Thần thú mới sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần rèn luyện này là truyền thống của Học Viện Linh Ương nhiều năm nay, bởi vậy nhóm lửa nấu cơm, xây dựng cơ sở tạm thời, hết thảy công việc cũng được phân phối đâu vào đấy.

Hoàng Bắc Nguyệt cùng công chúa Anh Dạ cùng nhau đóng lều vải, rồi một người đi ra ngoài, xem trước tình hình bên ngoài của Rừng rậm Phù Quang một chút. Luyện chế Tẩy Tủy đan cần một vài loại dược liệu, không biết có thể tìm ở bên ngoài Rừng rậm Phù Quang hay không.

Vì phòng ngừa đệ tử tò mò một mình chạy vào rừng rậm Phù Quang nên mấy vị lão sư phải thay phiên nhau tuần tra, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không muốn bị phiền toái, chỉ đứng ở xa xa nhìn chốc lát.

Lúc này, trong Rừng rậm Phù Quang không biết tại sao rất nhiều linh thú hoảng sợ chạy đến. Mọi người dù bận rộn đều ngừng tay trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía sâu thẳm trong rừng, ngẫu nhiên có Phù Quang lóe ra từ sâu trong rừng rậm.

Chuyện gì đã xảy ra? Cảm giác giống như rất nhiều linh thú cùng nhau cuồng chạy tới! Hơn nữa ít nhất đều là cấp 10.

Nam Cung trưởng lão vội vã từ doanh trướng đi ra, híp mắt nhìn trong chốc lát, trầm giọng hỏi: "Người đi dò la tin tức phía trước đã trở về chưa?".

"Trưởng lão, hắn chưa trở về!". Một người tuổi còn trẻ lo lắng nói, "Trưởng lão, tình hình này có gì đó không ổn, trước hết để cho các học sinh rút lui đi!".

Nam Cung trưởng lão cũng có ý đó, nhóm người này đều là đệ tử tinh anh của Học Viện Linh Ương trong mấy năm qua, bọn họ tổn thất thì biết tính sao!. Vừa định hạ lệnh, sâu trong Rừng rậm Phù Quang chợt có một đội người cưỡi ngựa chạy như điên ra, trong số đó có triệu hoán sư, có chiến sĩ, nhìn qua là một Đoàn lính đánh thuê thực lực không tầm thường.

"Ta nói rồi! Lão đại, ở đây có nhiều thỏ con đáng chết" Một tiếng nói tục tằng từ xa vang lên, khiến nhóm tinh anh của Học Viện Linh Ương rối rít bất mãn.

Ra khỏi Rừng rậm Phù Quang, có thể nhìn rõ Đoàn lính đánh thuê kia một chút, một con Vượn Bạo Phong to lớn đi tới, đối mặt với nhóm người Học Viện Linh Ương bên ngoài rừng rậm.

Trên vai Vượn Bạo Phong là một tên râu ria rậm rạp phách lối, đôi mắt như chuông đồng đảo qua nhóm học sinh trước mặt, cuối cùng dừng ánh nhìn về Nam Cung trưởng lão.

"Các ngươi là người Nước Nam Dực?" mở miệng mang theo khinh thường, một đám con nít mà thôi, nhưng có mấy cao thủ, thoạt nhìn có vẻ là thầy huấn luyện của học viện Nước Nam Dực. Đám học sinh này, nhìn dáng vẻ chính là dê béo.

Nam Cung trưởng lão đi ra, Nước Nam Dực là nước lớn, không thể mất phong phạm quốc gia, vì vậy ôm quyền nói: "Chúng ta thuộc Học Viện Linh Ương của Nước Nam Dực, xin hỏi quý đoàn là....?".

"Hừ! Học Viện Linh Ương? Chưa từng nghe qua". Tên râu rậm phách lối nói, " Chúng ta là đệ nhất lính đánh thuê của nước Đông Ly - Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải, từ phía đông Rừng rậm Phù Quang tới".

Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải quả thật có chút uy danh trên đại lục, là đoàn lính đánh thuê có thứ hạng cao ở đại lục Tạp Nhĩ Tháp, đoàn trưởng của bọn họ không phải triệu hoán sư, mà là một vị đã tiến vào cấp bậc cao thủ trong truyền thuyết võ đạo - Chiến Thần. Tên râu ria rậm rạm ngồi trên vai Vượn Bạo Phong chắc hẳn không phải đoàn trưởng.

Khiến đám người Nam Cung trưởng lão khiếp sợ không phải danh tiếng Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải, mà là tên râu ria rậm rạp nói bọn họ từ phía đông xuyên qua Rừng rậm Phù Quang tới đây.

Trong Rừng rậm Phù Quang nguy hiểm khắp nơi, các loại linh thú hung mãnh xông ra, muốn từ phía đông xuyên qua phải có thực lực rất mạnh. Gã râu ria rậm rạp kia lãnh đạo đoàn lính đánh thuê khoảng hơn ba mươi người, mặc dù kẻ nào cũng có vóc dáng to cao, đều là cường giả trải qua thân chinh bách chiến, nhưng bọn họ thật có thể xuyên qua Rừng rậm Phù Quang sao?

"Trưởng lão, nhìn những người này không phải là loại hiền lành". Lão sư trẻ tuổi thấp giọng nói.

Mặt Nam Cung trưởng lão trầm xuống, quát nhỏ: "Không được nói lung tung ! Không xung đột với bọn họ là được!".

Nói xong, Nam Cung trưởng lão ngẩng đầu cười nói : "Nếu quý đoàn xuyên qua Rừng rậm Phù Quang tới đây, có thể nói cho chúng ta biết trong rừng rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không?".

Tiếng linh thú chạy như điên vẫn tiếp tục, cảm giác nguy hiểm càng ngày càng gần.

"Hừ! Đó là linh thú bạo động! Ngay cả điều này cũng không biết, còn dám xông xáo tới Rừng rậm Phù Quang? Người Nam Dực các ngươi thực buồn cười!". Tên râu ria rậm rạp vừa nói, liền cùng đám người của mình cười lớn.

Công chúa Anh Dạ nhướn mày liễu lên, tay đặt trên bảo kiếm, trong lòng không nhẫn nhịn được, những người này vừa mở miệng liền khinh thị Nước Nam Dực, nàng là công chúa, làm sao có thể ngồi yên không để ý?

"Công chúa". Hoàng Bắc Nguyệt đè tay nàng lại, nhẹ nhàng lắc đầu thấp giọng: " Không vội, lát nữa chúng ta sẽ dạy dỗ bọn chúng còn hơn thế".

Nam Cung trưởng lão muốn dẫn học sinh lui về, linh thú bạo động rất lợi hại, không thích hợp ở lâu. Sắc mặt Nam Cung trưởng lão cũng khó coi, Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải này cũng quá cuồng vọng.

Linh thú bạo động? Bình thường linh thú bạo động điên cuồng tàn sát lẫn nhau ở một nơi, chứ không phải là hướng một chỗ chạy trối chết như thế này?. Nhưng không có nhiều thời gian thắc mắc, nhanh dẫn học viên rời đi mới là thượng sách, vì vậy Nam Cung trưởng lão để các lão sư mang theo học sinh của mình nhanh chóng rút khỏi Rừng rậm Mê Vụ.

Tên to con kia thấy đám học sinh đều là dê béo, gặp được tuyệt đối không bỏ qua, ngoắc tay người của mình theo sau.

Lui về Nguyệt Lạc Cốc hạ trại, Học Viện Linh Ương ở bên trái sông nhỏ, Đoàn lính đánh thuê do tên to con lãnh đạo ở bên phải. Trời tối, mọi người ngồi giữa lều trại ăn cơm, lẳng lặng chờ linh thú bạo động ổn định lại.

Bên lều lớn của Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải, tên to con gặm một cái chân thỏ mập mạp.

"Viên lão đại, đám người kia là Học Viện Linh Ương số một của Nước Nam Dực, chỉ sợ không dễ trêu, các người muốn đánh cướp họ thật sao?". Trong đám thủ hạ toàn hung thần ác sát, có một tên gầy yếu trắng trẻo nói.

"La Thuần, chẳng lẽ ngươi sợ? Dù gì chúng ta cũng từ Rừng rậm Phù Quang mà qua đây". Tên to con gọi là Viên lão đại cắn một khối thịt lớn, nhai rắc rắc, mỡ cũng chảy ra.

Nam nhân trắng trẻo tên La Thuần nói: "Nhờ phía đông có con thần thú giận dữ nên linh thú xung quanh chạy trốn, chúng ta ẩn ẩn núp núp mới có thể đi qua thuận lợi."

"Bậy bạ". Viên lão đại hung hăng vứt chân con thỏ vào đống lửa, nhất thời ánh lửa văng khắp nơi, người xung quanh bị dọa sợ rối rít né ra, La Thuần ngược lại trấn tĩnh không loạn, nhưng chân mày khẽ nhíu.

"La Thuần, làm sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Lần này chúng ta xuyên qua Rừng rậm Phù Quang, cũng săn giết mấy con linh thú, đây cũng không phải chỉ là vận may!". Một đại hán thấy lão đại tức giận vội nói.

Viên lão đại hừ hừ tức giận nói : "Tiểu tử La Thuần, ngươi cảm thấy chúng ta không có thực lực đúng không? Hừ! lần này nếu không phải thúc thúc nhờ ta chiếu cố ngươi, lão tử mới không mang loại vô dụng mặt trắng ra ngoài rèn luyện".

La Thuần sắc mặt giận dữ nói: " Hừ, đừng có lôi thúc thúc của ta ra mà nói, nếu các ngươi thật có bản lãnh thì đừng động đến đám đệ tử kia, vào Rừng rậm Phù Quang, hàng phục thần thú kia rồi hãy nói!".

"Ngươi". Viên lão đại tức giận đứng lên, cầm chân thỏ chỉ vào hắn "Tiểu tử ngươi giỏi thật! Từ khi nào lão tử làm việc đến lượt một thằng nhóc như ngươi khoa tay múa chân! Lão tử thích thì cướp, sao nào? Trong dám đệ tử đó có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, lão tử cướp tới đây thoải mái một chút, tiểu tử ngươi có thể làm gì?".

"Hừ ! hèn hạ vô sỉ, làm mất danh tiếng Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải!" La Thuần gầm lên, khuôn mặt trắng noãn cũng đỏ bừng.

"Ha ha ha....." Viên lão đại ngửa đầu cười to, "Danh tiếng Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải, La Thuần ơi là La Thuần, ngươi tưởng rằng Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải hôm nay còn là đoàn lính đánh thuê số một của Nước Đông Ly như trước kia sao? Cái lão già thúc thúc ngươi sắp không trụ được, chúng ta phân ra mỗi ngả giải tán đi".

"Thúc thúc ta sẽ khá hơn, ngươi đừng đắc ý!" La Thuần phẫn hận nói xong, không muốn cùng đám mãng phu chung sống một chỗ, nổi giận đùng đùng hướng bên ngoài đi.

"La Thuần thiếu gia, ở đây có thịt thỏ đã nướng xong, có muốn ăn một miếng không?" lính đánh thuê bên ngoài đống lửa thấy hắn, nhiệt tình đứng lên mời.

La Thuần khách khí lắc đầu rồi bước đi. Nói thế nào đi nữa, La gia ở Nước Đông Ly cũng là gia tộc số một số hai, Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải La gia cũng uy danh hiển hách trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, vì vậy người La gia rất được tôn kính.

Nhưng từ một tháng trước, thúc thúc hắn là đoàn trưởng Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải gặp phải tên biến thái Hồng Liên của Điện Quang Diệu đánh một trận, dù may mắn không chết, nhưng cũng trọng thương khó trị, chỉ sợ là..."

Nhóm người của Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải nghe tin tức này, liền ngu xuẩn hành động, ý đồ tạo phản, hắn là huyết mạch còn sót lại của La gia, La Tuyệt thúc thúc vì bảo vệ hắn, mới để cho Viên lão đại mang hắn rời đi.

Nhưng Viên lão đại cũng không phải là thứ tốt lành gì, dù trong lòng có chút tình cảm với La gia, nhưng hắn là người thô tục vô sỉ, dọc đường chỉ cần gặp đoàn lính đánh thuê yếu hơn hoặc đội thám hiểm đều muốn cướp bóc, còn lấy danh hiệu Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải, thật là đồ vô sỉ.

"Thần thú, thì ra các ngươi bị thần thú đuổi ra ngoài". Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng phía sau vang lên, mang theo một ít giễu cợt.

"Người nào?" La Thuần xoay người, chỉ nhìn thấy bóng đen nhỏ nhắn phía sau lều cỏ lóe lên, hắn chưa thấy rõ ràng, bóng đen kia đã biến mất.

"La Thuần thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?" lính đánh thuê tuần tra nghe giọng La Thuần, vội chạy tới nhìn.

"Không có, không có gì" La Thuần cũng không dám khẳng định, vừa rồi không phải ảo giác chứ? Động tác nhanh như vậy, chợt lóe liền mất.

"Nhất định là La Thuần thiếu gia mệt mỏi, hay là trước nghỉ một chút, tối nay Viên lão đại muốn dẫn chúng ta làm một vụ lớn, cướp sạch của đám đệ tự đối diện!". Lính đánh thuê kia đã nóng lòng muốn thử.

La Thuần ngứa mắt nhíu mày, chẳng qua hắn chỉ là khách của đoàn lính đánh thuê này, không nói được họ. Học Viện Linh Ương kia không phải là nơi có thể trêu trọc, dám mang theo nhiều học sinh như vậy, nhất định có lão sư thực lực cao cường bảo vệ, Viên lão đại không thể chiếm được ưu thế, cứ để bọn đi nếm trải đi.

Chẳng qua là Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải đắc tội người Nước Nam Dực, sợ rằng phiền toái không ít.

Hoàng Bắc Nguyệt Dễ dàng tránh thoát sự tuần tra của đám lính đánh thuê, cách phòng vệ cổ xưa này nàng không để vào mắt. Tự do tự tại dạo một vòng bên sông nhỏ, mới từ từ trở về lều.

Mười đệ tử nghỉ ngơi trong một lều, nhưng đãi ngộ với công chúa Anh Dạ lại khác, Anh Dạ thân phận tôn quý không thể nhét chung một chỗ với đám đệ tử kia, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Vì có quan hệ tốt cùng Bắc Nguyệt quận chúa nên công chúa Anh Dạ kéo nàng qua ở chung.

Vén màn liễu đi vào, nhìn thấy Phong Liên Dực cũng ở trong, từ từ đưa ly trà lên uống và nói chuyện cùng công chúa Anh Dạ.

"Bắc Nguyệt, ngươi đã về ?" Công chúa Anh Dạ ngẩng đầu thấy nàng, liền nói, "Chẳng phải nói đi hóng gió một chút sao? Sao đi lâu thế?".

Cặp mắt tím của Phong Liên Dực cũng nhìn về phía nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nói : "Đi dọc theo sông một hồi, bất giác đi xa nên về muộn"

"Bên kia bờ sông là nơi Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải hạ trại, Bắc Nguyệt quận chúa đi một mình không sợ bọn họ đột nhiên tập kích sao?". Phong Liên Dực cười nói.

Lời hắn nói ngoài mặt là quan tâm nàng, thực tế lại mang theo giễu cợt, biết nàng nói dối công chúa Anh Dạ. Dọc theo bờ sông tản bộ, nếu nàng an phận thủ thường, thế giới đại khái sẽ thái bình rất nhiều.

"Ta đã bình an trở lại, vậy chứng tỏ Dực vương điện hạ lo lắng dư thừa". Hoàng Bắc Nguyệt mặt không đổi sắc nói, vui vẻ nhìn cặp mắt đặc thù màu tím của hắn.

"Đúng vậy, Bắc Nguyệt quận chúa thông minh lanh lợi, luôn có thể hóa dữ thành lành, không cần lo lắng".

Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt nhìn về phía hắn lạnh vài phần, người này nếu còn tiếp tục nói như vậy, nàng liền giết hắn.

"Đêm hôm khuya khoắt, Dực vương điện hạ ở lại trong lều công chúa Anh Dạ, sợ là sẽ ảnh hưởng không tốt, mời ngài trở về đi!". Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

Công chúa Anh Dạ vội nói: "Bắc Nguyệt, Dực vương tử cùng Vũ Văn đại nhân là Nam Cung trưởng lão phái tới bảo vệ chúng ta, trưởng lão nói đám lính đánh thuê ở đối diện sông nhìn không giống người tốt, vì phòng tránh nên phái các lão sư thực lực cao cường ở trong mỗi lều bảo vệ các đệ tử".

Đây là Nam Cung trưởng lão ra lệnh, sau khi Bắc Nguyệt ra ngoài mới thông báo tới.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nam tử trẻ tuổi bên cạnh Phong Liên Dực, nàng cso ấn tượng với Vũ Văn Địch tốt hơn nhiều so với Phong Liên Dực.

Lần đầu tiên ở bên ngoài phủ của con tin thấy mặt hắn, chính nghĩa lẫm liệt, trung thành ngay thẳng. Sau tỉ thí ở Học Viện Linh Ương, người chăn ngựa bị Lâm Uyển Nghi thu mua cũng nhờ hắn bắt trở lại.

Hoàng Bắc Nguyệt là người dù một chút xíu ân tình cũng sẽ ghi tạc trong lòng, hơn nữa nàng đối với người chính trực cũng đặc biệt kính trọng.

"Thì ra là vậy, vậy thì làm phiền Vũ Văn đại nhân". Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp xoay người, khom lưng ôm quyền với Vũ Văn Địch, hoàn toàn không để ý đến Phong Liên Dực.

"Quận chúa quá lời, đây là việc ta phải làm". Vũ Văn Địch cũng ôm quyền thi lễ, mặc dù không hiểu tại sao Bắc Nguyệt quận chúa chỉ hướng hắn cảm tạ, mà không để ý chủ nhân hắn, nhưng nếu Bắc Nguyệt quận chúa đã nói ra, hắn cũng không thể không nhìn.

Phong Liên Dực nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, miệng từ từ cong lên, nụ cười cũng lớn hơn, tựa như càng nhìn càng thấy hứng thú.

Công chúa Anh Dạ ở giữa nhìn ánh mắt hai người quét qua quét lại, trong lòng không biết làm thế nào, bình thường Bắc Nguyệt cũng là một cô nương lễ phép, không biết tại sao lại có địch ý với Dực vương tử, cũng may Dực vương tử không thèm để ý.

"Ta nghĩ tối nay sẽ mất ngủ vì đề phòng đoàn lính đánh thuê đối diện quấy rầy". Công chúa Anh Dạ cau mày nói.

Vũ Văn Địch vội vàng nói: "Tại hạ sẽ canh giữ ở ngoài, công chúa điện hạ cứ yên tâm nghỉ ngơi".

Công chúa Anh Dạ ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn : "Canh chừng một đêm sẽ rất cực khổ?".

"Ta cùng Vũ Văn đại nhân thay phiên nhau đi". Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nói, vừa nói, đã cất bước ra ngoài: "Trước nửa đêm ta canh chừng được rồi, các ngươi cứ ngủ đi."

Trong lều có Phong Liên Dực, nàng ở cũng không yên.

"Bắc Nguyệt...". Công chúa Anh Dạ đứng lên đuổi theo, một cô nương nửa đêm làm sao có thể ra ngoài làm thủ vệ đây.

"Công chúa, chi bằng chúng ta chia làm hai tổ, nửa đêm một tổ sau nửa đêm một tổ thay phiên nhau." Phong Liên Dực cười nói, "sau nửa đêm ta cùng Bắc Nguyệt quận chúa canh chừng, công chúa yên tâm nghỉ ngơi".

Công chúa Anh Dạ đỏ mặt, hắn nói hắn ở ngoài canh chừng để nàng yên tâm nghỉ ngơi, có hắn coi chừng nàng tự nhiên yên tâm, nhưng mà...

"Dực ca ca , thật ra bình thường Bắc Nguyệt đối với mọi người rất tốt, nàng không phải người lạnh lùng vô lễ như vậy, ngươi đừng để trong lòng".

Phong Liên Dực tinh thần phấn khởi nói: "Ta biết, công chúa nghỉ ngơi đi, Địch, ngươi ở ngoài canh chừng, chớ ngủ quá sâu".

"Vâng" Vũ Văn Địch khom người đáp ứng.

Lúc này Phong Liên Dực mới ra ngoài, ngoài lều gió đêm thổi tới, lửa trong chậu lách tách vang dội, ngoài đống lửa Hoàng Bắc Nguyệt ôm tay ngồi trên chiếu, thân thể nhỏ nhắn yêu kiều khí thế, tựa như rất quen thuộc với việc gác đêm.

Hắn ngồi xuống bên kia đống lửa, quay đầu nhìn nàng cười: " Ta đã làm cô tức giận?".

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói : "Dực vương tử đánh giá bản thân quá cao rồi, không nhiều người có thể khiến ta tức giận".

Nghe lời này nụ cười trên khóe miệng Phong Liên Dực càng sâu, con ngươi màu tím chợt lóe, thậm chí có thể thấy vui vẻ lan tràn trong ánh mắt. Dù nàng không thừa nhận, nhưng nàng thật sự tức giận.

"Vừa rồi cô đi đâu?" Phong Liên Dực mỉm cười hỏi.

"Ta có cần thiết phải báo cho ngươi không?". Nàng lạnh lùng đáp lại.

Phong Liên Dực sờ mũi cười nói: "Không cần thiết, nhưng ta rất tò mò, làm đồng minh, hỏi một chút cũng không quá đáng chứ?".

"Đồng minh?" Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh nheo lại, ánh lên chút giảo hoạt thoáng qua, "Dực vương điện hạ, nếu là đồng minh, vậy chức nghiệp của ngươi là gì còn chưa nói ta biết!".

"Là do cô không hỏi!" Phong Liên Dực nâng mắt, để ánh lửa trong chậu chiếu vào đôi con ngươi, ánh mắt màu tím chói sáng vô cùng.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn có chút ngơ ngẩn, chỉ chốc lát hồi phục tinh thần, ho nhẹ dời tầm mắt, kiên định nói: "Bây giờ ta hỏi!".

"Vậy cô muốn nghe ta nói thật, hay nói dối đây?".

"Nói nhảm!" Hoàng Bắc Nguyệt tức giận nói, "Ta muốn nghe nói dối, còn cần hỏi ngươi sao?".

"Cũng đúng" Phong Liên Dực cười nói " Ta là triệu hoán sư, thuộc tính Phong".

"Linh thú ngươi triệu hồi là gì?" Hoàng Bắc Nguyệt vừa nghe, quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn căn bản không giống bề ngoài văn nhược tao nhã, là một cao thủ triệu hoán sư bí mật, rất lợi hại.

Phong Liên Dực ngẩng đầu nhìn sao giăng đầy trời: "Ở đây đông người, lần sau ta sẽ cho cô xem."

Hoàng Bắc Nguyệt bĩu môi, nụ cười dần dần hiện trên mặt, nói: "Ngươi là triệu hoán sư, bí mật này có bao nhiêu người biết?".

"Uhm, cô là người thứ ba biết".

Hoàng Bắc Nguyệt liếm môi, có chút gian trá nói: "Ngươi có sợ ta đem bí mật của ngươi nói ra không?".

Phong Liên Dực nhìn nàng, hơi giật mình, không nghĩ tới nàng dùng chiêu này uy hiếp, đúng ra mà nói, cao thủ đều là người quang minh lỗi lạc...

"Cô sẽ không làm vậy?"Lời nói có mấy phần không xác định, đối với tiểu nha đầu này, hắn cũng không hiểu rõ lắm.

"Có hay không thì phải xem biểu hiện của ngươi!" Hoàng Bắc Nguyệt tính toán trong lòng.

Vừa rồi ở bên ngoài lều Đoàn Lính đánh thuê Tứ Hải, nghe Viên lão đại nói chuyện cùng thủ hạ, nàng biết động tĩnh quỷ dị hôm nay không phải là linh thú bạo động, mà là bên ngoài Rừng rậm Phù Quang có một con thần thú.

Mặc dù không biết vì sao thần thú kia lại ra ngoài Rừng rậm Phù Quang, nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một. Trước kia, muốn gặp thần thú không chỉ có thực lực siêu cường tuyệt đối, còn phải có đầy đủ may mắn! Mà lần này không phải là một cơ hội tốt hay sao?

Thần thú kia đi ra ngoài, đúng lúc đem linh thú xung quanh dọa chạy, lúc này tiến vào Rừng rậm Phù Quang, nhất định có rất nhiều thuận lợi . Nếu may mắn có thể nhìn thấy thần thú, may hơn nữa có thể thu phục thần thú. Nếu có một con thần thú, vậy thì Hồng Liên của Điện Quang Diệu cũng không phải là nhân vậy uy hiếp gì lớn với nàng.

Hồng Liên sở hữu thần thú, nàng cũng có, thêm chút thủ đoạn nhỏ, giết chết ả cũng không phải việc khó.

Chẳng qua hàng phục thần thú chỉ là một giả thiết hoa mỹ mà thôi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không dám nghĩ nhiều, nàng dựa vào Vạn Thú Vô Cương thuần phục Băng Linh Huyễn Điểu thì không sao, nhưng thần thú cũng không dễ dàng. Hơn nữa, chưa biết thần thú kia thuộc đẳng cấp gì.

Lần này nàng muốn vào Rừng rậm Phù Quang là vì muốn sớm tìm được ba loại dược liệu luyện chế Tẩy Tủy đan, những chuyện khác chỉ là tiện tay.

Vạch tốt kế hoạch, nàng nhìn thấy biểu lộ vẫn còn kinh hoàng của Phong Liên Dực, cười nói: "Thực lực Dực vương điện hạ không tầm thường, chi bằng chúng ta lén vào Rừng rậm Phù Quang một lần xem sao!".

Phong Liên Dực cau mày nói "Lá gan cô thật lớn, bên trong là thời kỳ linh thú bạo động hung mãnh nhất, đi vào đó không phải là muốn chết chứ?".

"Ta không tin ngươi cũng nghĩ linh thú bạo động bên trong?". Hoàng Bắc Nguyệt nói "nói cho ngươi biết, bây giờ chúng ta vào đó là an toàn nhất, hoàn toàn không lo lắng bị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng