Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh mặt trời chiếu qua khung của sổ, mang theo ấm áp.

"Ân!"- Tứ chi bách hài đau thấu xương, kiên cường như hắn cũng không nhịn được rên rỉ một tiếng.

Tâm niệm chợt lóe, Hách Liên Thần nhất thời mở hai mắt thâm thúy, không để ý thương tích trên người mình, trước tiên đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Một gian nhà tranh, một giường, một bàn, một cái tủ, mọi thứ đều đơn sơ gọn nhẹ, nhưng lại thật sạch sẽ. Không có uy hiếp. Hách Liên Thần đánh giá một phen liền nhận định. Cảm thấy khẽ buông lõng, hắn liền hơi hơi ngẫng đầu xem thương thế của mình. Nhưng khi hắn vừa nhấc đầu, lập tức phát hiện toàn thân vô lực, không chịu theo sự điều khiển của hắn. Hách Liên Thần hơi chau mày, lần này thương thế thật nặng, một chút cử động liền làm không được.

"A, ngươi đã tỉnh." Rèm cửa xốc lên, một bóng dáng màu đỏ thước tha của tiểu cô nương 14, 15 tuổi bước vào. Tóc đen như mực tùy ý, đôi mắt đen láy, sáng long lanh nổi bật trên gương mặt hết sức bình thường, một bô hồng y đỏ tươi càng làm tôn lên nước da trắng nõn của nàng.

Chính là tùy ý, thoải mái, đôi mắt đen như phản chiếu hình bóng của hắn, thiếu nữ chậm rãi đi tới, khẽ câu môi "nghĩ thêm mấy ngày nữa có thể di chuyển".

Nhìn lướt qua tiểu nữ tử, Hách Liên Thần há miệng muốn nói, cổ họng lại chỉ phát ra âm thanh sàn sạt.

Nữ tử thấy vậy, lạnh nhạt nói "ngươi hôn mê đã nửa tháng, nghĩ ngơi thêm mấy ngày sẽ tốt hơn". Một bên xem xét thương thế trên người Hách Liên Thần một chút, một bên hướng hắn gật gật đầu.

Nửa tháng? Hách Liên Thần nhíu mày, hắn như thế nào lại hôn mê lâu như vậy.

"Hàn Băng Vụ, vì vận công quá mức mà xâm nhập lục phủ ngũ tạng, thương tích trên người tuy không nặng nhưng vì rơi xuống núi nên chấn vỡ nội phủ, một tháng là ít." như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Hách Liên Thần, nữ tử lập tức cười nói, tự nhiên ngồi xuông chiếc bàn gần đó.

"Ta đang ở nơi nào?" Nếu đã cứu hắn một mạng thì không thể chỉ nói lời tạ ơn là xong.

"Sơn cốc." Phượng Nguyệt lạnh nhạt trả lời, tự rót cho mình một ly trà. "Ta thấy nơi này xinh đẹp, liền quyết định ở lại."- trả lời tùy hứng, Hách Liên Thần nhíu nhíu mày, đây là trả lời sao?

Quét mắt qua nhìn nàng, mặc dù đang bị trọng thương nhưng hắn có thể cảm nhận được trên người nàng không có một tia đấu khí, trên đại lục Đấu La này lấy đấu khí làm cường giả vi tôn, vậy mà nữ tử này đến một chút đấu khí cũng không có, lại có thể sống một thân một mình ở sơn cốc hẻo lánh này.... Đang suy nghĩ, hắn ngẩng đầu lên muốn hỏi nàng thì không thấy bóng dáng màu đỏ đó đâu nữa, mày khẽ chau, có thể rời đi mà hắn lại không hề hay biết, nàng........

Lúc này ánh nắng bên ngoài càng thêm rực rỡ.

Một tháng sau

Dù sao cũng là đỉnh phong tử linh tôn giả, tốc độ hồi phục của Hách Liên Thần đến người khác cũng phải thán phục. Cũng không biết là do thuốc của Phượng Nguyệt tốt hay là ý chí của hắn quá mạnh mẽ nên Hàn Băng Vụ trong người hắn cũng không hề tái phát.

Ngày hôm nay, cỏ xanh trời xanh. Ong bướm lượn quanh hoa lá, mây trôi trên bầu trời trong xanh như dệt.

Ngồi giữa bụi hoa trên một chiếc xe bằng gỗ, Hách Liên Thần hít một hơi thật sâu, hai mắt bỗng chốc mở ra thử vận công đánh về phía ngọn núi đối diện, lại phát hiện hàn khí trong người không bị nghịch chuyển. Tốt, thương thế của hắn rốt cuộc đã hồi phục. Chỉ có hai chân là chưa thể đi lại.

"Chính xác."- vừa thu hồi lại chưởng lực, thanh âm trong trẻo từ phía sau vang lên, cùng với tiến vỗ tay và tiếng bước chân đi nhanh về phía này.

Hắn xoay người nhìn về phía Phượng Nguyệt, mà khi hắn xoay người, trong nháy mắt ngọn núi kia đột nhiên ầm một tiếng sụp đỗ.

Hồng y thiếu nữ, Phượng Nguyệt đạp qua ánh sáng đi về phía hắn. "Khỏe rồi"- không phải lời thăm hỏi mà là khẳng định rõ ràng.

Hách Liên Thần nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nhàn nhã nói: "đây là cái gì?"- mới sáng sớm nàng đã ném hắn lên chếc xe kì lạ này, sau đó đẩy ra sân rồi biến mất dạng.

"Um...ngươi cứ coi như nó là xe lăng đi"- nàng suy nghĩ một lát liền trả lời.

Thật ra thì nàng cũng không biết giải thích như thế nào. Nàng là thợ săn bóng đêm đến từ thế kỉ 21, một tay nắm giữ càn khôn của hai giới hắc bạch. Mà đại lục này lấy đấu khí cường giả vi tôn, chia thành chin cấp bậc từ yếu đến mạnh: trắng, đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím, đen. Trong mỗi cấp bậc lại chia theo ba giai đoạn: tiên kỳ, trung kỳ, hậu phong. Càng lên cao tiến giai càng khó. Ở Đấu La đại lục người đạt đến cấp bậc tử linh rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói đến là hắc linh. Mười lăm năm trước, chỉ vì vụ nổ máy bay mà nàng trọng sinh đến dị giới này, trờ thành tiểu oa nhi bị người vứt bỏ dưới chân núi, nếu không phải ca ca tìm thấy nàng, e rằng.... Nghĩ đến đây ánh mắt Phượng Nguyệt có chút u ám nhưng vừa nhớ tới ca ca nàng không khỏi nở nụ cười.

Hách Liên Thần ngồi bên cạnh Phượng Nguyệt, thấy nàng đột nhiên cười thật ấm áp làm sáng lên gương mặt không gì đặc biệt của nàng. Ở chung với nhau gần 1 tháng, hắn biết nàng không lạnh lùng mà là lạnh nhạt, một thứ lạnh nhạt, kiêu ngạo như thể không để bất cứ thứ gì vào mắt.

Nhưng lúc này, ngồi với hắn, lại cười vui vẽ như thế với hắn? Đôi mắt lưu tuyền của Hách Liên Thần có chút gợn sóng nhìn Phượng Nguyệt, lại trầm giọng hỏi: "tại sao?".

"Tại sao? Tại sao cái gì?" Phượng Nguyệt khó hiểu nhìn Hách Liên Thần.

"Tại sao lại cười như vậy?"- Hách Liên Thần cau mày, lạnh lùng liếc nàng một cái hỏi lại.

"Ta thích!"- Phượng Nguyệt chưa từng thấy người nào bá đạo như vậy, nhất thời liếc xéo Hách Liên Thần một cái.

Nàng thích? Nàng thích cười với hắn? Lại còn cười hữu tình đến thế, như vậy ý của nàng....thích hắn?

Nếu để Phượng Nguyệt biết được bây giờ trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì thì khẳng định nàng sẽ bổ đầu hắn ra coi có thứ gì trong đó.

Hách Liên Thần nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia hài lòng, đúng vậy, là hài lòng.

"Ta chuẩn rồi!"- thanh âm mang theo chút từ tính lại vang lên, rất bá đạo, lại giống như vênh mặt, hất hàm sai khiến.

Hắn chuẩn cái gì? Phượng Nguyệt nhìn chằm chằm Hách Liên Thần, trong mắt nàng hiện lên một tia hồ nghi, tên này chẳng lẽ rơi xuống núi nên đầu óc có vấn đề rồi?.

Hách Liên Thần thấy Phượng Nguyệt có điểm hoài nghi, lập tức đưa tay lên nhéo nhéo cái má phúng phính của nàng, cảm giác mềm mại khiến hắn không muốn buông tay, thản nhiên nói: "ta chuẩn ngươi thích ta".

Bịch...- Phượng Nguyệt giật mình, chân lảo đảo té xuống đất.

"A..."- vừa té xuống Phượng Nguyệt phục hồi tinh thần, đau hô lên một tiếng. Nàng trợn mắt nhìn hắn. Tên Hách Liên Thần này nói mớ gì vậy? Hắn chuẩn nàng thích hắn? Lời này có ý gì đây? Hắn nghe ở đâu nàng thích hắn vậy?

"Ta mới không..." Phượng Nguyệt liền muốn phản bác ý tứ của hắn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt Hách Liên Thần, thấy được trong đó là bá đạo cùng tuyệt đối khẳng định nàng thích hắn, nàng liền nghẹn lại.

Phượng Nguyệt trầm mặt, thật sự mấy ngày qua nàng có biểu hiền là nàng thích hắn sao? Mà Thuấn Vũ trầm mặt lại bị Hách Liên Thần hiểu lầm là nàng cam chịu.

"Đứng lên"- giọng hắn trầm thấp kéo nàng ra khỏi suy nghĩ, lúc này nàng mới ý thực được mình đang ngồi dưới đất, lập tức đứng lên. Nhưng khi nàng vừa đứng dậy liền bị một lực đạo kéo một cái khiến nàng ngã nhào vào lòng hắn.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, giãy dụa muốn thoát ra khỏi ngực hắn, hắn không để ý thái độ bất mãn của nàng,nhắm mắt dưỡng thần, ra lệnh nói: "không được lộn xộn", không cho phép cự tuyệt. Nhất thời cả hai im lặng không nói gì, mà nàng cũng ngoan ngoãn để hắn ôm trong lòng.

Gió thổi qua những tán lá cây, ánh nắng nhẹ dịu bao phủ hai người, tạo nên một bức tranh yên bình, ấm áp lòng người.

�[8���I

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC