Ai dám động đến ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi thể máu chảy đầm đìa còn nằm trên núi giả, giống như đang nhìn chằm chằm mọi người. Thấy vậy cho dù Cầm di nương có kiêu ngạo như thế nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi bà cùng Tuyết Di nương luôn luôn đối nghịch nhau, nếu bà đi lên khỏi ao sen thì nhất định Tuyết Di nương sẽ dặm mắm thêm muối buộc tội bà với Hoàng Bắc Nguyệt.

Bà không muốn chết, không muốn biến thành bộ dạng giống tên gia đinh kia. Bà có thể khẳng định nếu chọc giận Hoàng Bắc Nguyệt thì bà chắc chắn sẽ bị giết chết!

Vào mùa này, trong nước rất lạnh, Cầm di nương ngâm mình trong nước lạnh run lên, răng va vào nhau cầm cập. Mấy nha hoàn đứng cạnh đem bà vây lại nhưng ai cũng lạnh, ôm nhau cũng không khá lên bao nhiêu.

Tuyết di nương đứng trên bờ, mặc dù so với Cầm di nương tốt hơn một chút, nhưng trong tay bà đang cầm cây roi ngựa dùng để giết người, trong lòng đầy sự sợ hãi, so với Cầm di nương cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.

"Phu nhân, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đi rồi, nhìn không thấy được ở đây, không bằng đem vật này ném đi.". Nha hoàn Hạ Xuân bên người Tuyết di nương cẩn thận nói. Các nàng không tận mắt thấy Hoàng Bắc Nguyệt giết người nên vẻ không nhiều sợ hãi so với người Cầm di nương.

"Câmmiệng!" Tuyết di nương lạnh lùng quát khẽ, "Mỗi ngày ta dạy các ngươi như thế nào lại không có mắt như vậy? Một tiếng là 'phu nhân, phu nhân' là cố ý muốn cho ta bị nha đầu kia bắt được nhược điểm sao?"

"Nô tỳ biết sai rồi... ." Hạ Xuân ủy khuất nói, "Nhưng là phu... . Di nương, Tam cô nương gần đây càng ngày càng kiêu ngạo, chúng ta có nên để Nhị cô nương dạy dỗ nàng một chút?".

Tuyết di nương hơi liếc mắt nhìn thi thể trên núi giả nói : "Nha đầu kia có thể ra tay giết người, sợ là có năng lực quái dị"

"Cho dù năng lực quái dị hơn nữa thì sao, chỉ cần Nhị cô nương mời lão gia tử đến, tam cô nương không thể uy phong được nữa?"

Hạ Xuân nói tràn đầy tin tưởng. Trong ánh mắt của những nha hoàn bọn họ, Tiêu lão gia tử là một triệu hoán sư Bát tinh, Hoàng Bắc Nguyệt sao chống đỡ nổi? Mà lão gia tử yêu thích Nhị cô nương như vậy, chỉ cần biết mẫu thân Nhị cô nương ở chỗ này chịu uất ức, chẳng lẽ không chịu ra mặt thay Nhị cô nương sao?

Tuyết di nương nghe xong lời này, trong lòng cũng thoáng có chút an ủi: "Đúng vậy, bọn họ còn có lão gia tử làm chỗ dựa, trong trực hệ huyết mạch của Tiêu gia, chỉ có một mình Tiêu Vận có thiên phú triệu hoán sư, cho dù hiện tại Vận nhi thanh danh không tốt, nhưng lão gia tử trừ Vận nhi ra còn có thể yêu thích ai nữa?".

Nói thật, hiện tại Tuyết di nương ước gì Hoàng Bắc Nguyệt chết đi. Trước đây giữ mạng Hoàng Bắc Nguyệt là muốn nó ở chỗ Thái hậu nói giúp để bà trở thành chính thất phu nhân. Nhưng sau chuyện ở phủ Thừa tướng, bà đã biết Hoàng Bắc Nguyệt không thể nắm trong tay được nữa rồi. Nha đầu này bề ngoài thanh khiết lương thiện, nhưng tâm cơ lại ác độc vô cùng. Giữ nó lại chính là một tai họa!

Nếu hiện tại đã không trông cậy được vào Hoàng Bắc Nguyệt, vậy còn giữ nó để làm gì? Bên phía Phủ Thừa tướng kia, bà và Tiêu Vận cũng không khó ứng phó, cần gì nhìn sắc mặt nha đầu kia!

Tuyết di nương nghĩ tới đó, trong lòng đã dần dần nổi lên sát khí.

"Tuyết tỷ tỷ, nghĩ không ra ngươi bình thường lợi hại như vậy cũng bị nha đầu kia làm cho sợ cứng người!" Cầm di nương ngâm ở trong nước, nghe thấy nàng cùng nha hoàn nói chuyện liền cười lạnh nói.

"Cầm muội muội, ngươi cũng không phải giống vậy sao? Ngươi nhìn bộ dáng của ngươi đi, lát nữa lão gia trở về nhìn thấy thì thật là đặc sắc vô cùng nha!". Tuyết di nương cười lạnh đáp trả. Cầm di nương oán hận nói: "Ta sẽ không để nha đầu kia sống tốt". Bà tốt xấu gì cũng có một đứa con trai lợi hại, muốn giáo huấn Hoàng Bắc Nguyệt một chút đương nhiên là được.

Đang nghĩ tới đây, bên ngoài truyền đến tiếng nói ồn ào, gã sai vặt la hét ầm ĩ. Chắc là tỉ thí ở Học Viện Linh Ương xong hết rồi nên bọn người Tiêu Viễn Trình đã trở về.

Chuyện đã xảy ra trong phủ, mấy gã sai vặt đã sớm chạy ra thêm mắm thêm muối bẩm báo, nhất thời ồn ào cả lên. Tiếng nói phẫn nộ của Tiêu Viễn Trình xa xa truyền đến: "Phản sao? Nó trong mắt còn có người cha này hay không đây?".

Cầm di nương vừa nghe tiếng đã dựa vào nha hoàn khóc lớn lên, lau nước mắt coi như thương tâm gần chết. Nếu như trang điểm tinh xảo, xiêm y hoa lệ thì còn có được vài phần phong tình. Nhưng giờ đây bà đầy người toàn bùn, tóc tai tán loạn trông thật dọa người.

"Nương!" Tiêu Trọng Kỳ là người thứ nhất xông tới. Nhìn thấy một màn trong ao hoa sen, nhất thời mí mắt muốn nứt ra, nổi trận lôi đình nhảy vào ao sen kéo Cầm di nương lên.

"Lão gia, lão gia phải làm chủ cho thiếp!" Cầm di nương lên bờ, khóc lóc hướng Tiêu Viễn Trình cầu cứu.

Bà ta vốn tưởng rằng vừa khóc như vậy, Tiêu Viễn Trình nhất định sẽ tức sùi bọt mép, cho người bắt Hoàng Bắc Nguyệt đến giáo huấn một trận. Song... Bà khóc hồi lâu, chỉ thấy vẻ mặt Tiêu Viễn Trình giận dữ nhưng trầm mặc không nói.

Sao lại thế này?

"Nương đừng khóc nữa". Tiêu Trọng Kỳ cắn răng nói, giọng nói kìm nén sự bực tức.

"Kỳ nhi, đã phát sinh chuyện gì?". Cầm di nương khó hiểu, tại sao con trai kiêu ngạo nhất của mình cũng hành xử lạ như vậy?

Tiêu Trọng Kỳ ngẩng đầu nhìn thi thể gia đinh nằm trên núi giả, vẻ mặt rất khó coi. Giống như đồ trước đây của mình bị người ta cướp đi hết vậy.

"Hôm nay ở Học Viện Linh Ương, Hoàng Bắc Nguyệt đã thắng trong cuộc tỷ thí tài nghệ". Tiêu Trọng Kỳ không cam lòng nói ra.

Cầm di nương trợn trừng hai mắt, thắng sao? Phế vật kia có thể thắng trong tỷ thí ở Học Viện Linh Ương? Bà nghe nói lần này đối chiến với Quốc Tử Giám chính là Võ đạo viện, đệ tử của Võ đạo viện, có thể yếu như vậy sao?

"Nó thắng người nào?".

Tiêu Trọng Kỳ hừ một tiếng, nói: "Lâm Uyển Nghi của phủ Thượng thư".

"Kính vương phi tương lai sao?" Cầm di nương che miệng nói, nghe nói Lâm Uyển Nghi cũng là một nhân vật lợi hại, thực lực của Uyển Nghi có phần chênh lệch với đứa con trai tự hào của bà.

"Không còn là Kínhvương phi nữa!" Tiêu Viễn Trình đột nhiên lạnh lùng quát: "Hôm nay Kính vương giận dữ, nói một nữ tử âm hiểm ác độc như vậy, hắn nhất quyết không lấy".

Cầm di nương lắp bắp kinh hãi, trong lòng phát lạnh, tuy nhiên cũng lập tức nghĩ, Lâm Uyển Nghi nếu không làm được Kính vương phi thì thật tốt, dù sao bà được sinh ra trong phủ Thừa tướng, biết cha mình luôn luôn bất hòa với Lâm Thượng Thư, nữ nhi của Lâm Thượng Thư không được làm Kính Vương phi, không phải điều này rất hợp ý của bà sao?

"Xem ra Thượng Thư phủ có biến cố!" Cầm di nương khóe miệng nhếch lên một nụ cười, cùng với vẻ mặt và bộ dáng lấm lem nước bùn, nhìn thật sự chướng mắt!

Tiêu Viễn Trình lạnh lùng hừ, "Bộ dáng của ngươi như vậy là sao? Có phải rất vui mừng không?"

"Lão gia, Hoàng Bắc Nguyệt thắng được Lâm Uyển Nghi cũng chỉ dựa vào vận khí thôi, Lâm Uyển Nghi là người của phủ Thượng Thư, giờ không còn cùng một vị trí với nhà chúng ta, ả ta không làm được Kính vương phi, đây là việc đáng vui mừng". Cầm di nương không phục nói.

"Nữ nhân không biết điều!" Tiêu Viễn Trình hét lớn, "Ngươi thì biết cái gì? Vận khí? Một lần hai lần đều là vận khí, đến lần thứ ba thì sao hả? Làm gì có cái vận khí tốt như vậy?".

"Cái gì lần thứ ba?" Cầm di nương là điển hình cho loại nữ nhân ngu xuẩn, chớp chớp mắt, nhìn về phía nhi tử của mình: "Kỳ nhi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Trọng Kỳ quay đầu đi, cau mày, thanh âm khô rát nói: "Hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt thắng cả Lâm Tử Thành. Khiến cho người kia bị trọng thương."

Oanh........

Những nha hoàn cùng người hầu đứng xung quanh chết lặng, không tự chủ được hít vào một hơi.

Cây roi dính máu trong tay Tuyết di nương vừa được Tiêu Vận cầm đi, tay vẫn còn đang run rẩy, nghe nói như thế đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó, mặc kệ người đang nói chuyện chính là Tiêu Trọng Kỳ, quay đầu lại hỏi: "Nghe nói người kia đã sắp đạt đến cấp bậc Hoàng Kim chiến sĩ, có phải là do hắn khinh địch hay không?".

Khi nói những lời này, Tuyết di nương cũng nghe được tiếng đập thình thịch điên cuồng trong tim mình.

Tiêu Vận thấp giọng nói: "Không phải khinh địch, Lâm Tử Thành đã xuất toàn lực, thậm chí còn dùng cả Kiếm quyết, nhưng vẫn bị nha đầu kia vũ nhục, khiến hắn bị thương nặng".

"Hả?" Tuyết di nương ôm ngực, phát ra một tiếng than nhỏ: "Làm sao có thể, rõ ràng nó là một....."

"Không phải, nó không phải phế vật!" Cầm di nương trợn mắt, ánh mắt nhìn đến thi thể vẫn còn đang nằm trên núi giả, lại nhớ tới cảnh Hoàng Bắc Nguyệt giết người vừa rồi, máu tươi đầm đìa, hung ác tàn nhẫn, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, gục vào trong lòng Tiêu Trọng Kỳ.

"Nương!" Tiêu Trọng Kỳ hô to một tiếng, vội vàng ôm lấy Cầm Di nương, hướng Tiêu Viễn Trình nói: "Phụ thân, trước tiên con hộ tống nương đi nghỉ ngơi đã."

"Đi đi!" Lúc này Tiêu Viễn Trình cũng vô cùng kích động, không muốn nhìn đến sự huyên náo vừa rồi của Cầm di nương, loại phụ nữ này chỉ ở trong phòng mới có chút niềm vui thú, nhưng lúc đối mặt với đại sự thì giống như một kẻ ngu ngốc!

Chờ Cầm di nương cùng Tiêu Trọng Kỳ rời đi, Tiêu Viễn Trình mới bất đắc dĩ nói: "Nha đầu kia như thế nào lại lợi hại như vậy?".

Tiêu Vận nhớ tới hôm nay ở tại Tòa tháp thứ bảy trong rừng cây, gia gia tự mình ra tay dạy dỗ Hoàng Bắc Nguyệt, không biết kết quả như thế nào?

"Nương, Hoàng Bắc Nguyệt có bị thương không?"

"Bị thương?" Tuyết di nương có chút khó hiểu, suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Ta thấy nó vẫn rất tốt, Vận nhi con làm sao thế?"

"Khôngbị thương, làm sao có thể?" Tiêu Vận không thể tin được, chẳng lẽ lúc đó gia gia kiêng kị thái tử đang ở trong Học Viện Linh Ương, cho nên không ra tay với Hoàng Bắc Nguyệt sao?

Nhất định là như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt tốt xấu gì thì vẫn còn Hoàng thượng cùng với Thái Hậu ở phía sau làm chỗ dựa. Nếu nàng ta xảy ra chuyện gì, lúc đó Hoàng thượng nhất định sẽ rất giận dữ. Mà lúc đó, Thái tử và công chúa Anh Dạ cũng biết là nàng phụng mệnh gia gia đi tìm Hoàng Bắc Nguyệt, nếu Hoàng Bắc Nguyệt xảy ra chuyện thì khẳng định Tiêu gia cũng không thoát khỏi liên quan.

Hừ, thật thuận lợi cho ả ta!

Tiêu Vận cắn môi nói: "Hôm nay nó kiêu ngạo như vậy, nếu như không giáo huấn một chút, chỉ sợ sau này ngạo khí tận trời!"

"Có thể thành như vậy sao?" Tuyết di nương cố tình nhìn lướt qua Tiêu ViễnTrình, nói: "Hôm nay nó nói, nó là chủ của phủ Trưởng công chúa này, người của Tiêu gia không có tư cách chưởng quản phủ viện, ngay cả lão gia cũng không để vào mắt!".

Tiêu Viễn Trình vốn tràn đầy tức giận, vừa nghe được lời này, cơn tức lại càng bộc phát: "Hừ! Ta chỉ biết nó là một nha đầu lòng lang dạ sói! Tự nhiên không công nuôi dưỡng lớn đến như vậy!"

"Nương nhiều năm đối xử với nó không tệ, nhưng tại sao hôm nay lại đối xử với nương như vậy? Thân thể nương vốn yếu, sao có thể chống lại loại kinh sợ này chứ!" Tiêu Vận càng nói càng khí thế: "Xem ra ta phải mời gia gia ra mặt!"

"Lão gia tử mấy năm nay đều tĩnh tâm tu luyện, chuyện trong nhà, sợ rằng không nên đi quấy rầy lão nhân gia!" Tuyết di nương chậm rãi lên tiếng.

"Hừ! Tiêu gia đâu dễ bị người khác ức hiếp như thế! Không thể tiếp tục nén giận được? Vận nhi, ngươi đi tìm gia gia ngươi, mời lão nhân gia đến đây chủ trì gia sự!"

Tiêu Vận nghe xong, trong lòng âm thầm vui vẻ, ngay cả phụ thân cũng quyết định như vậy, xem ra những ngày an lành của Hoàng Bắc Nguyệt sắp kết thúc rồi!

Tiêu Vận vội vàng gọi nha hoàn Hạ Nycủa mình, sai đi Tiêu gia mời Lão gia tử đến.

Hừ! Có trưởng bối quản lý gia sự rồi, Hoàng thượng cùng Thái hậu cũng không thể can thiệp được.

"Phụ thân, nương, hai người về nghỉ ngơi trước, rất nhanh gia gia sẽ tới!" Tiêu Vận nói. Tiêu Viễn Trình gật đầu, hắn cũng thừa biết tâm tư của phụ thân mình.

Phủ Trưởng công chúa là một khối thịt béo bở, nhiều năm trôi qua, Tiêu Khải Nguyên vẫn luôn có tâm tư muốn tới tranh giành một chén canh, nhưng sợ ảnh hưởng đến thể diện. Lần này thì khác, đây không phải là một cơ hội tốt sao? Hắn ở phủ Trưởng công chúa nhiều năm như vậy, đáng lý ra đã sớm chưởng quản nơi này rồi!

Nhìn Hạ Ny đi ra ngoài, Bội Hương cũng vội vàng chạy tới Lưu Vân các để báo cáo. Tiêu lão gia tử, đó là một nhân vật không dễ chọc vào: "Tam cô nương, người có muốn nô tỳ cho người lén lút hạ thủ với Hạ Ny không?" Bội Hương tàn nhẫn làm một động tác cắt cổ!

Hoàng Bắc Nguyệt trong con ngươi không tránh được có một tia trào phúng, cười nhẹ. "Muốn mời lão gia tử đến, sao có thể để Nhị tỷ một mình đi mời? Đông Lăng ngươi cũng đi đi, nói ta mời lão gia tử đến làm khách trong phủ! Nói lão gia tử phải nể mặt mà tới!

"Tam cô nương!" Bội Hương khó hiểu, Tam cô nương lấy khẩu khí ở đâu ra vậy? Chủ động mời lão gia tử đến, đây không phải là mời một pho tượng Phật gia trở về đâu? Lão gia tử nhất định sẽ đứng về phía của Nhị tiểu thư, lỡ như.....

Thực lực của triệu hoán sư Bát tinh không dễ chọc!

Bội Hương không phải là tâm phúc của Hoàng Bắc Nguyệt nên không hiểu nàng đang nghĩ gì. Nhưng Đông Lăng thì khác, nghe xong lập tức xuất môn.

Bội Hương nhìn thấy trong lòng vừa ghen ghét vừa hâm mộ, ả thông minh hơn Đông Lăng, đến khi nào ả mới trở thành tâm phúc của Tam cô nương? Khi nào Tam cô nương quản lý phủ viện này, ả sẽ trở thành đệ nhất nha hoàn!

"Tam cô nương có phân phó gì nô tỳ không?"

"Ngươi trở về quan sát thật kỹ Cầm di nương, tốt nhất là để ý xem bà ta lấy tiền cất giấu ở nơi nào."

Bội Hương nghe xong do dự một chút, nói: "Tam cô nương, hôm nay nô tỳ giúp người, Cầm di nương sợ rằng không tin nô tỳ nữa, chi bằng....."

Hoàng Bắc Nguyệt nâng mắt nhìn ả: "Bội Hương, làm tốt chuyện này chính là nắm được nhược điểm tốt nhất của Cầm di nương. Ngươi lập được công lớn như vậy, sau này những sự vụ lớn nhỏ trong phủ Trưởng công chúa, ta sẽ giao cho ngươi xử lý, đến lúc đó ngươi sẽ trở thành đệ nhất nữ quản gia!".

Bội Hương trong lòng kích động liền quên hết do dự và sợ hãi, ở Nước Nam Dực này, phủ Trưởng công chúa rất có địa vị. Nếu trở thành quản gia của phủ Trưởng công chúa thì địa vị không kém những thiên kim tiểu thư khác.

"Dạ, nô tỳ xin đi làm việc cho Tam cô nương!".

Nhìn bóng lưng của Bội Hương, nàng lạnh lùng cười, loại người này dục vọng còn đề cao hơn cả an nguy của bản thân.

Tiêu Vận phái người đi mời Tiêu Lão gia tử, tin tức này được truyền ra, nha hoàn tôi tớ trong phủ tĩnh lặng chờ Lão gia tử đến, chờ trò hay để xem.

Hoàng Bắc Nguyệt nhân lúc nhàn rỗi lấy quyển Bách Luyện Kinh ra xem, nghiên cứu đủ loại phương pháp giải độc, cách nào thấy hữu dụng thì thử một lần.

Thời gian ba ngày rất ngắn, phải cân nhắc cẩn thận vì tính mạng của Chiến Dã. Nàng không thích thiếu nợ ân tình của người khác.

Mà lúc này ở Bích Thủy viện: "Gia gia không đến? Vì sao?" Tiêu Vận hỏi dồn dập.

Hạ Ny nói : "Lão gia tử nói thân thể không thoải mái, muốn ở trong phủ tĩnh dưỡng. Còn nói việc của phủ trưởng công chúa lão gia cùng Nhị cô nương tự mình xử lý".

"Nói bậy!" Tiêu Vận vỗ bàn đứng lên: "Sao Gia gia lại nói vậy? Nhất định ngươi không nói rõ mọi chuyện".

Hạ Ny vội vàng quỳ trên mặt đất, nói : "Nhị cô nương, nô tỳ oan uổng! Nô tỳ mặc dù không biết ăn nói nhưng vẫn kể rõ mọi chuyện. Nhưng lão gia tử nói vậy, nô tỳ không dám nói dối nửa lời".

Tiêu Vận cắn răng, hít sâu mấy hơi mới chậm rãi ngồi xuống, trong miệng thì thào nói: "Không có đạo lý, sao gia gia lại không đến?"

Tuyết di nương từ trong phòng đi tới, hạ giọng nói: "Vận nhi, phụ thân ngươi đang ngủ, con lớn tiếng ầm ĩ gì thế?"

Tiêu Vận bĩu môi nói: "Gia gia không đến?"

"Lão nhân gia không vội, không giống ngươi? Vận nhi, hôm nay mụ tiện nhân kia bị thiệt thòi, chúng ta chỉ việc ngồi yên xem chúng đấu đá là được!"

"Nhưng mà...". Ngồi yên xem đấu đá tất nhiên tránh được nhiều phiền phức. Nhưng điều làm Tiêu Vận để ý là vì sao gia gia không đến? Hôm nay ở Học Viện Linh Ương, gia gia bảo nàng đi tìm Hoàng Bắc Nguyệt, còn nói thêm rằng nếu Hoàng Bắc Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời để cho hắn sử dụng thì giữ lại, nếu không hiểu chuyện thì tuyệt đối không lưu tình.

Hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt kiêu ngạo như vậy, gia gia luôn đa mưu túc trí lại nhẫn nại như vậy, chỉ sợ là có nguyên nhân gì khác? Tiêu Vận âm thầm nghĩ, đột nhiên nha hoàn bên ngoài đến bẩm báo nói: "Phu nhân, tiểu thư, lão gia tử tới".

"Gia gia tới!" Tiêu Vận đứng lên, nhướn mày vui mừng. Nàng biết gia gia nhất định sẽ đến đối phó Hoàng Bắc Nguyệt mà?

Nàng hung hăng trừng mắt liếc Hạ Ny một cái: "Ngươi nhất định là lười biếng. Đêm nay xem ta xử lý ngươi như thế nào! Đi, đi nghênh đón gia gia!"

Hạ Ny buồn rười rượi, trong lòng vô cùng oan ức, nàng thật sự chuyển lời đến lão gia tử. Lão gia tử rõ ràng nói không tới, sao bây giờ lại đến?".

Tuyết di nương nghe tin lão gia tử tới, định vào đánh thức TiêuViễn Trình dậy, nhưng nhìn thấy mặt Hạ Ny nhăn nhó, liền nói: "Ny nhi, lúc ngươi chuyển lời, lão gia tử bảo không đến thật sao?"

"Vâng phu nhân, nô tỳ truyền đạt nguyên văn lời của lão gia tử. Rõ ràng Lão gia tử nói không đến, nhưng giờ lại đến, kì lạ thật". Hạ Ny nước mắt rưng rưng, nghĩ Nhị cô nương thủ đoạn luôn tàn nhẫn, không biết đêm nay sẽ bị xử trí như thế nào. Nghĩ đến đó cả người liền phát run : "Phu nhân phải làm chủ cho nô tỳ, nô tỳ quả thực không lười biếng, cũng không nói dối!".

Tuyết di nương đứng dựa vào ghế suy nghĩ trong chốc lát, bà nuôi dưỡng Hạ Ny từ nhỏ, biết nó là đứa thành thật siêng năng chưa bao giờ nói dối. Lão gia tử không thể nào mở miệng trêu chọc một tiểu nha hoàn, lúc đầu nói không tới, tại sao bây giờ lại tới rồi?

Trong lòng bà mơ hồ có cảm giác xấu, lâp tức dặn dò Hạ Ny nói: "Mau vào đánh thức lão gia nói lão gia tử tới!".

Sau khi nói xong liền vội vã đi ra đuổi theo Tiêu Vận. Kinh nghiệm sống của bà khác so với Tiêu Vận là một tiểu cô nương mười sáu tuổi ngây thơ, có một số việc không thể nhìn bề ngoài.

Tiêu Khải Nguyên ngồi kiệu tới. Trên người khoác áo lông chồn dày, mái tóc hoa râm được mũ choàng che đi. Trừ bốn gã sai vặt ra, Tiêu Khải nguyên còn mang theo vài người vừa nhìn là biết thân thủ không tầm thường. Hai nam một nữ cực kỳ cảnh giác nhìn một lúc phủ Trưởng công chúa mới dám tiến vào.

Tiêu Vận đi ra ngoài đón hô một tiếng giòn tan: "Gia gia!, con tưởng gia gia không tới, không yêu thương Vận nhi nữa".

Tiêu Khải Nguyên từ trong kiệu đi ra, nhìn lướt qua một vòng một vòng, ánh mắt lộ ra vẻ cẩn thận vô cùng. Tiêu Vận khó hiểu hỏi: "Gia gia, ngài nhìn cái gì?".

"Bắc Nguyệt quận chúa đang ở nơi nào?" Tiêu Khải Nguyên không để ý đến ả, trực tiếp hỏi.

Tiêu Vận vui vẻ, gia gia quả nhiên là tìm Hoàng Bắc Nguyệt. Nhưng để bọn họ tự đến thì thật mất mặt, chi bằng để gia gia đến phòng khách uống trà, còn ả sẽ cho người gọi Hoàng BắcNguyệt đến.

"Gia gia, phòng khách đã chuẩn bị trà người thích,người đến đó trước đi".

Thấy ả không nói, Tiêu Khải Nguyên không nhịn được nữa, tiện tay bắt một nha hoàn nói: "Dẫn đường!" Nha hoàn hoảng sợ, đối mặt với một triệu hoán sư bát tinh nàng nào dám cãi lời,vội vàng dẫn dường đi đến Lưu Vân Các. "Gia gia!?" Tiêu Vận vẻ mặt mờ mịt, gia gia cũng không cần phải vội vã như thế chứ?

Tuyết di nương đuổi đến nơi, nắm tay của Tiêu Vận vẻ mặt bất an nói: "Vận nhi!"

"Nương làm sao vậy? Thân thể không thoải mái thì về nghỉ ngơi, con muốn đi xem gia gia xử lý Hoàng Bắc Nguyệt như thế nào".

Tuyết di nương trừng mắt liếc ả một cái, trong lòng thở dài. Dù sao vẫn là con nít, bình thường thông minh đến mấy thì lúc quan trọng vẫn hồ đồ: "Nha đầu ngốc, ngươi không nghe vừa rồi gia gia ngươi gọi nha đầu kia lag gì sao?". Tuyết di nương vội vàng nói, sợ Tiêu Vận không nghe lời của bà mà chạy đi.

Tiêu Vận sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng một chút: "Gọi... Bắc..." Đột nhiên, khuôn mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng