ mở mắt. Ồ, là Đông Lăng a. Nhưng nàng ta xuất giá rồi mà ? Mơ?

" Tiểu thư a? " - Đông Lăng mỉm cười, nhẹ nhàng vén rèm đưa nàng xuống xe ngựa - " Tiểu thư ngạc nhiên gì vậy? Đền hoàng cung rồi! "

Nàng ngước lên - hoàn toàn khác với lúc đó, lúc Chiến Dã lên làm vua, kinh thành được mở rộng và tráng lệ biết bao. Nhớ  cái lúc mới thu phục Tiểu Hổ, nàng mơ hồ về ý nghĩ báo thù mà phá sập hoàng cung. Lúc đó quả thực tốn thời gian

Nàng bước vào, trong đầu gạt bỏ giấc mộng vừa rồi. Vừa bước vào đã thấy Anh Dạ ve vởn ở đó để trêu đùa đám tiểu quy ( rùa nhỏ ) trong hồ sen. Nét mặt rạng rỡ khi thấy nàng

" Công chúa! " - Nàng hành lễ

Anh Dạ xua tay, gạt bỏ một cách thô lỗ: 

- Quy củ gì chứ? Trong cung biết bao nhiêu? Ngươi cứ thoải mái cho bổn công chúa

Không để nàng đáp lại, Anh Dạ vội kéo nàng sâu vào trong. Nàng đang mặc bô y phục đơn sơ nhẹ nhàng, một màu trắng xen kẽ... Nàng đại loại như nô tỳ đi bên cạnh Anh Dạ - nàng ta còn không để nàng thay y phục

Phủ quận chúa?

Anh Dạ đưa nàng đến một phủ hoàng trang lệ, được trang trí rất cẩn thận như vẫn còn vết bóng. Có lẽ mới được sửa sang

- Công chúa! Đây rõ ràng là phủ công chúa của Hi Hòa công chúa? Ta nhớ rõ là Hoàng Thượng sắp xếp cho ta ở Trữ Tú Cung a

Hì hì - Anh Dạ phì cười - Ngươi không cần lo lắng. Trữ Tú Cung xa phủ của ta nên ta kêu phụ hoàng chuyển ngươi qua đây. Hi Hòa cô cô vẫn chưa về, bao giờ người về cho người ở tại Trữ Tú Cung vậy. Bổn công chúa lo cho ngươi, chưa kể còn ngại chạy sang phủ ngươi nữa

Anh dạ cười tươi 1 cái, những bỗng lén lút rồi nàng mà chạy đi - Thôi kệ vậy!

Phủ công chúa duy nhất trong hoàng cung là của Hi Hòa công chúa, nay đã được đượm thành Phủ Quận chúa và đó là của nàng. Chắc chắn Anh Dạ có hàm ý gì đó, phủ này nẳm giữa phủ của Anh Dạ và Chiến Dã - rất khó đi lại nếu nàng muốn đến Biệt Nguyệt Sơn Trang

"Vù..." - Gió thổi se se, trượt qua tà áo nàng. Gia nhân thấy nàng vội vàng mở cửa, cúi đầu cẩn kính đưa nàng vào trong. Bên trong quả nhiên tráng lệ rực rỡ, đến cả chiếc gương cũng được khắc đá tinh luyện. Đông Lăng cực kỳ vui mừng, để nàng ngồi xuống và  kêu người đưa đồ vào trong

" Đông Lăng " - Nàng mở miệng

- Tiểu thư có gì dặn dò?

- Ngươi muốn mặc giá y không?

Câu hỏi đột ngột mang đầy ẩn tình của nàng khiến Đông Lăng choáng váng. Đôi mắt bỗng chốc ửng lệ:

- Tiểu thư... người muốn đuổi ta đi sao? Hay Đông Lăng xấu xí bẩn thỉu? Không xứng sống với người? Tiểu thư a, Đông Lăng không muốn..

Câu trả lời của Đông Lăng cũng khiến nàng hoảng hốt

" Nào có nào có a! Ngươi suy nghĩ lung tung rồi "

Nàng nhẹ nhàng kéo tay Đông Lăng, đưa bàn tay mịn màng gạt nước mắt tinh khiết đang chảy xuống

"Ân" - nàng ta trả lời

- Ta bản thân nên nghĩ ngươi sớm nên có ý trung nhân để ta đỡ lo đi a. Ngươi xinh đẹp như vậy nhất định phải kiếm được nam nhân tốt. Nhất định không phải công tử lả lơi, yếu đuối. Cũng không phải tướng lĩnh võ sĩ, không bên ngươi lâu được. Mà nhất định cũng không phải là người trong hoàng cung - Khổ ngươi...

Nàng mải mê lẩm bẩm, còn cầm bút lông phe phẩy viết lên tờ giấy đủ những cái tên lạ hoắc. Nhưng cái tên lạ nhất vẫn có lẽ là "Mạnh Kỳ Thiên" - (Thủy:  Có ai nhận ra điều thú vị này không nhỉ? ) vị công tử này nàng chưa nghe qua bao giờ. Nàng cứ mân mê đủ điều  mà không biết Đông Lăng đang tức điên người lên

" Tiếu thư xấu xa. Dám hù mình. Còn hôn nhân gì chứ? Người chưa lấy thì dúng hòng ta nghĩ đến! À... hình như... "

Nghĩ xong, nàng ta nở nụ cười nham hiểm trên môi - thặc thú dzị

- Tiểu thư a! Người không thấy Anh Dạ công chúa có chút kì lạ sao? Đưa nguyên phủ công chúa cho người. Lại bên cạnh phủ thái tử nữa chứ! Không lẽ ý của công chúa là " Thái tử phi phải luôn bên cạnh phu quân sao?" Haizzz, kể ra cũng khổ Thái tử điện hạ a. Yêu sâu lắng một người cũng bị người ta bỏ bơ, đã ôm vòng eo thon gọn của vị tiểu thư đấy mà không thu được kết quả thì hẳn là phải đau khổ lắm - Nàng ta nhếch mép am hiểm - Vị tiểu thư ấy thật vô tình, suốt ngày chú ý cái gì đó. Lại bảo không biết yêu là gì? Chỉ là che giấu thôi. Còn tự xưng là Thái tử Phi cơ mà...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net