Quyển 3: Tuyệt sát thiên hạ (Chương 623 - 642)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
như trên người thiếu niên này có một loại lực lượng kỳ quái khiến cho người khác có cảm giác vô cùng an tâm.

Giống như chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng sẽ không cần phải sợ bất kỳ thứ gì.

"Công tử, tiểu nữ tên là Ngụy Yên Nhiên, cha ta là đại tướng quân Ngụy Võ Thần của Đông Ly Quốc!"

Hoàng Bắc Nguyệt đã sớm biết thân phận của nàng, chẳng qua khi nghe chính miệng Ngụy Yên Nhiên nói ra, nàng vẫn lộ ra chút kinh ngạc, chỉ là rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thản.

"Thì ra là thiên kim tiểu thư của Ngụy đại tướng quân, thất lễ rồi!"

"Nghe khẩu khí của ngươi, ta khẳng định ngươi cũng chán ghét hắn giống như ta vậy!" Ngụy Yên Nhiên thản nhiên cười nói: "Hắn chính là một tên đại gian tặc tội ác tày trời!"

Hoàng Bắc Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn nàng, có cô nương nào lại nói về phụ thân mình như thế?

"Hắn đê tiện vô sỉ, nếu năm đó không phải hắn cường bạo mẫu thân ta, ta sao có "phúc phận" được làm nữ nhi của hắn đây?" Ngụy Yên Nhiên thản nhiên mắng nhiếc cha của mình, không thèm lưu lại chút mặt mũi nào cho hắn.

Hoàng Bắc Nguyệt thật sự rất muốn gật đầu đồng tình, nhưng thời điểm này nàng biết mình phải giữ vẻ mặt bình tĩnh, bởi vậy liền mở miệng hỏi: "Tại sao ngươi lại tới Bắc Diệu quốc?"

Ngụy Yên Nhiên khẽ cắn môi dưới, nói: "Cái này...cái này Yên Nhiên không thể nói cho công tử được, nếu như chuyện tình bị lộ, mẫu thân của ta ở Đông Ly quốc sẽ rơi vào độc thủ của hắn mất."

Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, trong lòng càng thêm chán ghét đối với tên Ngụy Võ Thần kia, lão gian tặc này không ngờ lại dùng thủ đoạn hèn hạ để uy hiếp chính nữ nhi của mình! Quả thực là không còn tính người!

"Ta luôn luôn mơ mộng, hy vọng có một người võ công cái thế đạp trăng mà đến, có thể cứu vớt ta ra khỏi chỗ dơ bẩn này!" Ngụy Yên Nhiên nói xong, đôi mắt đẹp nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng nhảy dựng, ho nhẹ một tiếng: "Ta chỉ là một tên luyện dược sư!"

Ngụy Yên Nhiên "phì" một tiếng bật cười, ôn nhu nói: "Chúng ta chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên, ngươi sợ ta sẽ nhờ vả ngươi hay sao?"

"Nếu ngươi cứ luôn mộng mơ như vậy, người kia e rằng sẽ vĩnh viễn không đến." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nhìn nàng: "Yên Nhiên tiểu thư, hy vọng ngươi có thể sớm ngày đoàn tụ với mẫu thân ngươi."

Sau khi nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt phóng người nhảy lên, sau đó dần khuất bóng sau tường rào.

Ngụy Yên Nhiên tiến lên một bước, vươn tay: "Công tử, tên của ngươi..."

Đáng tiếc tốc độ của Hoàng Bắc Nguyệt quá nhanh, lời của nàng còn chưa nói xong, trước mặt sớm đã không còn một bóng người.


Chương 633: Hoàng thất phân tranh (11)

Nguỵ Yên Nhiên sợ sệt nhìn phía trước, cảm giác mất mát trong lòng, không thể dùng lời nói để diễn tả được.

" Tiểu thư!" Một nha hoàn mặt mày thanh tú chạy ra từ bên trong, nhìn theo hướng Hoàng Bắc Nguyệt vừa đi, nói: "Người kia, nô tì thấy hắn không giống người tốt !".

"Người tốt hay người xấu cũng không liên quan, hắn quan tâm ta, không phải vì bộ mặt xinh đẹp này." Nguỵ Yên Nhiên nói, nhất định là người có tính cách nhanh nhẹn.

"Tiểu thư dù sao ngài cũng đừng làm theo cảm tính, nếu làm hỏng việc lớn của lão gia, vậy phu nhân sẽ ..." nha hoàn lo lắng nói.

"Ta hiểu." Nguỵ Yên Nhiên lạnh lùng nói: "Không cần ngươi lúc nào cũng phải nhắc lại, Nguỵ Võ Thần là đồ cầm thú !".

Nha hoàn cúi đầu không dám nói thêm nữa.

Nguỵ Yên Nhiên xoay người vào nhà, lại thấy trên bàn đá trước sân đặt một bình thuốc, khoé miệng ẩn chưa lộ ra ý cười, bàn tay thon dài cầm bình lên, áp vào lồng ngực, nhẹ nhàng nói : " Công tử, ngươi lo lắng cho Yên Nhiên nên mới ngừng thổi tiêu sao.".

Nam nhân bình thường, nhìn nàng nhảy múa xinh đẹp như vậy, hồn đã sớm đi về nơi nào rồi, ai sẽ nhìn thấy chân của nàng chảy máu? Ai sẽ nhìn thấu tâm tư đau đớn của nàng.

Chỉ có hắn nhìn ra được.

Hoàng Bắc Nguyệt từ biệt viện nhỏ chạy ra ngoài, liền thở dài một hơi, trên mặt hiện lên chút quẫn bách, may mắn là nàng nhanh.

Yểm ở trong lòng đã cười tới mức ngã xiêu ngã vẹo, hận không thể ở trên đất lăn qua lăn lại.

" Công tử ...~ công tử, ngươi lo lắng cho Yên Nhiên sao ~~~~~" không chỉ cười nhạo, mà Yểm còn vô sỉ bắt chước giọng nói của Nguỵ Yên Nhiên, nói xong bản thân liền cười lăn lộn.

" Công tử~~~ giúp Yên Nhiên bôi thuốc đi~~~~~."

" Ngươi chính là công tử đạp trăng mà đến, mang theo Yên Nhiên theo đi~~~ phốc hahahahaha...".

"Ngươi cười đã đủ chưa!". Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, sắc mặt rất khó coi !

Yểm ở trong hắc thuỷ cấm lao ngưng tụ khí thành hình người, làm động tác chấm chấm nước mắt , lấy giọng nói :"Công tử, đừng hung dữ như vậy, cùng người ta nói chuyện đi~~~".

Từ "đi" mà hắn nói ra hết sức buồn nôn và ghê tởm, Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong trên người liền rụng xuống một lớp da gà.

"Hỗn đản ! Lão tử đem ngươi nhốt cả đời ! Vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện thoát ra !".

Yểm lập tức giả bộ yếu đuối ngã xuống đất không dậy nổi, ai oán nói : "Đáng ghét, lúc nói chuyện với mĩ nhân, ngươi rõ ràng không tỏ thái độ như bây giờ ! Ta thật đáng thương, không phải là thân nữ nhân.".

"Ngươi không phải nữ nhân, mà lại có toàn bộ phẩm chất của nữ tử." Hoàng Bắc Nguyệt bất ngờ nói, không hiểu vì sao nàng cảm thấy gần đây Yểm càng ngày càng bỉ ổi, luôn thách thức tới điểm giới hạn trong nàng, làm cho nàng tức giận tới mức thề muốn đem hắn nhốt cả đời.

Yểm lần nữa ngồi xuống, dựa vào cột trụ đồng to lớn, quay lại vẻ bình thường, nói: " Hoàng Bắc Nguyệt, nếu ta đoán không nhầm lúc ngươi nhìn thấy Nguỵ Yên Nhiên, đã muốn giết nàng, bên trong Quyền vương và Nguỵ Võ Thần chắc chắn có liên quan, ngươi muốn phá huỷ kế hoạch liên hợp của bọn họ, vì sao không ra tay?"

"Chuyện nam nhân tranh đấu, liên quan gì đến nữ nhân?" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, môi mỏng hồng nhạt nhẹ nhàng cong lên.

Yểm một lần nữa nhìn nhận lại nàng, có chút kinh ngạc :"Ồ? Sao ta lại thấy ngươi có một chút mùi vị kì lạ đây?"

Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm mặt lạnh lùng nói : "Ngươi thì có năng lực ngửi được mùi gì?"

"Vị của tình người !" Yểm đập tay một cái. "Thật không dễ dàng! Hoàng Bắc Nguyệt cũng có tình người? Ta vốn nghĩ ngươi là xú nha đầu bạc tình bạc nghĩa cơ đấy !".


Chương 634: Hoàng thất phân tranh (12)

"Hôm nay ngươi không nên trêu chọc ta!" Hoàng Bắc Nguyệt ở trong lòng giận dữ, hắc thuỷ cấm lao tức khắc nổi lên một trận gió.

Yểm bị dọa sợ vội vàng chạy trốn, sau đó hắc hắc cười, nói : " Đừng nóng giận, tiểu Bắc Nguyệt, ngươi có phát hiện, nguyên khí của ngươi có thể ảnh hưởng tới hắc thuỷ cấm lao không."

Vừa nghe Yểm nói như vậy,Hoàng Bắc Nguyệt cũng quên luôn cách hắn gọi nàng là 'tiểu Bắc Nguyệt", thử một chút, tập trung nguyên khí vào phù nguyên rồi từ từ rót vào hắc thuỷ cấm lao, mà nguyện khí được đưa vào đi qua lá bùa ở trên cột trụ đồng, liền bị hấp thụ.

Đây là đang gia tăng cấm chế cho hắc thuỷ cấm lao !

Yểm có phần không biết phải làm sao, ngẩng đầu nhìn lá bùa vì được hấp thụ nguyên khí mà toả sáng nhàn nhạt.

"Đời này, có lẽ thật sự không thể thoát ra được."

Nghe Yểm lúc nào cũng tuỳ tiện lại nói ra một câu đầy u uất như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt dù lãnh đạm trong lòng cũng nảy sinh một chút thất vọng.

"Hoá ra sau khi ta học phù chú thuật, phù nguyên hình thành, nguyên khí này liên tiếp không ngừng mà đi vào, tăng cường phong ấn của hắc thuỷ cấm lao."

Yểm nói : "Trừ khi đến một ngày ấn phù của ngươi bị nghiền nát, ta có thể nhân cơ hội đó mà thoát ra ngoài, nếu không....."

Hoàng Bắc Nguyệt đứng thẳng người đón gió đêm, trường bào màu đen bị gió cuốn lên, thanh âm của nàng bị bóng đêm bao phủ thêm phần lạnh lẽo : " Ngày nào đó đấy vĩnh viễn không bao giờ xảy ra."

"Bị giam cầm mười bảy năm, thật ra ta cũng sớm đã coi nó thành thói quen." Yểm lãnh đạm không so đo nói, giống như một chút cũng không quan tâm. "Thỉnh thoảng yên tĩnh một mình, xem những chuyện xảy ra với ngươi, cũng tốt, ta không cần phải quay lại sống ở nơi dơ dáy bẩn thỉu kia.'

"Thật ra trên thế giới này ngoại trừ những điều bẩn thỉu, vẫn còn rất nhiều thứ khác là ngươi chưa nhìn thấy mà thôi." Hoàng Bắc Nguyệt từ từ đi về phía trước, đoạn đường ban đêm trống trải, ven đường có một chút mờ mờ ánh sáng đèn dầu, làm cho bóng của nàng kéo ra thật dài.

"Yểm, mắt của ngươi chỉ có thể cảm thấy tội ác."

Yểm ảo não, trên môi nhàn nhạt ý cười, im lặng không đáp.

******** Bắc Nguyệt Hoàng Triều ********

Chuyến đi Tu La thành lần trước cũng tiêu tốn không ít lực lượng, những dong binh trời sinh kiêu ngạo cũng bớt khoa trương, không dám rêu rao nhắc tới chuyện muốn tiêu diệt Tu La thành nữa.

Lính đánh thuê đóng trại ở bên ngoài thành để nghỉ ngơi dưỡng sức, Quyền vương liền sai người đưa tặng đủ loại thuốc chữa thương và đồ ăn, chu cấp miễn phí cho những người này, hành động này của hắn lấy được không ít thiện cảm từ bọn họ.

Một số dong binh đoàn nhỏ cùng đi vào với liên minh đoàn cũng bị thương nặng, bọn họ không có luyện dược sư như những binh đoàn lớn, rất cần có tiền cứu tế và thuốc trị thương.

Thuốc trị thương của Quyền vương đúng là sự giúp đỡ đúng lúc, tức khắc làm cho những đoàn dong binh nhỏ trọng tình trọng nghĩa mang ơn hắn, chỉ cần Quyền vương ra lệnh một tiếng, bọn họ nguyện chết cũng không từ chối.

Quyền vương đúng là một con cáo già gian xảo, giả nhân giả nghĩa, biết mua chuộc lòng người ở thời điểm quan trọng nhất.

"Vương, đây là đồ Quyền vương tặng cho người." Cát Khắc từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một hộp gỗ, nhìn qua bên trong có rất nhiều đồ tốt, thế nhưng dường như Cát Khắc nhìn thấy nó chỉ có cảm giác ghê tởm, sau khi tiến vào liền tuỳ tiện bỏ ở trên bàn.

A Tát Lôi chạy tới, mở bên trong lấy đồ ra xem, liền cười nói : "Xem ra Quyền vương biết Vương của chúng ta là luyện dược sư, cho nên không đưa thuốc tới, mà gửi tặng không ít dược liệu quý giá và nguyên liệu luyện khí, có những thứ này trong tay đúng là giá trị không nhỏ."

Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhướn mày, nếu là lúc vừa tới nơi này, nàng nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy thì còn có một ít dao động, suy cho cùng cũng là vì lúc đấy nàng không có tiền.


Chương 635: Hoàng thất phân tranh (13)

Nhưng hiện tại thứ nàng có nhiều nhất chính là tiền.

Từ khi loại bỏ được Tuyết di nương, Cầm di nương và Tiêu Viễn Trình, việc thu chi của phủ trưởng công chúa đều nằm trong tay nàng, nhiều năm như vậy nàng không có mặt trong phủ, đều là do Phương di nương thay nàng quản lý sổ sách.

Phương di nương là người thông minh, biết nàng không giống người bình thường, nên không dám giở trò, do đó tiền thuế hàng năm và sổ sách đều gửi tại gia tộc Cát Bố Nhĩ trên khắp đại lục, nàng đi đến đâu cũng có thể tuỳ ý lấy.

Cát Khắc là người chính trực ngay thẳng, liền khinh thường nói : "Thứ tốt chúng ta cũng có, khi còn ở trong rừng không phải đã thấy rất nhiều sao !"

"Nếu đã không thích, Cát Khắc đại ca còn mang vào làm cái gì?" A Tát Lôi cười hỏi.

"Hừ!" mặt Cát Khắc hơi đỏ lên, hừ lạnh một tiếng, nói: "Người tới đưa đồ này là một tiểu cô nương, nếu ta không nhận nàng liền bám dính ta không tha !"

"Hahahaha " A Tát Lôi vừa nghe liền cười ha hả, đến cả Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nhịn được mà cười, Quyền vương đúng là cáo già, lại có thể để một nữ nhân tới chuyển giao đồ, chẳng trách Cát Khắc từ bên ngoài vào mặt liền sa sầm lại.

"Tiểu cô nương kia ngoại trừ tặng đồ, còn nói gì nữa không?" Hoàng Bắc Nguyệt che môi nhịn cười hỏi.

Cát Khắc thấy ngay cả nàng cũng cười, lại càng thêm xấu hổ, đỏ mặt nói :" Quyền vương còn mời người đến vương phủ làm khách !"

"Ài !Quyền vương là muốn mượn sức của chúng ta sao?" A Tát Lôi cười nói.

" Một vị luyện dược sư ai mà không nghĩ đến chuyện muốn mượn sức? Với lại Vương của chúng ta không chỉ là luyện dược sư mà còn là một triệu hoán sư nữa!."Hoàng Bắc Nguyệt vung tay nói: "Ngày đó những lính đánh thuê nhìn thấy dung mạo của ta, đều bị Chỉ Chỉ tạo ra ảo cảnh làm cho bọn họ quên hết rồi, về sau đừng nên nhắc lại nữa."

Cát Khắc và A Tát Lôi cùng nhau kinh ngạc hỏi: "Vật nhỏ kia còn có tác dụng này?"

Bọn họ đều đã nhìn thấy Chi Chi, mặc dù bọn họ không thể giao tiếp với tiểu viên cầu màu trắng kia, nhưng cảm thấy nó vô cùng đáng yêu.

"Ta cũng vừa mới biết, ảo cảnh này đối với một số cao thủ không có tác dụng, ví dụ như Mặc Liên có thần thú bảo hộ."

"Mặc Liên trầm mặc ít nói, hẳn là sẽ không đem chuyện của Vương đi nói lung tung." A Tát Lôi nói.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng rất yên tâm về chuyện này.Cát Khắc đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền nói: "Lúc ta trở về có nhìn thấy Mặc Liên, hắn không đi cùng đám người Hồng Liên, ta thấy hắn đói bụng rất đáng thương, liền mua cái bánh nướng cho hắn, vậy mà hắn còn không chịu lấy."

Cát Khắc tự mình nói, rồi lại tự mình cười rộ lên.

"Người ta là Mặc Liên tôn thượng của Quang Diệu điện, sao lại ăn bánh nướng được !" A Tát Lôi cười cười nói. " Nhưng mà tên kia có vẻ rất nghe lời Vương của chúng ta, lần sau thấy hắn, ta nhất định sẽ mời hắn uống rượu."

"Nhưng mà...." Cát Khắc nhíu mày nói : "Ta thấy người của Quyền vương phủ cũng đang tìm hắn, có lẽ cũng muốn mời hắn đến vương phủ làm khách."

"Mặc Liên sẽ không đi." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, nàng tương đối hiểu rõ tính cách của Mặc Liên, sẽ không dễ dàng để người của Quyền vương phủ mua chuộc.

Cát Khắc gật gật đầu, nói : "Mặc Liên quả thật không đáp lại liền đi mất, Vương, ta cũng ra ngoài bảo bọn họ trở về đi."

Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một lúc, mở miệng hỏi: "Cát Khắc, Quyền vương mời khách thế nào?"

"Nói là trong vương phủ có một vị vũ nữ khuynh quốc khuynh thành, ba ngày sau sẽ biểu diễn, mời anh hùng khắp nơi cùng nhau xem, ngay cả Tề vương cũng sẽ đi, phần lớn lính đánh thuê là vì muốn xem mặt của Tề vương nên mới đồng ý tham dự."

Tề vương cũng đi?!

Nói như vậy lần này trên danh nghĩa là xem người đẹp biểu diễn, Quyền vương vừa muốn mượn sức của những cao thủ lính đánh thuê này, vừa nhân cơ hội này để chèn ép thế lực của Tề vương đi xuống.


Chương 636: Hoàng thất phân tranh (14)

Vũ nữ nghiêng nước nghiêng thành kia, chắc chính là Nguỵ Yên Nhiên, với một thân quyến rũ, lúc đó lính đánh thuê bị làm cho mê hoặc thiên về một phía tín nhiệm vào Quyền vương, mỗi việc hắn làm đều là vì muốn giảm nhuệ khí của Tề vương.

Nhân cơ hội đó, Quyền vương phát tán lời đồn nhảm ra ngoài, rằng lính đánh thuê quy lại một mối nhưng không ủng hộ Tề vương, như vậy uy tín của Tề vương ở Bắc Diệu quốc sẽ bị lung lay, người dân sẽ bắt đầu nghi ngờ Tề vương thật sự có tài năng để cho bọn họ ủng hộ hay không, đến lúc đó Quyền vương kết hợp với Nguỵ Võ Thần của Đông Ly quốc, phát động nổi loạn.

Xem ra Nguỵ Yên Nhiên thật sự là một bảo vật, thảo nào Quyền vương vừa nghe tin nàng đến đây, ngay tức khắc đồng ý cắt nhường thành trì.

Mĩ nhân kế, từ trước tới nay đều có tác dụng !

"Chúng ta đi !" Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên một chút. "Mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, gặp một lần suốt đời khó quên đây!"

Cát Khắc cùng A Tát Lôi đồng thời mở to hai mắt nhìn nàng, đối với lời nói của nàng thật không giải thích được, A Tát Lôi vội vàng hỏi : "Vương, người thật sự là nữ nhân sao ?"

Hoàng Bắc Nguyệt không đeo mặt nạ, nghe nói như vậy liền ngẩng một đôi con ngươi trong trẻo như nước lên, hướng hai người bọn họ mỉm cười hỏi:"Các ngươi nói đi?"

A Tát Lôi lập tức nuốt khan một cái nói : " Doạ người !"

Hoàng Bắc Nguyệt thay đổi sắc mặt : "Doạ người?"

A Tát Lôi rụt cổ lại nói : "Chính là đã quen với bộ dáng lạnh như băng của Vương, bộ dáng này, ta chịu không được." nói xong vội vàng chạy chối chết.

Hoàng Bắc Nguyệt ha ha cười, những người xung quanh liền ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ thầm Vương của bọn họ có lẽ nào chịu đả kích quá lớn ...? Như vậy còn có thể cười?

"Vương, tiểu tử kia nói chuyện lúc nào cũng không giữ ý tứ..." Cát Khắc giải thích một chút.

Hoàng Bắc Nguyệt khoát tay nói : "Đây là lời nói thật !" nàng cũng không phải là mới nghe lần đầu, trước kia Thẩm Vi Ngưng đã phê bình, nàng lúc đó đã rất tức giận, bây giờ nghĩ lại cũng thấy không có chuyện gì to tát, sự thật thì đúng là như vậy!

( Thẩm Vi Ngưng xuất hiện ở một bộ truyện khác của Lộ Phi, Thẩm Vi Ngưng biệt hiệu N, là đối thủ cả đời của Hoàng Bắc Nguyệt ~)

Cát Khắc gãi đầu thật thà cười rộ lên, đích xác chính là nói thật.

"Vừa nãy ngươi nhìn thấy Mặc Liên ở đâu?" sau khi cười xong, Hoàng Bắc Nguyệt thuận miệng hỏi.

"Ngay tại bên ngoài cửa thành." Cát Khắc đáp.

Hoàng Bắc Nguyệt gật gật đầu liền đeo mặt nạ đi ra ngoài.

Nàng vừa mới rời khỏi, thì phía sau có người đến hỏi thăm. Cát Khắc đi ra, trông thấy quần áo mà người kia mặc có huy hiệu của gia tộc Bố Cát Nhĩ, trên đường đã nhận được sự chăm sóc tử tế của Lạc Lạc thiếu gia, trong lòng rất biết ơn liền lễ phép nói : "Vương của chúng ta có chút chuyện vừa mới rời đi, xin hỏi có việc gì không?"

"Thật ra thì cũng không có chuyện gì lớn, thiếu gia nhà chúng ta muốn đến thăm hỏi Nguyệt Dạ các hạ, cho nên sai ta đến trước xem Nguyệt Dạ các hạ có bận việc gì không."

Cát Khắc nghe được đối phương lễ phép như vậy, trong lòng ấn tượng tốt càng sâu, liền nói : "Công tử của chúng ta vừa mới đi, có thể ở trên đường sẽ tình cờ ghé thăm Lạc Lạc thiếu gia."

"Vậy là tốt rồi, tại hạ xin phép cáo từ." Người này nghe xong vô cùng vui vẻ, liền nhanh chóng trở về thông báo.

Hoàng Bắc Nguyệt đi tới bên ngoài cửa thành, nhìn xung quanh một vòng không tìm thấy bóng dáng của Mặc Liên.

Bên đường có một quán rượu nhỏ, nàng mua một ít bánh nướng và thịt, tiện thể nghe ngóng một ít tin tức của Mặc Liên. Về một nam nhân mắt mù, mặc quần áo đen lại là thanh niên u ám kì dị, ông chủ đương nhiên là có ấn tượng sâu sắc liền chỉ đường cho Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt nói cảm ơn, mang theo đồ ăn mua được tiến vào lối đi trong rừng cây.


Chương 637: Hoàng thất phân tranh (15)

Ở trong rừng mà muốn tìm được Mặc Liên thật sự rất dễ, nơi nào mà chim bay đi trốn, động vật không dám lại gần, có âm khí dày đặc thì phần lớn là Mặc Liên ở nơi đó.

Đúng như dự đoán, từ một nơi thấy rất nhiều chim tán loạn bay đi trốn, Hoàng Bắc Nguyệt liền đi vào, thấy Mặc Liên đang quay lưng lại phía nàng, tay cầm một con chim nhỏ đang gắng sức vỗ cánh, trông nó có vẻ như vô cùng sợ hãi.

"Mặc!" Hoàng Bắc Nguyệt gọi một tiếng, không phải là người này sẽ đói đến mức muốn bắt con chim nhỏ kia ăn đấy chứ?!

Mặc Liên ngạc nhiên ngẩng, đầu có phần khó tin nhìn theo hướng phát ra âm thanh kia, sửng sốt đứng im.

"Nó sắp chết, mau buông nó ra." Hoàng Bắc Nguyệt nói xong liền tiến lên phía trước.

Mặc Liên từ từ thả tay ra, chim nhỏ nằm trong lòng bàn tay hắn sợ hãi giãy giụa muốn vỗ cánh bay đi, nàng tới gần nhìn, mới phát hiện cánh của con chim này đã bị gãy.

Mặc Liên vô tội nói : "Không phải ta."

"Ta biết không phải ngươi." Vết thương trên cánh của chim nhỏ là do cung tên gây ra, không phải do bị bẻ gãy. "Ngươi định cứu nó?!"

"Không." Mặc Liên như giận dỗi buông tay ra, chim nhỏ thoáng cái liền rơi trên mặt đất đầy lá khô.

Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một cái, khom lưng xuống đem chim nhỏ nhặt lên, sát khí trên người Mặc Liên rất nồng đậm, giống như diêm vương đầu thai vậy, lạnh như băng, những động vật này rất quý cái mạng sống, thấy hắn đương nhiên sẽ sợ hãi.

Hắn vốn là có ý tốt, muốn cứu con chim nhỏ bị người ta bắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net