Chương 5: Anh Dạ,... nhất định!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng giật mình.... chờ chút đã, không phải sợ chứ? Sợ? Nàng cảm thấy điều này khi ở nước Nam Dực sao? Quá vô lý....

"Liếc..."- Chiến Dã nhìn thấy nàng...

" Người đó cũng tới? "

Hắn hất tay nhẹ, đi nhanh về phía chỗ nàng

"Phụ thân"- Lạc Lạc cười rạng rỡ

- Ngươi chính là vị cửu tinh triệu hồi sư mới tới đây?

Vẫn là giọng nói đó, giọng nói trong trẻo đến nhẹ nhàng, phần ương nghạnh của nàng ta vẫn còn đọng lại. Mái tóc tím chàm đung đưa với thứ trang sức đơn giản, đôi mắt hồng nhạt pha loãng ánh lên vẻ tò mò, mùi hương thơm nhẹ của người hoàng tộc... Thực hoài niệm mà...

2 tiếng: " Anh Dạ " thấp thoáng trong đầu nàng. Nhớ rằng lúc đó, nàng ta đã chết ... - chết dưới tay Ngụy Võ Thần, nàng chết với vẻ mặt đơn giản, tuy chỉ hơi ánh cười, không tiếc nuối gì phàm tục, quyết về nơi không ánh sáng cùng với ... Tào Tú Chi. Nàng chết lúc rất trẻ, nàng chết vì ta, nàng nằm cùng Tào Tú Chi trên nền tuyết lạnh, hạt tuyết rơi xuống, phủ lấy tấm thân tuyệt thể của nàng, không ai để ý đến họ... Nàng đã quá đau khổ rồi, lần này, nhất định, nhất định ta phải cứu lấy nàng, ta lấy nàng làm mục tiêu, thề phải sống có nàng...

- Công chúa muốn mua nó?

- Hửm? Ngươi cũng biết điều nhỉ? Ra giá bao nhiêu? Bổn công chúa chấp hết

- ....

Nàng lại không nói gì, phất mặt lơ Anh Dạ. Trực tiếp đi qua mặt nàng cùng Lạc Lạc, mặc nàng tức giận

Anh Dạ cực kỳ tức tối:

- Ngươi đứng lại cho bổn công chúa... NÀY!!!Bổn công chúa đang hỏi ngươi mà!!!!!!!

" Anh Dạ..."- Chiến Dã nhắc nhở nàng ta

Nàng quay lại, ánh mặt trầm cảm nhìn Anh Dạ:

- Ta sẽ không để bụng chuyện công chúa ăn nói thô lỗ. Nhưng công chúa nên chỉnh lại đi, không thì sẽ khiến hoàng thượng thất vọng đó...

Đúng! Lần này nàng sẽ không xúc phạm Anh Dạ nữa

- Hí... Hí Thiên... bổn công chúa nhât định nhớ kỹ ngươi. Hứ!!!

" Thật không ngờ, người này lạnh lùng thần bí mà vì chút chuyện nhỏ lại để bụng tới vậy... Thật buồn cười " - Chiến Dã suy nghĩ

Lạc Lạc:

- Hí Thiên đại nhân! mời ngài vào

Nàng ngồi vào, ngước thẳng lên, cứ thế mà nhìn trực diện căn phòng phía trước

- Đó..đó là...

- A! Người trước phòng là Tiêu Dao Vương Tống Bí. Còn quay lưng lại là....xin lỗi , ta có chút chuyện, tí ta quay lạiiiiiii.......

"Kẹt.."-nàng nghiến răng, tay nàng siết chặt lại. Ánh mắt âm độc nhìn hắn:

- Tống Bí

2 chữ khiến nàng căm hận, cực kỳ căm hận. Rốt cuộc quay về đây thì có gì tốt chứ, 1 lần nữa phải đối đầu với hắn. Chết tiệt, quả thật lần trước hắn đã qua mặt nàng, lần này nàng sẽ tận diệt hắn, cho hắn chết thảm hơn những gì đã từng trải qua. Chính hắn..chính hắn đã khiến Anh Dạ phải chết, hắn tự thông đồng với địch, hắn khiến họ phải đau...

Sơi tóc màu đen mượt lướt qua, che đi khuôn mặt của hắn. Đồng thời, 1 giọt nước mắt chảy ra, mắt nàng đỏ lê! Quả thật lần này hắn sẽ phải chết sớm

" Cô khóc? " - Âm thanh quỷ dị của Yểm phát ra

- Ngớ ngẩn ( nàng lau nhẹ là kiên định trở lại ), bụi đấy...

- Bụi? Cô tính lừa ta?

- Câm miệng Yểm! Quả nhiên ngươi vẫn lắm lmồm

- Ta nhớ ta chỉ nói chuyện với  cô 1 đến 2 lần

- Nhiêu đó là đủ biết rồi!

- Hí Thiên Đại Nhân, Hí...

- Lạc Lạc?

- A, xin lỗi vì làm phiền ngài, chỉ là...

- Ngươi không cần bận tâm! Cho 2 cha con hắn vào...

Lạc Lạc giật mình : Vâng,... ( nàng ta biết? )

- Bỉ nhân Tiết Ngưỡng, bái kiến Hí Thiên Đại nhân! Đây là khuyển tử Tiết Triệt...

Không để hắn nói hết, nàng đã khéo mở bẫy:

- Tiết Triệt công tử có ý định mua con Hồng Chu kia đúng không?

- Đúng đúng, tại hạ tính lôi nên... - Hắn hớn hở

- Vậy công tử cố lên, sẽ khiến thực lực của công tử tăng gấp bội đấy... Lạc Lạc! Tiễn khách

- Hả? Chờ chút... đại nhân...

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một mỹ nữ tuyệt sắc với gương mặt điểm hoa, thân hình quyến rũ mơ người. Hồng nhan a! Quả rất đẹp:

- Khởi điểm của con Hồng Chu này là 800 vạn kim tệ, xin mời các vị ra giá

Lạc Lạc:

- Hí Thiên đại nhân có hài lòng với giá khởi điểm này không ạ?

- Ta nghĩ để là 1000 vạn kim tệ sẽ hợp lý hơn...

Lạc Lạc buồn thiu như 1 con cún vừa bị bỏ rơi:

- Ta xin lỗi...

- Ngươi tham quá rồi đó!

- Ai cấm ta tham? Con người mà không có lòng tham thì quả là vô vị...

- Ta nghĩ cô không phải người...

- Ngươi nói cái gì? Yểm! Ngươi muốn chọc chết ta đúng không? Yếm!!

" 1 trăm triệu kim tệ " - Giọng nói đối diện vang lên

Nàng ngước thẳng sai, không thay đổi ánh mắt nhưng lòng có chút nhẹ đi:

- Muốn chơi hắn thì kệ ngươi đừng tưởng ta sẽ tha cho ngươi vì chuyện này...

Nhưng... mắt đối mắt! Con ngươi tím nhạt của nam nhân y trẳng nhìn thẳng nàng... "thịch thịch, thịch thịch ".............. Tim nàng đập liên hồi

" Ngươi làm sao thế" - Yểm khó chịu mở miệng

"Xoẹt" - Nàng rút Vạn Thú Vô Cương ra, hút hết nguyên khí của mình vào trong. Giảm đi sự mất cân bằng của nguyên khí vừa rồi.

- Không có gì, chỉ là mất cân bằng 1 chút thôi

Lạc Lạc hớn hở:

- Hí Thiên đai nhân! Đấu giá xong rồi, chúng ta mau xuống thôi

- Hử?... ừm!

Dưới sảnh đấu giá

Anh Dạ nhẹ nhàng nhắc nhở nàng:

- Cẩn thận không bị lôi điện của nó làm thương...

- Không sao... Nhất định ta sẽ không sao....

Chiến Dã:

- Hí Thiên các hạ, rất mong ngài có thể tới dự buổi yến tiệc trong cung đêm này

Hoàng Bắc Nguyệt:

- Thái tử yên tâm, nhất định ta sẽ tới...

Nàng định rời đi thì quay lại phía Anh Dạ và nở 1 nụ cười khó hiểu:

- Công chúa điện hạ yên tâm, nhất định ta sẽ mặc thật đẹp để khiến công chúa không cảm thấy bực bội

Nói xong, nàng trực tiếng nhảy lên lưng Băng và rời đi, tiến thẳng về phía Phủ công chúa vắng bóng người

Anh Dạ ngước lên nhìn nàng bay đi, miệng làu bàu với Chiến Dã:

- Sao tâm tư hắn khó hiểu đến vậy? Tại sao hắn nghĩ thông được ý của ta? Sao tự nhiên lại lạ thế? Tức chết ta rồi....















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net