Thần thú mới sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mẽ. Móng vuốt không ngừng dao động trên không trung, ba đoàn lửa điên cuồng xông tới đập vào Lá chắn Băng. Lá chắn Băng như bị lôi điện bổ trúng, trong nháy mắt vỡ nát.

Lớp Lá chắn Băng được bùa chú gia cố kịch liệt rung động, màu tuyết trắng chợt lóe trên Lá chắn Băng, tỏa ánh sáng rực rỡ, ba lớp Lá chắn Băng phía trước triệt để vỡ vụn, chín lớp Lá chắn Băng còn lại vẫn sừng sững đứng vững.

Một kích tung ra, Hổ lông vàng liền thất kinh. Nó không dám tin nhìn vào chín lớp Lá chắn Băng còn sót lại. Làm sao có thể như vậy được? Xích Kim Liệt Diễm của nó lại không phá vỡ được Lá chắn Băng của một tên Triệu Hoán Sư tầm thường sao?

Đường đường là Thần thú lại gặp phải đả kích như vậy, nó cơ hồ muốn hộc máu. Chấn động trong bụng liên tục truyền tới, nó chỉ có thể cố nén đau đớn, bắt đầu ngưng tụ Xích Kim Liệt Diễm thực hiện lần công kích thứ ba!

Bóng dáng Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nhảy lên trên Lá chắn Băng, khoanh tay nhìn Hổ lông vàng: " Không lẽ ngươi muốn dùng hết nguyên khí để chiến đấu với ta, sau đó cùng ấu thú trong bụng chết đi sao?"

"Việc này liên quan gì đến ngươi? Loài người đáng chết, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!". Thần thú Hổ lông vàng ngửa mặt lên trời gầm thét.

Khóe môi Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt cong lên, cười nói: " Ngươi giết ta thì sẽ không còn ai giúp được ngươi đâu nha!"

Hổ lông vàng hơi do dự một chút, cơn đau từ việc sinh nở khiến toàn thân nó run rẩy, hai chân đang miễn cưỡng chống đỡ thân thể cũng lay động không ngừng. Nó có thể kiên trì lâu như vậy, dùng thực lực cường hãn của mình chiến đấu với nàng đã lợi hại lắm rồi.

Nhìn thấy sự do dự trong mắt nó, Hoàng Bắc Nguyệt tiếp tục nói: "Ta không muốn tiếp tục chiến đấu với ngươi nữa, nếu cứ như vậy, ấu thú trong bụng ngươi sẽ không có hy vọng sinh ra được".

"Hừ, ta sẽ không tin tưởng đám nhân loại các ngươi..." Hổ lông vàng thở hổn hển, thân thể lộ rõ sự mệt mỏi cùng chán nản.

"Ngươi sẽ tin tưởng ta!" Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái nói.

Hổ lông vànggiương mắt nhìn nàng: "Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào cái này!" Nàng giơ tay lên, Vạn Thú Vô Cương nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng. Màu đen thuần chính hùng hậu, bên trên có khắc hoa văn cổ xưa, phảng phất mang theo một cỗ hơi thở thần bí nào đó, ngay cả Thần thú như Hổ lông vàng cũng phải lui về phía sau nửa bước.

"Là Thần thú, ngươi chắc chắn cảm giác được lực lượng của khối cổ ngọc này. Với trạng thái bây giờ của ngươi, nếu ta thật sự muốn đối phó thì cũng chẳng tốn chút sức lực nào".

Hoàng Bắc Nguyệt ung dung trấn định nói. Lời của nàng mặc dù hơi khoa trương, nhưng lực lượng của Vạn Thú Vô Cương thật sự không thể khinh thường. Linh thú càng cường đại thì cảm nhận về sức mạnh này càng sâu sắc.

Nàng bây giờ chẳng qua là chưa biết cách sử dụng thôi, vừa rồi biểu lộ một chút lực lượng của bùa chú đơn giản cũng đủ để Hổ lông vàng tin tưởng rồi.

Ánh sáng màu trắng trên Lá chắn Băng thoáng hiện, bộ lông mềm mại sáng chói của Hổ lông vàng dần dần ảm đạm đi.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trên Lá chắn Băng nhảy xuống, hơi giơ tay lên, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi".

Nàng nhẹ giọng trấn an, kết hợp với tiếng đàn cách đó không xa của Phong Liên Dực, tâm tình của Hổ lông vàng dần bình tĩnh lại, nhưng khi Hoàng Bắc Nguyệt đang định đến gần, nó chợt ngẩng đầu lên.

"Hướng trời lập lời thề đi!".

Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ một tiếng, không chút do dự nâng hai ngón tay chỉ lên trời, lập lời thề: "Ta Hoàng Bắc Nguyệt xin thề, nếu có nửa điểm gây thương tổn cho Hổ lông vàng cùng ấu thú thì sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế!".

Lời thề vừa hoàn thành, bầu trời vốn tràn đầy gió bão do Phong Liên Dực cùng Hổ lông vàng gây ra lại hiện ra một vệt sấm sét. Lời thề đã lập, không thể vi phạm, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh!

Hổ lông vàng thoáng yên tâm, thân thể to lớn không chịu nổi nữa liền gục xuống đám dây leo màu xanh, nặng nề thở hổn hển.

Một trận đánh ngắn ngủi vừa rồi làm nó tiêu hao quá nhiều nguyên khí, bây giờ nó chỉ có thể dựa vào nguyên khí từ dây leo màu xanh truyền đến để chống đỡ.

"Nhân loại, ngươi tên là Hoàng Bắc Nguyệt sao?" Hổ lông vàng suy yếu hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt lấy đấu bồng màu đen từ trong nạp giới ra đắp lên người của Kim Mao Hổ, tay đặt trên bụng nó nhẹ nhàng ấn, nàng có thể cảm giác được ấu thú đang ngọ nguậy trong bụng của nó.

"Đúng, ta tên là Hoàng Bắc Nguyệt". Nàng nhẹ nhàng đáp lời. Ấu thú vẫn còn ngọ nguậy, coi như yên tâm phần nào: "Ấu thú coi như may mắn, nhưng ngươi có thể cố gắng được không?"

Linh thú cấp bậc càng cao khi sinh nở lại càng khó khăn và nguy hiểm, Thần thú như Hổ lông vàng lại càng khó hơn.

"Có thể! Con của ta nhất định phải thuận lợi ra đời!". Hổ lông vàng thấp giọng nói.

Hoàng Bắc Nguyệt mím chặt môi, lúc này, Phong Liên Dực cũng từ phía sau đi tới. Cảm giác được hơi thở của hắn, Hổ lông vàng gầm nhẹ một tiếng.

"Hắn là người bên mình". Hoàng Bắc Nguyệt trấn an một tiếng. Hoàng Bắc Nguyệt trấn an một tiếng, ngẩng đầu đối Phong Liên Dực nói: "Ngươi đi xung quanh tuần tra, đừng cho bất cứ kẻ nào tới gần nơi này".

Phong Liên Dực gật đầu, rời đi.

Hoàng Bắc Nguyệt quay người lại nói: "Ấu thú ở trong bụng ngươi to quá mức bình thường, khiến ngươi khó sinh, bây giờ ta sẽ dùng tay lôi nó ra, ngươi nhịn đau một chút".

Hổ lông vàng gật gật đầu, há to mồm, cắn vào một cây dây thô to, nhắm mắt lại, giao toàn bộ mọi chuyện cho Hoàng Bắc Nguyệt. Từ sau khi phát ra lời thề, thần thú không còn hoài nghi gì nữa.

Thấy tình hình này, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không dám khinh thường, từ trong nạp giới lấy rượu ra. Thứ này mỗi một đệ tử khi đi Rừng rậm Phù Quang rèn luyện đều phải chuẩn bị, mục đích chính là khi gặp phải linh thú mạnh mẽ thì uống rượu để thêm can đảm.

Ý nghĩ này mặc dù hơi tức cười, tuy nhiên cũng là một biện pháp tốt, ít nhất, hiện tại nàng quả thật muốn uống một ngụm rượu để có thêm can đảm.

Ngửa đầu giơ bình uống một hớp lớn, sau đó đem rượu còn lại rửa tay. Lúc nàng được huấn luyện ở thế kỉ 21, từng thấy qua sư phụ đỡ đẻ cho ngựa dùng rượu để trừ độc. Mặc dù thần thú không nhất định phải sợ bệnh gì đó, tuy nhiên cẩn thận sẽ giữ được thuyền vạn năm, nàng vẫn nên học theo.

Một tay chậm rãi đi vào bên trong cơ thể Hổ lông vàng dò xét, cấu tạo cơ thể của các loài thú đều khá giống nhau, hiện tại tử cung của Hổ lông vàng đã mở ra, vốn có thể thuận lợi sinh ấu thú nhưng không ngờ cơ thể ấu thú lại lớn như vậy, hoàn toàn không giống những ấu thú bình thường.

Ở trong cơ thể mẹ dò xét chốc lát, cuối cùng cũng tìm ra vị trí của ấu thú, Hoàng Bắc Nguyệt cố gắng đem vị trí bào thai sắp xếp lại, để đầu ấu thú xuống phía dưới, sau đó nắm lấy hai chi trước, làm cơ thể nó cuộn lại chậm rãi lôi ra ngoài.

Lúc này, trong cơ thể Hổ lông vàngchảy rất nhiều máu, nguyên khí trên dây không ngừng bị nó hút vào cơ thể nhưng không giảm bớt tình trạng khiến Hoàng Bắc Nguyệt vã mồ hôi. Chẳng lẽ đây là kiểu băng huyết giống khi nữ nhân sinh em bé?.

Trống ngực đột nhiên đập nhanh hơn, khi nàng ở dưới kéo ấu thú ra thì đồng thời Hổ lông vàng cũng dùng sức, mỗi lần nó dùng sức, máu tươi chảy càng nhiều, Hoàng Bắc Nguyệt khẩn trương nói: "Chảy máu, làm sao bây giờ?".

"Dùng sức!" Hổ lông vàng gầm nhẹ một tiếng, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nhìn thấy ấu thú từng chút từng chút từ cơ thể mẹ đi ra. Đầu tiên là hai chi trước màu vàng, nàng liền vui sướng hô: "Đã ra! Đã nhìn thấy chi trước".

Hổ lông vàng vui mừng, giữa hổ mẹ và hổ con có ánh sáng màu vàng hiện lên.

Kế tiếp, đầu ấu thú cũng chậm rãi xuất hiện, mọc ra lông tơ nhỏ màu vàng, trên người có ngọn lửa màu vàng vây quanh. Đầu đã xuất hiện, còn lại thân thể cũng tương đối dễ dàng đi ra. Hoàng Bắc Nguyệt đầu đầy mồ hôi, dùng áo choàng bọc ấu thú nhỏ lại sau đó nói: "Bằng hữu của ta là triệu hoán sư thuộc tính phong, hắn có thể chữa thương, ta đi gọi hắn lại đây".

"Hoàng Bắc Nguyệt." Hổ lông vàng nhìn ấu thú của mình, chậm rãi mở miệng nói: "Không cần, ngày hôm qua ở phía tây Rừng rậm Phù Quang, ta chiến đấu cùng con Bách Mục Hàn Thiềm trưởng thành, đã bị trọng thương, bằng hữu của ngươi không cứu được ta".

Bị trọng thương?

Hoàng Bắc Nguyệt hai mắt trợn to.Trọng thương trong khi sinh, chẳng trách vừa rồi nó lai hư nhược như vậy.

"Vậy làm sao để cứu ngươi? Ấu thú còn nhỏ như vậy, nếu để nó ở trong Rừng rậm Phù Quang, chỉ cần linh thú có thực lực mạnh mẽ hơn một chút là có thể giết chết nó!".

Ấu thú vừa được sinh ra, trên người mặc dù có lá chắn thần thú bảo vệ, tuy nhiên nếu linh thú cường đại cũng có thể không cần để ý tới lá chắn đó, lúc này nó không xui xẻo tới nỗi vừa sinh ra đã trở thành cô nhi chứ?

"Hoàng Bắc Nguyệt, ta tên là Xích Kim Thánh Hổ! Đây là con của ta, ngươi cùng nó ký kết khế ước đi!". Hổ lông vàng ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

Nếu không phải gặp được người này, nó cũng không thể thuận lợi sinh hạ ấu thú, cho dù miễn cưỡng sinh hạ được nhưng một khi nó chết đi, ấu thú vừa mới sinh này cũng khó tránh được việc bị linh thú cường đại tấn công ở trong Rừng rậm Phù Quang. Ở khu rừng này chính là một thế giới mạnh được yếu thua!

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, cùng một con thần thú thời kì ấu thú ký kết khế ước? Nói chính xác là nàng có một con thần thú làm triệu hồi thú? Món tiền lớn từ trên trời rơi xuống này làm cho nàng có chút choáng váng, tuy nhiên nàng luôn là người tỉnh táo lạnh nhạt, có thần thú làm triệu hồi thú nàng đương nhiên rất vui, tuy nhiên sẽ không vì vui vẻ quá mà quên đi tình hình.

"Nó vẫn còn nhỏ như vậy, không có quyền được lựa chọn, ta sẽ không cùng nó ký kết khế ước."

Hổ lông vàng khiếp sợ nhìn nàng, người bình thường nghe được có thể cùng thần thú ký kết khế ước đều vô cùng vui mừng, lập tức sẽ hành động , nhưng cô gái này lại từ chối?.

Khiếp sợ trôi qua, Hổ lông vàng có chút tán thưởng tính cách của nàng, nói: "Được, ngươi giúp ta dưỡng dục nó lớn lên, nếu nó sau này đồng ý ký kết khế ước với ngươi thì không có gì tốt hơn nữa, còn nếu không thể ta có một vật khác bồi thường cho ngươi".

Vừa nói, Hổ lông vàng vừa hé miệng, một viên tinh thể màu vàng rơi ra, bị nó vung móng vuốt lên liền bay đến trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình: "Đây là thú hạch của ngươi!?".

Đây là lần đầu tiên gặp nàng nhìn thấy thú hạch, bởi vì chỉ thần thú mới có thể ngưng tụ thú hạch. Thứ này bề ngoài nhìn nhiều nếp nhăn, lớn khoảng bằng quả táo, nhưng vì Hổ lông vànglà thuộc tính hỏa nên nó tỏa ánh vàng rực rỡ như lửa.

Trong thú hạch ngưng tụ sức mạnh của thần thú, sau khi phun ra thú hạch, thần thú không thể thu hồi được. Sức mạnh trong thú hạch có thể được hấp thu, nhưng hấp thu được bao nhiêu chỉ có thể dựa vào tu vi của bản thân mà quyết định. Nếu một triệu hoán sư tam tinh chiếm được thú hạch của thần thú cũng chỉ có thể trợ giúp tăng lên thành triệu hoán sư tứ tinh thôi. Nhưng nếu gặp triệu hoán sư có thực lực mạnh mẽ, kết quả hấp thụ thú hạch có thể lớn đến mức không tưởng tượng nổi!

"Dù sao ta đã không thể làm gì nữa, ngươi đã từng phát lời thề sẽ không làm hại đến con ta, đây coi như là tạ lễ của ta". Hổ lông vàng cúi đầu, dùng cái mũi cọ xát tiểu ấu thú còn chưa mở mắt.

Nghe giọng điệu này, có lẽ Hổ lông vàng đã quyết định như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nhiều lời, đưa tay cầm lấy thú hạch chậm rãi nói: "Vừa rồi ngươi nói là Bách Mục Hàn Thiềm ở phía tây Rừng rậm Phù Quang đánh ngươi trọng thương?".

"Không sai, đó là thần thú cấp 6, thực lực quá mạnh mẽ, ta sắp tới lúc sinh nở không địch lại nó, bị nó đánh trọng thương".

Hoàng Bắc Nguyệt nắm chặt tay, khóe miệng cong lên: "Đến lúc thực lực của ta mạnh mẽ hơn, ta nhất định sẽ giết nó thay ngươi báo thù!".

Hổ lông vàngthưởng thức nhìn nàng: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi là con người trượng nghĩa nhất ta từng thấy".

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: "Nhận tiền của người thì phải thay người trừ họa, đây là điều trước kia có người dạy ta".

Hổ lông vàngtrầm mặc nhìn thoáng qua con mình rồi giao cho Hoàng Bắc Nguyệt: "Mang con của ta đi đi".

Hoàng Bắc Nguyệt ôm Xích Kim Thánh Hổ con vào lòng. Trên người nó lông tơ màu vàng kim nhạt bao bọc quanh thân thể nhỏ nhắn, nó còn chưa mở mắt, nằm ngủ say sưa, bộ dạng ngủ say trông như cún con rất đáng yêu.

"Lần này chúng ta vào đây muốn tìm vài thứ dược liệu, không biết ngươi có thể giúp ta không?

"Dược liệu gì, ngươi nói đi".

"Địa Linh Mẫu thuộc tính Thổ, còn có Ngưu Giác Thạch thuộc tính lôi."

"Địa Linh Mẫu". Hổ lông vàng vừa nói, móng vuốt ở trên dây leo nhẹ nhàng quét qua, một đám dây rậm rạp biến mất lộ ra một mảnh đất màu xanh thẫm, trên mặt đất có một tầng nước dinh dính của nước miếng linh thú.

Ở phía dưới tầng nước miếng trong suốt có thể thấy được ánh sáng màu xanh lục của Địa Linh Mẫu. Thật sự là đi mòn gót giày tìm không thấy, khi tìm thấy rồi chẳng mất tí sức nào.

Hoàng Bắc Nguyệt nhảy xuống, dùng băng vũ quét nước miếng cùng cây cỏ dẹp ra một bên, sau đó lấy Địa Linh Mẫu.

"Các ngươi đi về hướng đông sẽ nhìn thấy một bãi đá lộn xộn, nơi đó sẽ có Ngưu Giác Thạch thuộc tính lôi".

"Đa tạ." Lấy được những thứ mình muốn, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Hổ Lông vàng cáo biệt, sau đó ôm ấu thú Xích Kim Thánh Hổ ra bên ngoài gặp lại Phong Liên Dực.

Nhìn thấy nàng ôm ấu thú đi ra, Phong Liên Dực thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn về chỗ của Hổ lông vàng, bên kia chỉ còn đám dây leo héo rũ, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện.

"Địa Linh Mẫu đã có, đi về hướng đông là có thể tìm được Ngưu Giác Thạch". Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nhìn hắn một cái, mặt không đổi sắc, nói xong liền hướng về hướng đông đi.

Phong Liên Dực theo kịp nói: "Ngươi định làm gì con ấu thú này?".

"Nuôi!"

"Ngươi định nuôi một con thần thú?". Phong Liên Dực lạnh nhạt cười nói: "Ngươi ôm nó đi ra ngoài, không ai hoài nghi lai lịch của nó sao? Hơn nữa ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, có một con ấu thú là thần thú thì vô cùng nguy hiểm đó".

"Ta biết chứ, chỉ cần nghĩ cách để nó che giấu đi bản chất thần thú là được thôi!". Nàng từng xem trong Bách Luyện Kinh của Độc Cô Dược Thánh thấy một loại đan dược sau khi ăn xong có thể tạm thể thay đổi dung mạo.

Cái này đối loài người hữu dụng, đối linh thú hẳn cũng hữu dụng, đan dược này luyện chế cũng không khó, chỉ là dược liệu hơi trân quý mà thôi. Nàng đã sớm muốn thử bởi vậy mấy hôm trước đã sai Đông Lăng đi mua dược liệu. Bây giờ cần tìm một chỗ lặng lẽ luyện chế mới được.

Phong Liên Dực nghe nàng nói tự tin như thế, biết nàng chắc chắn có biện pháp, càng tò mò hơn, không biết liệu có chuyện gì có thể làm khó nàng không?

Quả nhiên đi về hướng phía đông một đoạn liền nhìn thấy một bãi đá lộn xộn, nơi này Phù Quang tụ tập tương đối nhiều, mọi thứ trên bãi đá cũng được chiếu sáng thấy rõ hết.

Trên bãi đá này có chỗ tụ tập lôi quang, chắc là nơi cất giấu Ngưu Giác Thạch.

"Ta đi tìm Ngưu Giác Thạch, cô đi tìm biện pháp che giấu bản chất thần thú này đi rồi chúng ta trở về" Phong Liên Dực rộng lượng nói.

Mặc dù Phong Liên Dực cũng có chút công lao trong việc có được Xích Kim Thánh Hổ. Tuy nhiên hắn không hề biểu hiện ra bộ dạng thèm thuồng gì thần thú này, nhìn về phía thần thú mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt có chút bội phục hắn.

"Như vậy khổ cực ngươi". Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói xong liền ôm Xích Kim Thánh Hổ đi vào một bên rừng cây bên cạnh bãi đá

Phong Liên Dực nhìn bóng lưng nàng rời đi thản nhiên cười. Tiểu nha đầu, cuối cùng đối hắn cũng có chút lễ phép.

Linh thú xung quanh bị uy áp của Hổ lông vàng quét sạch, xung quanh cơ bản an toàn, Hoàng Bắc Nguyệt tìm một gốc cây đại thụ ngồi xuống, đem ấu thú Xích Kim Thánh Hổ đặt ở bên chân, sau đó tạo ra ba mươi sáu lớp Lá chắn Băng vây quanh bảo vệ. Như thế này thì lúc chế thuốc có thể dùng nguyên khí mà không sợ bị Phù Quang tấn công.

Ba mươi sáu lớp Lá chắn Băng tuy hơi lãng phí, tuy nhiên vì để đảm bảo an toàn không thể keo kiệt, dù sao, dược liệu này cũng rất quý.

Lấy ra Tử Kim lò, nàng đem năm loại dược liệu đặt vào, sau đó trong tay hấp thu nguyên khí, hình thành lửa cháy bên trong Tử Kim lò.

Đã nhiều lần chế thuốc thành quen nên khi dựa theo phương pháp ghi lại trong Bách Luyện Kinh, thời gian luyện chế đã rút ngắn lại, đại khái hơn nửa canh giờ đã luyện thành đan dược.

Loại đan dược này tên là Ngân Xà đan, trong đó dược liệu trọng yếu và đắt đỏ nhất là Ngân Xà. Ngân Xà không là linh thú cấp cao, nhưng là một loại rắn hiếm gặp, sống trong ở cánh đồng tuyết bị đóng băng, bởi vậy toàn thân đều là màu ngân bạch, xinh đẹp vô cùng.

Nghe nói trước kia có một số phụ nữ quý tộc ăn Ngân Xà đan đã duy trì được nét đẹp thanh xuân ít nhất từ ba đến năm năm.

Hoàng Bắc Nguyệt luyện chế Ngân Xà đan dựa theo ghi chép của Bách Luyện Kinh có hơi khác về bản chất so với Ngân Xà đan mà các vị phu nhân kia dùng. Ngân Xà đan có thể thay đổi dung mạo, đương nhiên cũng thay đổi cả khí tức đặc thù trên cơ thể. Hoàng Bắc Nguyệt đem Ngân Xà đan bỏ vào miệng ấu thú Xích Kim Thánh Hổ, nó trực tiếp nuốt xuống, Hoàng Bắc Nguyệt sợ đến toát mồ hôi lạnh, ấu thú sẽ không nghẹn chết đấy chứ.

Tuy nhiên nàng lo lắng đúng là dư thừa, ăn Ngân Xà đan xong ấu thú Xích Kim Thánh Hổ vẫn ngủ say đáng yêu như cũ, có điều màu vàng kim trên người dần biến mất, lớp lông tơ màu vàng hoa lệ kia cũng chậm rãi lột xác thành hoa văn của hổ bình thường.

Quả nhiên là hữu dụng! Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng vui vẻ, xem như có thể quang minh chính đại nuôi nó. Chuyện thành công, nàng cũng không để Phong Liên Dực đợi lâu, vội vàng phá bỏ ba mươi sáu lớp Lá chắn Băng, ôm Xích Kim Thánh Hổ từ trên cây nhảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng