Quyển 3: Tuyệt sát thiên hạ (Chương 623 - 642)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 623: Hoàng thất phân tranh (1)

Mạnh Kỳ Thiên có chút giật mình, tuy sống chung với nhau đã lâu, thế nhưng Mặc Liên chưa từng chủ động gọi hắn bao giờ, cái tên này quá mức lạnh lùng, thậm chí hắn còn hoài nghi không biết Mặc Liên có biết tên của hắn không nữa.

Hồng Liên có chút nghi hoặc nhìn Mặc Liên một cái, sau đó lại quay sang nhìn Mạnh Kỳ Thiên, ánh mắt kia giống như đang muốn hỏi: Hắn gọi ngươi làm cái gì?

Mạnh Kỳ Thiên cũng rất nghi hoặc, hắn nhún vai đi tới, cười nói: "Mặc Liên tôn thượng có gì phân phó sao?"

"Cái này." Mặc Liên giơ tay lên chỉ chỉ đóa hoa cát cánh trên khóe mắt.

Mạnh Kỳ Thiên nhìn sang Hồng Liên, chỉ thấy nàng cũng cau mày, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ khó hiểu, ý Mặc Liên muốn hỏi là: Đóa hoa cát cánh này là từ đâu ra?

Hai người nhất thời lấy làm kinh hãi, không ngờ Mặc Liên lại biết khóe mắt của mình có xăm hình hoa cát cánh, hơn nữa còn trở thành một tiểu bảo bảo tò mò! (Dạ: miêu tả thật đáng yêu a~)

"Cái này ta cũng không biết, chỉ sợ phải đi hỏi Thánh Quân mới được." Mạnh Kỳ Thiên lắc đầu nói.

Hồng Liên liếc mắt nhìn hắn: "Mạnh Kỳ Thiên, không phải ngươi được xưng là trên biết năm trăm năm, dưới biết năm trăm năm hay sao? Không ngờ lại có chuyện tình mà ngươi không biết!"

"Đương nhiên, Mạnh Kỳ Thiên ta cũng không phải là thần, đương nhiên cũng có chuyện không biết, huống hồ thời điểm ta tới Quang Diệu điện, Mặc Liên tôn thượng cùng Hồng Liên tôn thượng đã ở đó rồi, nếu muốn dò hỏi lai lịch, vậy phải hỏi Hồng Liên tôn thượng mới đúng nha, dù sao ngài và Mặc Liên tôn thượng cũng lớn lên với nhau từ nhỏ."

Mạnh Kỳ Thiên vừa nói mấy câu đã đem củ khoai lang nóng bỏng tay này ném lại cho Hồng Liên. Hồng Liên sửng sốt, thấy Mặc Liên chuyển ánh mắt về phía mình, nàng không khỏi có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia đỏ ửng hiếm thấy.

" Ta...ta làm sao biết được? Từ lúc ta ý thức được thì trên mặt hắn đã có cái hình xăm đó rồi! Ta còn cho rằng nó là cái bớt!"

Mạnh Kỳ Thiên "phốc" một tiếng, bật cười: "Bớt? Làm gì có cái bớt nào xinh đẹp như vậy?"

Hồng Liên bĩu môi nói: "Từ nhỏ đã có, đây không phải cái bớt thì là gì?"

Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mặc Liên vẫn luôn mím môi trầm mặc không nói ở bên cạnh, khi nhìn đến những vết thương trên mặt hắn, nàng có chút đau lòng, vội lấy thuốc mỡ ra, nhanh chóng đi qua: "Ngươi đột nhiên hỏi tới vấn đề này làm gì? Nếu không hiểu, vậy cứ chờ lúc về chúng ta đi hỏi Thánh Quân là được, bây giờ quan trọng nhất là vết thương trên mặt ngươi, để ta giúp ngươi bôi thuốc..."

Hồng Liên vừa nâng tay lên thì bị Mặc Liên ngăn lại, không có được đáp án mình cần, dường như Mặc Liên rất thất vọng, vẻ mất hứng hiện rõ trên mặt. Hắn vốn không phải hạng người biết giấu diếm cảm xúc, lúc này tâm tình đang xuống thấp, hắn đương nhiên không muốn líu ra líu ríu với Hồng Liên.

Mặc Liên yên lặng xoay người ly khai, hoàn toàn ngó lơ Hồng Liên cùng Mạnh Kỳ Thiên đang đứng phía sau.

Hồng Liên tức giận vứt luôn lọ thuốc mỡ trân quý ở trong tay, phùng mang trợn mắt nói: "Lúc nào cũng quái gở như vậy! Trách không được chả có ai muốn ở chung với hắn! Chán ghét! Chán ghét! Ta chán ghét ngươi nhất!"

Mạnh Kỳ Thiên bất đắc dĩ nhìn Hồng Liên, tính tình của Mặc Liên nàng không phải không biết, thế mà mỗi lần bị Mặc Liên ngó lơ, nàng đều bạo phát lớn như vậy, quả là một thiếu nữ tinh lực dồi dào...

Mặc Liên đang lẳng lặng bước đi, chung quanh bỗng dưng xuất hiện rất nhiều tiếng bước chân cùng tiếng cười nói của đám lính đánh thuê, bởi vậy hắn thuận tay túm lấy một tên, dùng thanh âm lạnh như băng hỏi: "Nguyệt (ở đâu)?"

Tên lính đánh thuê xui xẻo bị hắn tóm hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, nhưng khi nghĩ tới người trước mắt là Mặc Liên của Quang Diệu Điện, hắn lập tức run sợ hỏi lại: "Ngài...ngài nói cái gì?"


Chương 624: Hoàng thất phân tranh (2)

"Nguyệt!" Mặc Liên không kiên nhẫn lặp lại lần nữa, sát khí quỷ dị đã bắt đầu tản mát ra xung quanh.

Tên lính đánh thuê bị doạ đến mức run lẩy bẩy, nguyệt gì? Rốt cục là nguyệt gì cơ chứ!!! Hắn không hiểu mà!

"Nguyệt Dạ các hạ đã cùng Tề vương trở về thành rồi." Một giọng nữ thanh thúy vang lên.

Mặc Liên buông tên lính đánh thuê kia ra, dùng đôi mắt vô thần nhìn về phía thiếu nữ vừa mở miệng: "Tề vương?"

Tên lính đánh thuê vừa được tự do thì lập tức bôi mỡ vào chân, cố gắng chạy thật xa!

Trên mặt thiếu nữ vừa nói chuyện có mang theo tấm vải che mặt màu đen, nàng chính là Thiên Đại Đông Nhi, thủ hạ của nàng đều đã chết trong Tu La Thành, bởi vậy bây giờ nàng đang chuẩn bị một mình trở về thành gặp quốc sư Thiên Đại Mê Ly, không ngờ lại vô tình trông thấy cảnh Mặc Liên đang ép hỏi một tên lính đánh thuê, vừa nghe thấy hắn muốn tìm Hoàng Bắc Nguyệt, nàng liền tốt bụng mở miệng nhắc nhở.

"Tề vương mà ngươi cũng không biết sao? Lúc trước hắn đã xông vào cứu ngươi, thiếu chút đã không ra được." Thiên Đại Đông Nhi lạnh nhạt nói.

Mặc Liên trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Chết rồi."

Thiên Đại Đông Nhi ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu ý của hắn: "Cái gì chết rồi?"

Người không quen với phương thức nói chuyện của Mặc Liên quả thực rất khó hiểu được ý tứ mà hắn muốn biểu đạt.

Mặc Liên nói chuyện không thích lặp lại lần thứ hai, nói chết thì chính là chết, không có giải thích gì thêm.

Dường như đã nắm được điểm mấu chốt, Thiên Đại Đông Nhi đi tới trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ý ngươi là Tề Vương chết rồi? Vậy người cùng Nguyệt Dạ các hạ ở chung là ai? "

"Đồ giả." Mặc Liên lãnh đạm nói.

Thiên Đại Đông Nhi hít một hơi khí lạnh, âm thầm hoảng sợ, sau khi suy nghĩ một chút, nàng mới mở miệng nói: "Mặc Liên các hạ cũng muốn vào thành phải không?"

Mặc Liên gật đầu, hắn quả thật muốn vào thành, chỉ là hắn không biết đường mà thôi...

Thiên Đại Đông Nhi nói: "Nếu như Mặc Liên các hạ không ngại thì có thể đi cùng ta."

Mặc Liên cũng đang muốn tìm một người dẫn đường, hắn tính chộp bừa một tên nào đó trong đám lính đánh thuê kia, nào ngờ bây giờ lại có người chủ động đứng ra "nhận trách nhiệm", hắn cũng đỡ phiền phức.

Hai người cùng nhau lên đường, Mặc Liên là người không thích nói nhiều, mà hai năm qua Thiên Đại Đông Nhi cũng đã học xong kĩ năng giấu tài, bởi vậy cũng không nói nhiều, dọc đường chỉ một mực suy nghĩ ý đồ của kẻ giả mạo đang tiếp cận Hoàng Bắc Nguyệt.

Dùng trí thông minh của Hoàng Bắc Nguyệt, không có khả năng nàng không phát hiện ra người kia là giả mạo! Hay là nàng có tính toán khác?

Tâm tư của người đó nàng không bao giờ đoán được, quên đi, nàng ấy thông minh như thế, ắt hẳn sẽ không lật thuyền trong mương đâu!

********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********

Vua của Bắc Diệu Quốc đã băng hà từ năm năm trước, triều thần đón Cửu hoàng tử đang làm con tin ở Nam Dực quốc về, vốn định đưa Cửu hoàng tử lên ngôi, nào ngờ lại gặp sự ngăn cản từ Nhã hoàng hậu cùng Quyền vương. Bọn họ nói đất nước đang trong thời kì quốc tang, trắng trợn phô trương là không thích hợp, bởi vậy đã hoãn việc cử hành lễ đăng cơ, một lần hoãn này là cả năm năm liền.

Quyền vương nắm quyền hành lớn trong tay, chẳng những không có hảo cảm gì đối với vị Cửu hoàng tử vẫn luôn làm con tin ở bên ngoài kia, trái lại còn ủng hộ một vị hoàng tử khác của Nhã hoàng hậu – Thập Nhất hoàng tử Phong Nhã Ngọc.

Dân gian có lời đồn đại, nói rằng vị Thập Nhất hoàng tử kia chính là do Nhã hoàng hậu cùng với Quyền vương tư thông sinh ra, cho nên Quyền vương rất thiên vị đối với hắn.

Tâm tư của Quyền vương rất thâm trầm, hắn biết Cửu hoàng tử Phong Liên Dực rất được lòng dân, nếu hắn muốn nâng đỡ Thập Nhất hoàng tử, vậy vị Cửu hoàng tử này chính là chướng ngại vật lớn nhất. Nhiều năm qua, Quyền vương trăm phương ngàn kế mưu tính, nhiều lần muốn mưu hại Cửu hoàng tử nhưng không có lần nào thành công.

Ở bên ngoài, Bắc Diệu Quốc là một mảnh gió êm sóng lặng, nhưng kì thực ở bên trong, Quyền vương cùng Cửu hoàng tử đã hoàn toàn xé rách da mặt, ngay cả Nhã hoàng hậu cũng hoàn toàn không còn chút tình cảm nào với đứa nhi tử này của mình!


Chương 625: Hoàng thất phân tranh (3)

Trên thực tế, nội loạn của Bắc Diệu Quốc đã sớm bắt đầu rồi!

Đêm khuya.

Trên một thân cây cách Quyền vương phủ độ bảy tám thước, thân ảnh của Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ ẩn nấp sau đám cành lá, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hậu viện của Quyền vương phủ cách đó không xa.

Đêm đã khuya như vậy mà thư phòng trong hậu viện của Quyền vương phủ vẫn còn sáng đèn, cũng không biết đám người này đang làm cái gì nữa.

Tòa vương phủ này được canh phòng rất nghiêm mật, không thua kém gì so với hoàng cung, những người đi tuần tra đều là cao thủ, hơn nữa bốn phương Đông Tây Nam Bắc còn có cao thủ thuộc tính Phong bảo vệ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là bọn họ sẽ phát hiện ra ngay.

Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào thân cây, để dễ dàng hành động, lần này nàng cố ý mặc một thân nam trang nhẹ nhàng đơn giản. Chất vải màu đen tôn lên khí chất cao ngạo thanh lãnh của nàng, mái tóc dài dùng một dải lụa cột lên cao. Dưới ánh trăng, mặt nàng như quan ngọc, mắt như điểm nước sơn, đen láy mà thâm thúy, thân hình tinh xảo nhưng lại không có sự mềm mại của nữ tính mà thay vào đó là vẻ đại khí, nụ cười mang theo nét phóng khoáng tiếu ngạo thiên hạ!

Đợi cả nửa ngày, một chiếc xe ngựa rốt cuộc cũng từ ngã tư đường phía xa xa chậm rãi tới gần, sau đó lén lút dừng lại ở cửa sau của Quyền vương phủ. Phu xe nhảy xuống, đi tới trước cánh cửa gõ hai cái theo quy luật, sau đó lại tiếp tục gõ ba cái. Một lúc sau, cánh cửa hé ra một cái khe nhỏ.

Một nam cao thủ đi tới, lấp ló nhìn chung quanh một chút, sau khi xác định không có ai đi theo, hắn mới hoàn toàn mở cửa ra.

Một người nam nhân gầy ốm từ trên xe ngựa đi xuống, dường như hắn rất sợ lạnh, hai tay đều giấu trong ống tay áo, từng bước run rẩy đi tới cửa. Hắn chỉ cao tới eo của tên cao thủ này, thân hình tuy ốm như một con khỉ nhưng trong mắt lại lộ ra tinh quang không tầm thường.

Cao thủ đứng ở cửa không dám có chút chậm trễ, gã cung kính đón hắn đi vào, sau đó mới đi ra đóng cửa lại.

"Cát đại nhân, Vương gia chờ ngài đã lâu."

"Ta cũng không có biện pháp, dọc theo con đường này có rất nhiều cơ sở ngầm, ta phải thật cẩn thận mới không bị Tề vương phát hiện." Cát đại nhân xoa xoa tay, dường như hắn thật sự sợ lạnh.

Địa thế của Bắc Diệu Quốc không giống với Đông Ly Quốc và Nam Dực Quốc, bởi vì lãnh thổ nằm ở phương Bắc, khí hậu ở đây lạnh hơn phương Nam rất nhiều, mỗi lần đông đến đều là cảnh tượng tuyết bay đầy trời, ngân trang tố khỏa (Dạ: chỉ cảnh tượng mọi vật đều bị bao phủ trong màn tuyết trắng giống như phủ thêm một lớp bạc).

"Nói rất đúng, Cát đại nhân cẩn thận như vậy là rất tốt." Người này cúi đầu cười cười, nhưng trong lòng lại âm thầm hừ lạnh: không phải là do chủ nhân của ngươi sao! Nếu không phải vì Vương gia chúng ta có việc cầu người, chúng ta sao lại để cho các ngươi tùy ý gây khó dễ như vậy!

Bọn họ cùng nhau đi về phía thư phòng, căn bản không chú ý tới một hắc y nhân cách đó không xa cũng đang lặng lẽ đi theo phía sau!

Những người này làm sao có thể phát hiện ra nàng được, bọn họ đã sớm bị huyễn cảnh của Chức Mộng Thú mê hoặc, cho dù là mấy tên cao thủ Phong thuộc tính kia cũng không thể phát hiện được nàng!

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ đầu Chi Chi làm nó thẹn thùng chớp chớp mắt, trên khuôn mặt tròn không ngờ lại hiện lên một tầng ửng đỏ, thật không biết tiểu gia hỏa này học được chiêu thẹn thùng từ lúc nào.

Thấy bọn họ đi vào thư phòng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng lắc mình đi theo. Những dinh thự cổ đại này đa số đều có xây dựng mật thất, Quyền vương và người này lén lút gặp mặt, vậy chuyện tình mà bọn họ bàn luận nhất định là chuyện cơ mật, đương nhiên sẽ không thể tùy tiện ngồi trong thư phòng.

Mật thất ở phía dưới cái bàn đọc sách, cơ quan được khởi động, cái bàn liền dịch chuyển sang một bên, lộ ra một cái cầu thang đi thông xuống dưới.

Người nọ dẫn Cát Đan đi xuống, Hoàng Bắc Nguyệt trong nháy mắt theo sát, cái bàn học lập tức trở về vị trí cũ.


Chương 626: Hoàng thất phân tranh (4)

Chương 626: Hoàng thất phân tranh (4)

Động tác của nàng rất nhanh!

Người này tựa hồ cảm nhận được một cơn gió thổi tới từ phía sau, bởi vậy nghi hoặc quay đầu lại, thế nhưng ngoài việc đầu có chút đau ra, hắn hoàn toàn không thấy gì khác lạ.

Hoàng Bắc Nguyệt lúc này đang dán sát vào vách tường, một tay ôm Chi Chi, một tay lặng lẽ nắm lấy phù ấn, nếu người này phát hiện nàng, vậy đương nhiên nàng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Cũng may, người kia chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi quay đầu, tiếp tục mang theo Cát Đan đi xuống, Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy cũng len lén đuổi theo.

Đám người liên tục vòng vèo qua vài cánh cửa đá mà vẫn chưa tới nơi. Mật thất này hết sức bí ẩn, dọc đường chỉ có vài ngọn đèn lờ mờ ngẫu nhiên xuất hiện, chung quanh đều là những con đường u ám, cũng có không ít lối rẽ và cửa đá, giống như một cái mê cung vậy, người không biết đường mà đi vào tuyệt đối sẽ bị lạc ngay lập tức.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa đi vừa âm thầm ghi nhớ lộ tuyến mà mình mới đi để tiện cho việc đi ra ngoài.

Hơn mười phút sau, người nọ đẩy cửa của một gian thạch thất ra, hướng Cát Đan làm một cái thủ thế "xin mời", Cát Đan thấy vậy liền xoa xoa tay tiến vào.

"Cát đại nhân, ta đợi ngài đã lâu." Một thanh âm tràn ngập khí thế từ trong thạch thất vang lên, vừa nghe đã biết chủ nhân của giọng nói này chắc chắn là người có địa vị cao quý.

"Khiến cho Vương gia đợi lâu rồi, thật ngại quá." Cát Đan ôm quyền thi lễ.

Hoàng Bắc Nguyệt nấp trong một góc âm u, dưới ánh đèn dầu sáng rỡ, một người nam nhân trung niên mặc y phục hoa lệ, vóc người to lớn từ sau bàn đọc sách đi tới. Trên người hắn phát tán ra một cỗ khí thế uy nghiêm, mặc dù trên mặt mang theo nét tươi cười nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy có vài phần sợ hãi.

Cát Đan thấy hắn cũng không dám làm càn nữa, đồng dạng nở nụ cười đáp lại.

"Cát đại nhân từ ngàn dặm xa xôi đến, vậy mà ta lại không có tiếp đãi chu đáo, thật là thất lễ quá." Trung niên nam nhân này đúng là Quyền vương của Bắc Diệu Quốc, cũng chính là đệ đệ của tiên hoàng.

Cát Đan cười hắc hắc, nói: "Trước khi tới Đại tướng quân đã phân phó, lần gặp mặt này với Vương gia là lén lút, bởi vậy không nên làm người khác chú ý tới, phải tận lực điệu thấp."

Quyền Vương cũng cười nói: "Không biết dạo này Ngụy đại tướng quân có khỏe không?"

"Đại tướng quân tốt lắm, đã phiền Vương gia quan tâm rồi." Cát Đan cười nói, vừa nhìn đã biết tên này là hạng người khôn khéo giảo hoạt.

Vừa nghe đến bốn chữ "Ngụy đại tướng quân", đôi mắt Hoàng Bắc Nguyệt liền lóe lên một đạo tinh quang!

Người mà bọn họ nói tới chẳng lẽ là Đại tướng quân Ngụy Võ Thần của Đông Ly Quốc? Trên cả Tạp Nhĩ Tháp đại lục này, Đại tướng quân họ Ngụy, trừ Ngụy Võ Thần ra thì đâu còn ai khác!

Tên Quyền vương này không ngờ lại cấu kết cùng với lão gian tặc Ngụy Võ Thần kia! Quả thật là chuyện không thể tha thứ!

Lúc trước nàng muốn đối phó hắn chỉ là vì muốn giúp cho Phong Liên Dực, nhưng bây giờ, ngay cả bản thân nàng cũng muốn thu thập lão tặc này!

Ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn chằm chằm vào hai người kia, chỉ thấy Cát Đan đột nhiên đè thấp thanh âm, nói: "Đại tướng quân nói, sự việc lần này, Đông Ly Quốc nhất định sẽ toàn lực ủng hộ Vương gia, đợi Vương gia đoạt được tất cả, ngài ấy hy vọng hai nước có thể kết một mối nhân duyên với nhau!"

"Ha ha ha!" Quyền vương ngửa đầu cười to: "Thập Nhất hoàng tử năm nay mười tám tuổi, cũng là tuổi có thể kết hôn, nghe nói thiên kim của Ngụy đại tướng quân đã trưởng thành, nếu hai nước kết duyên, vậy Ngụy đại tiểu thư nhất định sẽ trở thành hoàng hậu của Bắc Diệu Quốc!"

"Nếu đã như thế, tại hạ phải chúc mừng Vương gia trước rồi!" Cát Đan vuốt vuốt nhúm râu dưới cằm, cười nói: "Lúc Vương gia động thủ , Đại tướng quân cũng sẽ điều binh ở biên cương trợ giúp Vương gia một tay, chỉ là việc này sẽ hao phí rất nhiều..."

"Điều binh hết bao nhiêu, Bắc Diệu Quốc sẽ gánh chịu toàn bộ, xin Đại tướng quân cứ yên tâm!" Quyền vương vội vàng nói.


Chương 627: Hoàng thất phân tranh (5)

"Chuyện này..." Cát Đan vuốt vuốt nhúm râu dưới cằm, trong mắt lộ ra nét giảo hoạt.

Thấy bộ dáng này của Cát Đan, đáy lòng Quyền vương có chút dự cảm không tốt, chỉ là bên ngoài hắn vẫn tỏ ra bất động thanh sắc hỏi: "Không biết Ngụy đại tướng quân có chuyện gì khó xử hay không?"

"Chuyện khó xử đương nhiên là có." Cát Đan cũng không muốn giấu diếm, nếu như đang đàm phán điều kiện, vậy cứ nói ra sự thật sẽ là tốt nhất, cứ trốn trốn tránh tránh thì quá lãng phí thời gian: "Vương gia cũng biết, mặc dù Đại tướng quân ở Đông Ly Quốc quyền cao chức trọng, thế nhưng trên đầu ngài còn có Hoàng thượng, chuyện đại sự như khởi binh sao có thể tự tiện chủ trương được đây?"

Quyền vương gật đầu nói: "Cát đại nhân nói rất đúng, chỉ là không biết Hoàng thượng của quý quốc có dự định gì?"

Tuy ngoài miệng khách sáo nhưng trong lòng Quyền vương lại đang ngấm ngầm chửi rủa: cái tên Ngụy Võ Thần này cũng thật biết nhân cơ hội lừa gạt, có ai không biết, Đông Ly Quốc chỉ có Đại tướng quân Ngụy Võ Thần chứ không hề có hoàng thất!

Vị hoàng đế kia vẫn còn phải trông cậy vào Đại tướng quân, chỉ cần Ngụy Võ Thần nói một câu, vị hoàng đế kia sao dám nói chữ "không"?

"Hoàng thượng luôn luôn coi trọng và tín nhiệm Đại tướng quân, chỉ là sự tình lần này quá mức quan trọng, cho nên Hoàng thượng nói, không biết Vương gia có thể xuất ra một chút thành ý hay không?"

Quả nhiên!

Ngụy Võ Thần kia làm sao có thể giúp người không công được! Cho dù có gả nữ nhi sang đây thì như thế nào.

"Chuyện này..." Quyền vương không hề lộ ra thần sắc không vui, dù sao cũng đều là lão hồ ly giỏi tính toán, sao hắn có thể dễ dàng trở mặt được?

Thấy hắn do dự, Cát Đan liền tiến lên chắp tay, sau khi mời Quyền vương khom lưng xuống, Cát Đan thấp bé cố gắng kiễng mũi chân lên thì mới có thể lặng lẽ nói mấy câu bên tai Quyền vương.

Vì cách nhau một khoảng, hơn nữa Cát Đan lại là người khôn khéo giảo hoạt, bởi vậy tiếng nói chuyện của hắn rất nhỏ, Hoàng Bắc Nguyệt căn bản là không nghe rõ!

Không biết lão gia hỏa này đang nói cái gì?

Bên này, sau khi nghe xong, sắc mặt Quyền vương đột nhiên đại biến. Hắn ngẩng đầu, có chút chấn kinh (chấn động + kinh ngạc) nhìn Cát Đan, vẻ mặt này tuyệt đối không phải là giả vờ!

Cát Đan vuốt cằm cười nói: "Sao nào? Cử động lần này của Đại tướng quân chúng ta có phải đã đủ thành ý rồi hay không?"

"Cát đại nhân, điều ngươi nói là sự thật?" Quyền vương vội vàng nói.

"Tại hạ phụng mệnh Đại tướng quân mà đến, cũng có nghĩa lời nói của ta đang đại biểu cho Ngụy đại tướng quân của Đông Ly Quốc, ta sao lại nói dối Vương gia đây?" Cát Đan chắp tay nói.

Quyền vương suy nghĩ một chút, trong đầu và trong lòng là một mảnh rối bời, lời nói Cát Đan chính là mấu chốt làm cho Quyền vương vốn không muốn thỏa hiệp cũng phải do dự một phen.

"Không biết điều kiện của Đại tướng quân là cái gì?" Một lát sau, Quyền vương hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng làm ra quyết định cuối cùng.

Trong ánh mắt khôn khéo của Cát Đan lộ ra một tia hài lòng, so với Tông Nam, gương mặt gian xảo của hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net