Hoàng hậu ra uy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dục Tường Cung.

Kể từ khi Trưởng công chúa Huệ Văn đi về cõi tiên, Thái hậu xuất cung cầu phúc cho nước Nam Dực, Hoàng Bắc Nguyệt đã rất lâu chưa ghé lại Dục Tường Cung của Thái hậu.

Ấn tượng trong trí nhớ có chút mơ hồ, được ma ma dẫn đi, nàng bắt đầu ngẩng đầu đánh giá cung điện xung quanh. Cung điện tràn ngập sắc thái trang nghiêm của hoàng thất.

Trong trí nhớ của nàng, nơi này là một nơi ấm áp, có tổ mẫu hiền lành, mẫu thân ôn nhu cùng với cô cô Hi Hòa hoạt bát linh động, đây là nơi mà Hoàng Bắc Nguyệt lúc nhỏ thích nhất. Nhưng không hiểu tại sao, hiện tại đi tới, nàng chỉ có một loại cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Là do Thiên gia uy nghiêm khiến ngoại nhân như nàng không thích ứng được, hay là do nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Trưởng công chúa Huệ Văn khiến nàng cảm thấy thất vọng đối với Hoàng gia đây?

"Bắc Nguyệt quận chúa rốt cục đã tới rồi, Thái hậu nhiều lần bảo nô tỳ đi ra canh chừng, bên ngoài trời lạnh không được phép để quận chúa nhiễm lạnh."

Tô ma ma thường túc trực bên người Thái hậu đứng ở cửa đại điện, vừa nhìn thấy nàng liền nhanh chóng đi tới, hành lễ với nàng.

"Làm phiền Tô ma ma rồi, trời lạnh thế này mà phải để ngài đứng ở bên ngoài." Hoàng Bắc Nguyệt tỏ vẻ thân thiết, tiến lên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tô ma ma.

Hốc mắt Tô ma ma đỏ lên, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, bà liền nhớ tới Trưởng công chúa Huệ Văn được bà một tay nuôi lớn, sao có thể không đau lòng đây?

"Tô ma ma, Thái hậu vẫn chờ bên trong, ngài mau dẫn quận chúa vào thôi." Đông Lăng hành lễ, cười nói.

"Ôi, nhìn ta này, lớn tuổi mau quên, đáng đánh đáng đánh, quận chúa, mau vào thôi." Tô ma ma vội vàng nói.

Đông Lăng giúp Hoàng Bắc Nguyệt cởi áo choàng trên người. Nàng đi vào trong điện, nghe thấy tiếng cười nói từ trong điện vọng ra liền hỏi: "Tô ma ma, còn có ai ở bên trong sao?"

"Hoàng hậu nương nương qua đây thỉnh an Thái hậu, Công chúa Anh Dạ cùng Thái tử điện hạ cũng vừa tới, bọn họ bây giờ đang ngồi trò chuyện ở bên trong." Tô ma ma cười nói.

Đang nói, Công chúa Anh Dạ đã từ trong điện chạy ra, vừa nhìn thấy nàng liền nở nụ cười: "Ta vừa nghe giọng đã biết là ngươi mà".

"Tham kiến công chúa." Hoàng Bắc Nguyệt hơi cúi người hành lễ.

"Nhìn ngươi kìa, vào cung thật đúng là nhiều quy củ mà, ai cần ngươi hành lễ chứ? Đi, đi vào thôi." Công chúa Anh Dạ tiến lên kéo tay nàng, cùng nhau đi vào bên trong.

Ở trong cung không thể so với ở bên ngoài, đương nhiên sẽ có nhiều quy củ hơn, cho dù nàng không thích đi chăng nữa thì cũng phải giả bộ một chút.

Bên trong điện, Thái hậu ngồi ở vị trí chủ vị, người dựa vào ghế đệm mềm, bên cạnh là Thái tử Chiến Dã, Hoàng hậu thì ngồi ở phía dưới.

Xem ra Thái hậu thiên vị Chiến Dã không ít, đối với Hoàng hậu thì có vẻ lạnh lùng hơn.

Thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi vào, Chiến Dã cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, khóe môi lãnh khốc hơi cong lên nở nụ cười.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng mỉm cười đáp trả. Nụ cười nhàn nhạt vốn chỉ mang tính thăm hỏi, song khi rơi vào mắt Hoàng hậu lại mang một ý vị khác. Nàng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một chút, sau đó lại quay sang nhìn Chiến Dã, mắt phượng vốn ẩn chứa uy nghiêm, giờ phút này lại càng thêm nghiêm khắc.

Hoàng Bắc Nguyệt đương nhiên sẽ không chú ý tới chi tiết nhỏ này, nàng đi tới trước, quỳ xuống cái đệm mà Tô ma ma đưa đến, thỉnh anThái hậu.

Thái hậu hiền lành cười, vẫy vẫy tay: "Đứa trẻ ngoan, lại đây với tổ mẫu."

Hoàng Bắc Nguyệt nghe lời đi qua, ngồi xuống bên trái Thái hậu. Thái hậu kéo tay nàng ân cần hỏi han, nàng đều khéo léo trả lời hết thảy.

Công chúa Anh Dạ ngồi cạnh Hoàng hậu, thân mật dựa vào bả vai mẹ mình, nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu, ngài nhìn Hoàng huynh xem, hình như huynh ấy có vẻ vui hơn lúc nãy nha".

Hoàng hậu liếc nhìn Chiến Dã, sắc mặt hắn hơi nhu hòa, không còn vẻ lãnh khốc khó gần, chứ như thường ngày, người làm mẹ như bà cũng sẽ bị hắn có thái độ xa cách.

Nhưng ở trước mặt Thái hậu, Chiến Dã luôn luôn hiểu chuyện nghe lời, bởi vậy Hoàng hậu cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu một cái.

Công chúa Anh Dạ thấp giọng cười nói: "Nhi thần đoán là vì Bắc Nguyệt quận chúa tới".

"Đừng nói bậy." Đôi mắt phượng của Hoàng hậu trầm xuống, nhỏ giọng nói một câu, trong giọng nói hàm chứa vài phần uy nghiêm.

Công chúa Anh Dạ nghĩ rằng Mẫu hậu uy nghiêm như vậy là vì cân nhắc tới thân phận nữ tử khuê các của Bắc Nguyệt quận chúa, sợ tổn hại sự trong sạch của nàng, bởi vậy liền nói tiếp.

"Nhi thần không nói bậy đâu? Hoàng huynh đối xử với Bắc Nguyệt quận chúa không giống người khác, nhiều lần còn xuất thủ cứu giúp, cung yến một lần này, còn có một lần trên lôi đài của Học Viện Linh Ương nữa. Lúc đó Hoàng huynh rất vội nha. Lần trước phủ Trưởng công chúa bị phóng hỏa, Hoàng huynh vừa nhận được tin tức liền lập tức chạy đến, nhi thần chưa từng thấy Hoàng huynh vội như thế bao giờ."

Công chúa Anh Dạ nói rất trôi chảy, giống như đã thuộc lòng vậy, dù sao mỗi việc đều đã khắc sâu trong lòng nàng.

Mà Hoàng hậu vừa nghe, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Hiện tại vẫn còn đang ở Dục Tường Cung, bà vẫn cố gắng duy trì sắc mặt bình thường, song vẻ mặt có chút mất hứng.

"Anh Dạ, con cũng là nữ nhi chưa lập gia đình, suốt ngày cứ nghĩ tới những việc như vậy, thật không biết xấu hổ!". Hoàng hậu nghiêm khắc nói, mặc dù đã ép giọng nói xuống mức thấp nhất, nhưng Thái hậu ngồi một bên vẫn nghe thấy được.

Thái hậu thấy thần sắc có chút kinh hoàng của Công chúa Anh Dạ, mất hứng nói: "Hoàng hậu sao lại mắng Anh Dạ? Anh Dạ tuổi còn nhỏ, làm việc, nói chuyện khó tránh khỏi sai sót, ngươi làm mẫu thân thì nên dạy bảo nó nhiều hơn, sao lại chỉ biết mắng như thế?".

Hoàng hậu vội vàng đứng lên thi lễ một cái: "Mẫu hậu bớt giận, thần thiếp chẳng qua chỉ dạy Anh Dạ hiểu chút quy củ mà thôi, dù sao cũng sắp trưởng thành, nếu suốt ngày cứ chạy nhảy khắp nơi thì sẽ khiến cho đám đại thần chê cười".

Sắc mặt Thái hậu vẫn mang vẻ mất hứng. Thái độ của bà đối với Hoàng hậu rất phức tạp, có vẻ không thích nhưng lại mang theo một chút áy náy, không đành lòng trách móc Hoàng hậu nặng nề.

"Anh Dạ tính tình đơn thuần hoạt bát, Hoàng thượng rất thích, hơn nữa muốn nó sửa cũng không dễ, ngươi cần gì phải miễn cưỡng nó?".

"Vâng vâng, sau này thần thiếp không dám nữa." Vừa nghe Hoàng thượng yêu thích Anh Dạ, trong lòng Hoàng hậu rất vui mừng, vội vàng ôn nhuận đáp lại.

Sắc mặt Thái hậu lúc này mới có chút hòa hoãn, cười cười nhìn Công chúa Anh Dạ: "Anh Dạ, Mẫu hậu ngươi chấp chưởng sáu cung, công việc bề bộn, ngươi đừng làm Mẫu hậu ngươi mất hứng nữa".

"Vâng, Anh Dạ sau này sẽ hiểu chuyện hơn, Mẫu hậu đừng nóng giận nữa." Công chúa Anh Dạ nhu thuận lanh lợi, lập tức chuyển sang làm nũng với Hoàng hậu, khiến chân mày bà cũng giãn ra.

"Nhớ kỹ, sau này không nói lung tung nữa". Hoàng hậu ôn nhu vỗ vỗ tay nàngAnh Dạ, đối con gái mình, bà đương nhiên vẫn thương yêu nhất, con gái dù sao vẫn gần gũi với mẹ hơn là con trai.

"Vâng." Anh Dạ chu cái miệng nhỏ nhắn đáp ứng, lén lút ngẩng đầu liếc nhìn Chiến Dã, nở nụ cười nghịch ngợm với hắn.

Chiến Dã sửng sốt một chút, nhưng trong nháy mắt đã hiểu ra. Hắn bất đắc dĩ liếc nàng một cái, sau đó làm bộ không biết gì quay mặt đi.

Hoàng Bắc Nguyệt một mực nói chuyện cùng Thái hậu, nhưng vẫn luôn tinh tế đánh giá thần sắc của Hoàng hậu, nàng phát hiện mỗi lần Hoàng hậu nhìn nàng, trong ánh mắt đều mang theo ý lạnh. Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng ánh mắt như vậy lại làm nàng để ý.

Thái hậu kéo tay nàng tán gẫu việc nhà một phen, sau đó lại sai người mang thức ăn lên, sau đó dẫn mọi người vào chỗ ngồi. Món ăn vô cùng phong phú đặc sắc, thế nhưng hiện tại ăn vào lại không có mùi vị gì.

Công chúa Anh Dạ vừa bị Hoàng hậu giáo huấn nên cũng không dám nghịch ngợm, chỉ im lặng ăn cơm.

Ăn xong, Thái hậu để cho Hoàng Bắc Nguyệt dìu đi tản bộ nhưng lại không cho bọn người Hoàng hậu đi theo.

Bóng đêm vừa phủ xuống, bởi vậy chân trời vẫn còn chút ráng hồng, phong cảnh xinh đẹp lại mang theo vẻ thê lương.

Thái hậu dù thân thể cao lớn, nhưng đã lớn tuổi nên đi được vài bước cũng cảm thấy mệt mỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt dìu bà ngồi xuống ghế đá trong sân, nàng sợ ghế đá lạnh nên đã cởi áo khoác của mình ra, trải lên phía trên.

Nhìn cử động này của nàng, tinh thần Thái hậu có chút hoảng hốt, nói: "Ngươi rất giống mẫu thân ngươi, làm việc gì cũng suy nghĩ vì người khác, tâm tư nhẵn nhụi".

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, dìu Thái hậu ngồi xuống rồi nói: "Thái hậu là tổ mẫu, con đương nhiên phải vì tổ mẫu mà suy nghĩ".

Thái hậu vui mừng cười cười, lại hỏi: "Bắc Nguyệt, năm nay ngươi mười hai tuổi có đúng không?"

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, con ngươi trong suốt vừa chuyển liền hỏi: "Hoàng tổ mẫu, lúc mười hai tuổi, mẫu thân con đang làm gì?"

"Lúc mười hai tuổi, mẫu thân ngươi đã theo Tiên đế ra chiến trường, vì còn nhỏ không thể ra trận giết địch nên ở trong quân làm y quan, chiến sĩ bị thương đều do mẫu thân ngươi chữa."

Nói đến chuyện cũ, vẻ mặt của Thái hậu lại mang theo vẻ nhu hòa hiền lành, điều này khiến Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy ấm áp trong lòng. Bởi nàng có thể cảm giác được Văn Đức Thái hậu yêu quý Trưởng công chúa Huệ Văn từ đáy lòng mình. Bà vì con gái mình mà thấy vẻ vang, cho dù Trưởng công chúa đã mất, thế nhưng mỗi lần nhắc đến người, phần kiêu hãnh đó vẫn không thay đổi.

Bắc Nguyệt, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều về chuyện tình của phụ thân ngươi nữa. Hoàng thượng đã vì ngươi làm chủ, ngươi cứ an tâm sống thật tốt, sau này có Hoàng tổ mẫu ở đây." Thái hậu đưa tay chậm rãi vuốt đầu nàng, động tác mang theo một tia thương tiếc.

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu nói: "Vâng, mọi chuyện đã có Hoàng tổ mẫu cùng Hoàng thượng làm chủ."

Thái hậu nói: "Ai gia nghe nói ngươi có biểu hiện rất tốt trong cuộc tỉ thí của Học Viện Linh Ương. Ngươi đã có thiên phú như vậy thì phải cố gắng tu luyện cho tốt, tương lai trở thành một vị nữ anh hùng của Nước Nam Dực, để mẫu thân ngươi tự hào về ngươi".

"Vâng, Bắc Nguyệt nhớ kỹ."

"Trời đêm lạnh rồi, ngươi đỡ ai gia về đi." Thái hậu hít một hơi không khí lạnh lẽo, run rẩy đứng lên.

Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng dìu Thái hậu trở về. Đám người Hoàng hậu vẫn đứng chờ ở cửa đại điện, không dám rời đi, vừa nhìn thấy Thái hậu tản bộ trở về, Hoàng hậu liền đi xuống cầu thang dìu bà vào trong.

Hoàng Bắc Nguyệt thối lui sang một bên, cùng Công chúa Anh Dạ đứng chung một chỗ, Công chúa Anh Dạ lặng lẽ hỏi: "Hoàng tổ mẫu đã nói gì với ngươi vậy?".

"Cũng không có gì, chỉ an ủi ta mấy câu". Cuộc nói chuyện với Hoàng Bắc Nguyệt lúc nãy là vì Thái hậu không muốn nàng tiếp tục nghĩ đến chuyện tình của phủ Trưởng công chúa nữa. Bà chỉ mong nàng có được một cuộc sống đơn giản là tốt rồi.

Mặc dù trong lòng đã hiểu, thế nhưng bản tính quật cường của nàng lại không cho phép nàng bỏ qua chuyện tình của phủ Trưởng công chúa.

Vừa vào trong điện ngồi một chút, hạ nhân đã vội vã chạy tới thông báo, nói là có Nghi phi mang theo Kính vương tới thỉnh an Thái hậu. Hoàng hậu nghe xong, khuôn mặt vốn đang tươi cười trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Nàng sửa sang lại vạt áo, phong thái đoan trang ngồi xuống.

Thái hậu cười cười cho người truyền Nghi phi và Kính vương tiến vào. Kính vương là Đại hoàng tử, cũng là đứa cháu trai đầu tiên của Thái hậu, bởi vậy bà cũng rất yêu thương hắn.

Thái giám đi ra ngoài truyền lời, chỉ một lát sau, một phu nhân xinh đẹp mặc cung trang bằng gấm thêu màu Yên Hà, bên người nàng là Kính vương tư thế hiên ngang.

Nghi phi cùng Kính vương đi tới thỉnh an Thái hậu trước, tiếp đến hướng Hoàng hậu thi lễ, sau đó mới ngồi xuống.

Nghi phi mặc dù lớn hơn Hoàng hậu vài tuổi, nhưng vẻ đẹp lại không hề thua kém bà, thậm chí phong thái mẫu nghi thiên hạ còn nhỉnh hơn Hoàng hậu một ít.

Đôi mắt đẹp của Nghi phi khẽ đảo một vòng trên người Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt mang theo vẻ bất mãn nhưng bà vẫn nở nụ cười: "Đây là Bắc Nguyệt quận chúa sao? Nhiều năm không gặp, Bắc Nguyệt quận chúa càng ngày càng có phong thái của Trưởng công chúa Huệ Văn năm đó nhỉ".

Hoàng Bắc Nguyệt nghe trong lời nói mang theo ý tứ châm chọc, bởi vậy nhíu mày, thần sắc của nàng thoáng cái trở nên nghiêm nghị hơn: "Nghi phi nương nương, Hoàng tổ mẫu vừa hồi cung không lâu, trên đường vất vả mệt nhọc, tâm tình khó khăn lắm mới tốt lên được một ít, không ngờ ngài lại nói về mẫu thân của ta, chẳng lẽ muốn cố ý làm Hoàng tổ mẫu thương tâm sao?".

Sắc mặt Thái hậu quả nhiên có chút không vui, năm đó Trưởng công chúa Huệ Văn qua đời, Thái hậu thương tâm đến mức ngã bệnh. Nhiều năm như vậy, mọi người đều cẩn thận khi nhắc đến Trưởng công chúa Huệ Văn trước mặt Thái hậu, Nghi phi lại cứ thẳng toẹt nói ra, chẳng phải là cố ý làm Thái hậu không thoải mái hay sao?

Nghi phi lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: "Xin Thái hậu bớt giận, là thần thiếp nhanh mồm nhanh miệng, nói lời không nên nói, xin Thái hậu trách phạt!".

Đôi môi đỏ mọng của Hoàng hậu có chút nhếch lên, nhiều năm rồi mới thấy được bộ dáng kinh sợ của Nghi phi, Bắc Nguyệt quận chúa này đúng là linh hoạt khéo léo, tâm tư quỷ dị mà.

"Được rồi, đứng lên đi." Thái hậu lạnh lùng nói: "Ai gia thì không sao, ai gia chỉ sợ Bắc Nguyệt đau lòng thôi. Nghi phi, ngươi làm trưởng bối, nói chuyện với tiểu bối cũng phải chú ý một chút".

"Vâng, thần thiếp nhớ kỹ." Nghi phi chậm rãi đứng lên, trở về chỗ ngồi xuống. Bà chỉ nhất thời kích động, ai bảo Hoàng Bắc Nguyệt hại con dâu tương lai bà thành như vậy chứ.

Lâm Uyển Nghi đã được đưa về Phủ Thượng Thư, tuy mạng sống được bảo toàn, nhưng khuôn mặt bị phá hủy rất khó phục hồi lại như cũ, cộng thêm bị ngựa đạp vào ngực, nửa đời sau xem như bị phế, không thể tu luyện được.

Hơn nữa, những việc làm của Lâm Uyển Nghi bị truyền bá khắp nơi, thanh danh bị phá hủy, không thể trở thành Kính vương phi. Kế hoạch kết giao với An Quốc công đã bị Hoàng Bắc Nguyệt triệt để phá hủy.

Nghi phi bất mãn đối với Hoàng Bắc Nguyệt, thế nhưng Kính vương thì ngược lại. Hắn rất có hảo cảm với nàng, từ khi thấy được sự thông minh cơ trí của nàng trong lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng hắn vẫn luôn tưởng nhớ không ngừng. Hắn vốn không thích Lâm Uyển Nghi, nhưng việc hôn sự hắn không thể làm chủ được.

Mặc dù lần này Hoàng Bắc Nguyệt đã phá hủy đại sự của hắn, thế nhưng hắn không hề có một chút cảm giác tức giận nào với nàng cả. Hắn chỉ cảm thấy kinh ngạc về thực lực của nàng mà thôi.

Kính Vương cũng biết mẫu phi của mình nhiều lúc hay gây sự bức ép người, mà ứng đối của Hoàng Bắc Nguyệt, mặc dù khiến cho Nghi phi rất chật vật, nhưng cũng không có gì quá đáng.

Hắn ngẩng đầu, hướng Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhàn nhạt gật đầu một cái, xem như lễ phép đối đãi.

Kính vương có chút thất vọng, chẳng qua khi nghĩ đến thái độ lạnh lùng của nàng trong lần đầu gặp mặt, trong lòng hắn cũng thoải mái trở lại.

Vừa trải qua một hồi phong ba, Nghi phi cũng không dám nói lung tung nữa, chỉ cẩn thận ngồi một bên trò chuyện cùng Thái hậu. Lúc này, thái giám ở bên ngoài đi tới, quỳ xuống đất thỉnh an: "Khởi bẩm Thái hậu, đây là tấu chương "xin Thái tử điện hạ tuyển phi" do các đại thần dâng lên, Hoàng thượng bảo nô tài đem qua đưa cho Thái hậu cùng Thái tử điện hạ xem qua".

Chiến Dã nhíu mày, khoát tay nói: "Không cần xem".

Thái hậu mặt mũi hiền lành cười nói: "Xem, ai gia phải xem chứ!".

Thái giám vội vàng đem tấu chương trình lên, Thái hậu vừa xem vừa nói: "Ai gia cũng đã sớm muốn nhắc tới chuyện này, Chiến Dã cũng không còn nhỏ nữa, dựa theo tập tục của Nước Nam Dực, hiện tại cũng nên định ra hôn sự rồi."

Hoàng hậu cũng vui mừng cười phụ họa: "Đúng đúng, thần thiếp cũng sớm nghĩ đến việc này, nhưng mẫu hậu chưa trở về đế đô, thần thiếp không dám tự mình làm chủ".

"Nói vậy là ngươi đã chọn được người tốt rồi sao? Ai gia biết ngươi là người có chủ kiến, nói đi, là tiểu thư nhà ai, xem Chiến Dã có hợp ý hay không". Thái hậu cười nói.

Chiến Dã vội nói: "Mẫu hậu, người đã đáp ứng để chuyện này cho nhi thần tự mình quyết định rồi mà".

Hoàng hậu ngẩn ra, có Nghi phi ở đây, nàng không thể dùng thái độ lạnh lùng nói chuyện với Chiến Dã, bởi vậy chỉ có thể khuyên nhủ: "Mẫu hậu quả thật đã đáp ứng, nhưng loại chuyện này tốt nhất vẫn nên để Hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng của ngươi quyết định đi".

Nghi phi cũng nói: "Đúng vậy, Thái tử điện hạ, hôn sự của điện hạ chính là đại sự của Nước Nam Dực, không thể làm qua loa được đâu".

Thái hậu nói: "Hôn sự của Kỳ Thái cũng không được qua loa, Nghi phi cũng nên xem xét một vị Vương phi cho Kỳ Thái đi".

"Vâng, thần thiếp nhất định sẽ xem xét thật tốt."

Thái hậu nhìn tấu chương, nói: "Có đại thần nói Mộ Ảnh Tư của Phủ Tĩnh An Vương tuổi tác thích hợp, tài đức hơn người, là một ứng cử viên tốt cho vị trí Thái tử phi."

Trên mặt Hoàng hậu hơi lộ ra thần sắc vui mừng, Phủ Tĩnh An Vương chính là nhà mẹ đẻ của bà, năm đó chiến công hiển hách nên được phong Vương, mà Mộ Ảnh Tư lại là cháu gái của bà, bà đương nhiên cũng hy vọng Mộ Ảnh Tư làm con dâu của mình.

"Hoàng tổ mẫu, nhi thần thấy chuyện này nên hỏi ý tứ của Hoàng huynh trước thì hơn". Công chúa Anh Dạ mở miệng nói, để tránh bị Hoàng hậu quở mắng lần nữa, nàng nói chuyện uyển chuyển hơn một ít: "Nói không chừng trong lòng Hoàng huynh đã có ý trung nhân thì sao".

Thái hậu "a" một tiếng, ngẩng đầu hỏi: "Chiến Dã, Anh Dạ nói có thật không?".

"Mẫu hậu, Anh Dạ tuổi còn nhỏ nên ăn nói lung tung thôi, mấy năm nay Chiến Dã đều bận rộn tu luyện, nào có cơ hội tiếp xúc với nữ tử bên ngoài". Hoàng hậu cướp lời, trừng mắt nhìn Công chúa Anh Dạ một cái.

Công chúa Anh Dạ lo lắng nhìn về phía Chiến Dã: "Hoàng huynh, huynh nói một câu đi".

Sau khi nói xong, Công chúa Anh Dạ ngây thơ quay sang nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái.

Hoàng hậu lập tức nói: "Mẫu hậu, chuyện này cũng không gấp, hay là chúng ta chờ Chiến Dã từ từ suy nghĩ rồi quyết định sau đi."

Thái hậu cũng là người khôn khéo, vừa nghe Công chúa Anh Dạ nói mấy câu, lại nhìn động tĩnh của Anh Dạ thì trong lòng bà liền hiểu rõ. Bà thu hồi mấy quyển tấu chương lại, dựa vào đệm mềm nói: "Cũng được, Chiến Dã cứ từ từ mà quyết định, hôm nay ai gia mệt mỏi rồi, các ngươi cũng trở về đi".

Thái hậu đã lên tiếng, mọi người cũng không nán lại lâu, ai nấy đều quỳ xuống thỉnh an rồi lục tục kéo nhau ra ngoài.

Lúc gần đi, Thái hậu hướng Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Bắc Nguyệt, lúc rảnh rỗi phải tiến cung thăm hoàng tổ mẫu biết không?".

"Vâng." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng đáp ứng, chậm rãi lui ra ngoài. Đông Lăng đang giúp nàng phủ thêm áo choàng thì một tiểu cung nữ bỗng dưng đi tới, nói: "Bắc Nguyệt quận chúa, Hoàng hậu nương nương mời ngài qua Phượng Tường Cung ngồi một chút".

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, sau đó cười nói: "Xin mời dẫn đường".

Cung nữ xoay người, cúi đầu đi trước dẫn đường. Từng bông tuyết nhỏ phiêu phiêu rơi xuống, Đông Lăng cầm một cái ô, đi theo phía sau cung nữ kia. Bắc Nguyệt vẫn nhớ rõ đường đến Phượng Tường Cung, mà con đường cung nữ đang dẫn đi rõ ràng không phải, hơn nữa càng đi càng vắng vẻ.

Đông Lăng cảm thấy không đúng, đang muốn mở miệng hỏi thì bị Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay cản lại. Muốn giở trò quỷ? Ở dưới mí mắt nàng, đám người này có thể gây ra bao nhiêu sóng gió đây?!

"Xin quận chúa chờ ở chỗ này, Hoàng hậu nương nương sẽ nhanh chóng tới thôi." Nơi cung nữ dẫn bọn họ đến là một cái cửa đón gió, thổi rất mạnh, lại mang theo băng tuyết, cực kỳ lạnh buốt. Bắt nàng chờ ở đây chính là cố ý hành hạ nàng sao?

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Vị tỷ tỷ này, có thể nói cho Hoàng hậu nương nương một tiếng, việc ta tiến cung chắc hẳn Hoàng thượng cũng biết, bởi vậy lát nữa ta còn phải đi thỉnh an Hoàng thượng".

Thần sắc cung nữ hơi đổi, không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng