Điểm Thương Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nguyệt nhi...Nguyệt nhi"- một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên.

Nha đầu này lại chạy đi đâu nữa rồi, từ khi hắn chuẩn nàng thích hắn thì nàng luôn tránh mặt hắn. Chẳng lẽ đây gọi là nữ nhân ngượng ngùng sao?. Nghĩ đến đây mắt hắn không tự chủ hiện lên ý cười.

"Có chuyện gì?"- Phượng Nguyệt vừa đi hái thuốc về đã nghe thấy Hách Liên Thần gọi nàng thì bước vào hỏi.

"Ta đi đã lâu cần phải về".

Phượng Nguyệt nghe vậy, không nói gì, chỉ lấy ra từ trong áo một tờ giấy đưa cho hắn "nhung hươu ba cân, bất lão thảo bảy hai, một lạng linh lăng, năm chỉ băng tuyết thảo, năm cân vãng sinh..."

Một bên nhanh chóng nói, một bên dùng bàn phím tính tiền, lãnh khốc như Hách Liên Thần nhìn tờ giấy "hóa đơn" trước mặt cũng không khỏi co rút khóe miệng.

"Được rồi, dược liệu trân quý bảy mươi hai loại, tổng cộng hai trăm sáu mươi hai vạn lượng hoàng kim tiền chi phí điều trị, trả tiền" bàn tính vừa thu lại Phượng Nguyệt trực tiếp đưa bàn tay như búp măng về phía Hách Liên Thần.

Mà lúc này mặt Hách Liên Thần càng lúc càng đen, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống triệt để. Nàng là nữ nhân của hắn lại dám đòi tiền hắn?.

Phượng Nguyệt làm sao không biết Hách Liên Thần đang nghĩ gì, cười trêu tức "ta xem bộ dạng ngươi là không có tiền rồi, mà trên người ngươi cũng chẳng có gì đáng giá cả".

Giật lấy tờ giấy tính tiền lại, Hách Liên Thần lạnh giọng nói "đi theo ta, nàng muốn gì cũng được".

"Ngươi đây chính là gán thân trả nợ sao?"- Phượng Nguyệt híp đôi mắt giảo hoạt như tiểu hồ ly lại.

Hách Liên Thần thấy nàng càng cười càng vô lại thì hừ lạnh một tiếng. Hắn mặc kệ như thế nào, nàng là nữ nhân của hắn thì phải đi theo hắn.

Phượng Nguyệt thấy trêu chọc hắn như vậy không hiểu sao cảm tâm trạng rất tốt a. Không nói hai lời liền kéo tay hắn đi ra phía sau nhà.

Để mặc nàng kéo. Tay nàng nhỏ nhắn, hắn có thể nắm gọn trong lòng bàn tay, lại rất mềm mại, rất ấm.

Nói là làm, hắn trở tay nắm lấy tay nàng. Mà ở một góc độ Hách Liên Thần không thấy, khóe miệng Phượng Nguyệt nâng lên một độ cong đẹp mắt. Cảm giác này quả thật cũng không tệ.

Nắng vàng của mùa thu làm in bóng hai người một đỏ một đen lên con đường sỏi đá, hóa vào nhau.

Đây là sơn cốc dưới chân núi, muốn đi lên cũng không thể dung khinh công mà bay lên được. Phượng Nguyệt kéo Hách Liên Thần tới trước một hang động, cửa hang bị cây cối xung quanh che khuất, người không biết sẽ không nghĩ rằng ở đây có một cái hang.

Phượng Nguyệt nhặt lấy một khúc cây, quấn vải ở một đầu, lấy trong tay áo ra một chiếc bình nhỏ đổ lên vải rồi châm lửa. Cả hai đi vào trong, hang động này rất sâu tới mức ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào được, bên trong là những bậc thang dài không thấy đích.

Đi được một đoạn, Phượng Nguyệt trầm giọng nói "khi ta đến đây, nơi này đã có người ở qua, ngôi nhà kia cùng là của họ, hang động này là do một lần hái thuốc cho ngươi ta vô tình tìm được sau lại phát hiện nó là đường dẫn ra khỏi sơn cốc"

Hách Liên Thần quay sang nhìn nàng, ánh lửa chiếu vào đôi mắt thâm thúy của hắn tựa như hai ngọn lửa nhỏ, hỏi "Nàng không phải người ở đây?"

Phượng Nguyệt lắc đầu, đáp "ta đi tìm ca ca mới tới đây"

Thấy nàng trả lời ngắn gọn hắn cũng không hỏi them. Hai người cứ men theo bậc thang mà đi, đi bao xa cũng không biết, chỉ biết những bậc thang này dài vô tận đến khi ra tới ngoài thì đã là nữa đêm. Xung quanh ngoài tiếng gió thổi cùng tiếng côn trùng kêu rả rich ra thì không còn bất cứ âm thành nào. Một mảnh tĩnh mịch, nàng và hắn tìm một gốc cây to nghĩ tạm.

Sáng hôm sau

Lá mùa thu rời cành, mùi cỏ thơm thanh đạm phiêu đãng trong không khí. Bấu trời mang một màu xanh như bao phủ cả thiên địa, chậm rãi nhiễm lên một tầng vàng chói mắt, một chiếc xe ngựa hướng Điểm Thương quốc đi tới.

Điểm Thương quốc ngự trị ở phía Đông là một trong tứ quốc, Diệp Lạc quốc ở phía Tây, Thủy Không quốc ở phía Nam, Tuyết Á quốc ở phía Bắc, đứng đầu Đấu La đại lục hiện nay, địa hình trải rộng ngàn dặm.

"Nguyệt Nhi, chúng ta vừa mới đi qua Lạc Xuyên thành" Ngồi trong xe ngựa, Hách Liên Thần đưa mắt nhìn ra phía ngoài.

Lúc này, Phượng Nguyệt đang lười biếng nằm trên chiếc ghế nhỏ trong xe "ân" một tiếng.

Thành Lạc Xuyên thuộc Điểm Thương quốc, chỉ cách kinh đô Điểm Thương mười ngày đi đường.

Cả buổi sáng, Phượng Nguyệt được Hách Liên Thần nói không ít về Điểm Thương quốc.

Thì ra hắn chính là quân vương của Điểm Thương quốc, người được toàn bộ Đấu La đại lục biết đến là kẻ lãnh khốc, tàn nhẫn, thủ đoạn khát máu. Khẽ lắc đầu, vẫn là không thể tin vào lời đồn a.

Nhìn qua bóng lưng Hách Liên Thần. Ừ không sai, nam nhân của nàng chính là hùng mạnh như quân lâm thiên hạ thế này, Phượng Nguyệt trong lòng kiêu ngạo nghĩ.

Ý niệm vừa hiện lên, nàng lại nghĩ đến những tin tức mà Hách Liên Thần đưa cho nàng, con ngươi Phượng Nguyệt khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng cụp mắt xuống.

Điểm Thương quốc, quân vương Hách Liên Thần, kẻ dưới tay có bốn tâm phúc và một trưởng tỉ, đều là nhân tài giữ an quốc gia và có công lớn với Điểm Thương.

Tư Đồ Triệt, quân sư của Hách Liên Thần, bày mưu nghĩ kế ngàn dặm trong, quyết thắng ngàn dặm ngoài.

Dạ Hồn, là nhiếp thân thống lĩnh bên người Hách Liên Thần, chưởng quản tin tức tình báo của Điểm Thương quốc, có quyền tiền trảm hậu tấu.

Dạ Ảnh, trong tay nắm 70 vạn binh mã, tọa trấn phía Bắc biên quan Điểm Thương.

Dạ Nhiễm, trong tay nắm giữ 80 vạn binh mã, tọa trấn phía Nam biên quan Điểm Thương.

Trưởng công chùa Hách Liên Tâm, cùng một mẹ sinh ra với hách Liên Thần. Trong trận huyết tẩy hoàng tộc Hách Liên mười năm trước ở Điểm Thương quốc, Hách Liên Tâm bất chấp tính mạng của mình, một lòng một dạ giúp Hách Liên Thần. Đem Hách Liên Thần lúc ấy 12 tuổi cứu từ trong biển máu cứu ra. Nhưng cuối cùng bị thương quá nặng, một thân đấu khí hoàn toàn bị phế.

Mà cái này chỉ mới bắt đầu, sau trận huyết tẩy, hoàng thúc của họ thí huynh sát phụ, thống trị Điểm Thương, Hách Liên Tâm thấy chỉ còn Hách Liên Thần là huyết mạch, trước khi đường thúc tìm giết tới cửa, đưa Hách Liên Thần vào Hắc Ngục.

Trong lúc Hách Liên Thần phấn đấu trong Hắc Ngục, nàng tìm cách ứng phó hoàng thúc, từng bước nhổ cỏ tận gốc bọn loạn thần tặc tử. Cố chống đỡ cho đến khi Hách Liên Thần một bước lên trời, từ Hắc Ngục lấy thực lực hậu phong tử linh quay trở về.

Năm đó, máu tươi cơ hồ bao phủ khắp bạch ngọc hoàng thành của Điểm Thương quốc, ngay khi Hách Liên Thần trở về vô số người ngã xuống. Mấy năm nay, Hách Liên Thần quá mức lợi hại, thế lực của Điểm Thương quốc được khuếch đại rất nhiều. Hách Liên Tâm vui mừng, cảm thấy đã đến lúc bỏ xuống quân quyền, trao lại tất cả vinh quang và thành tựu cho Hách Liên Thần.

Tình nghĩa như vậy, nói không nặng thì còn cái gì nặng đây?

Nghĩ đến đây, Phượng Nguyệt liền cười khổ, nếu nàng đã quyết định đi theo Hách Liên Thần thì cũng phải thu tâm các vị này. Nếu không, bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể mang đến tai họa cho nảng chỉ với một cái búng tay, mà như vậy sẽ rất khó xử cho Hách Liên Thần.

"Đang suy nghĩ cái gì?"- quay lưng lại thấy Phượng Nguyệt đang suy nghĩ mê man, Hách Liên Thần liền tiến tới ôm nàng vào lòng.

Hắn bị hàn khí bao phủ quanh năm, cả người luôn luôn lạnh lẽo, mà thân hình nàng lại nhỏ nhắn, mềm mại, trên người nàng lại thoang thoảng mùi lá thuốc không son phấn, rất dễ chịu, ôm vào rất ấm.

"Nếu ta đã "thích" ngươi thì tuyệt đối sẽ không trở thành uy hiếp của ngươi"- Phượng Nguyệt bị hắn ôm cũng không kháng cự, trực tiếp tìm chỗ thoải mái trong lòng hắn, nhắm mắt lại.

Hách Liên Thần nhìn Phượng Nguyệt giống như con mèo nhỏ lười biếng nằm trong lòng hắn, trong mắt chớp động ánh sáng. Một lát sau, có chút gật đầu, trong mắt toát lên ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC